Bất đắc dĩ, một lần nữa Kelcey buộc phải trở thành y sĩ giấu nghề để xử lý hậu quả sau cuộc chiến không ai mong muốn. Về nghĩa tình bạn hữu, Kelcey chủ động chạy chữa cho Saul trước mặc dù tình trạng của Elijah có vẻ nặng nề hơn cậu ta nhiều. Nhưng Khan cũng không đưa ra một lời ý kiến nào cả. Hắn cho Ibrahim đi giải quyết với người chị nhền nhện là Eulalia khi cô ta phát hiện trên tầng trọ của mình có một bức tường lủng một lỗ to tướng. Khan đoan chắc là sẽ đền bù kha khá chi phí xây dựng lại, dù sao thì ở lãnh thổ của thú nhân cũng không có nhân công phục hồi tình trạng bằng ma thuật.

Như lần chữa trị cho gã Ác ma, Kelcey cũng yêu cầu một căn phòng riêng, một không gian kín để có thể an tâm trị liệu, Khan lập tức nhường phòng mình cho anh ta giải quyết. Saul bị thương nhẹ hơn Elijah nên Kelcey đã xong việc rất nhanh, nhưng khi bước sang phòng Elijah thực hiện công tác mới, mặt mày của anh ta sa sầm, mất hứng cực kì.

"Tại sao tôi phải chữa trị cho người đã tấn công bạn bè mình vậy?" Kelcey đẩy cửa phòng Elijah, cố ý to tiếng càu nhàu với Khan đang ngồi sẵn ở bên trong canh chừng Elijah. "Tôi đâu có làm công cho anh?"

"Ta đang nhờ anh một cách chân thành đấy." Khan thở hắt ra một hơi. "Hơn ai hết, ta không hề mong muốn chuyện này xảy ra."

Vì tình trạng của Elijah chưa biết rõ thực tế thế nào nên Khan cũng không tiện mở miệng bắt bẻ Kelcey rõ ràng đã trị liệu cho gã Ác ma xong xuôi đâu vào đấy nhưng vẫn gan lì trốn trong phòng ăn mảnh, ý đồ tạo cảm giác nghiêm trọng và hồi hộp cho người khác xem.

Huống hồ gì, rõ ràng lần này là một Kelcey khác. Không phải Kelcey điềm tĩnh, nói chuyện gọn ghẽ đâu vào đấy mà Khan tiếp xúc ban đầu.

"Thế thì tấm lòng nhờ vả của anh đâu?"

Khan quyết định sẽ gọi tên mặt dày thích cứ thích ghẹo gan người khác ở trước mặt mình là Kelcey B, hơi bất tiện đấy nhưng biết sao được khi không chỉ có một Kelcey? Thật khó để phân biệt hai người cùng một cái tên, trong cùng một cơ thể.

"Hiện tại ta không thiếu tiền lắm, nếu anh không chê vài tấm lòng rẻ mạt và trần trụi này của ta thì..." Khan bình tĩnh đi đến tủ đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tiền nhỏ, đựng đầy vàng. "Cứ lấy tự nhiên."

"Tuyệt vời, cuối cùng anh cũng có điểm làm người ta bớt ghét đi một chút rồi đấy." Kelcey B không ngần ngại nhận lấy túi tiền nhỏ kia, anh ta thận trọng rút chặt dây, thắt miệng túi lại thật kỹ rồi bỏ vào túi áo ghi lê may bên trong. Xong xuôi, anh ta nhướng mày nhìn Khan và hất cằm về phía cửa. "Giờ thì, mời cậu chủ ra ngoài cho. Tôi không thích lúc mình hành sự có người khác nhìn đâu."

Tuy anh ta chủ động gọi hắn là cậu chủ, nhưng với tiền đề là giọng nói không sặc mùi châm biếm như thế thì có lẽ hắn đã nghĩ mình quy phục được Kelcey B bằng tiền bạc rồi đấy.

Khan mỉm cười thật sâu, dứt khoát bước thẳng ra khỏi phòng. Còn không quên đóng cửa lại giúp anh ta, nhưng trước đó hắn có kín đáo dặn dò Kelcey một câu.

"À, lần này thì không còn tô xúp nào cho anh nữa đâu nhé."

Không quan tâm đến phản ứng của Kelcey B thế nào, Khan đóng cửa lại. Bên ngoài, Lai đang nằm chờ hắn. Con sói ngồi dậy ngay lập tức khi thấy hắn bước ra, đuôi vẫy cuồng nhiệt. Khan xoa đầu Lai một chút rồi dặn dò gã qua phòng mà gã Ác ma đang nằm nghỉ canh chừng rồi lập tức đi qua bên phòng Saul.

Khan vô cùng tự nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó hắn mới sực nhớ ra mình chưa gõ cửa. Nhưng hắn còn chưa kịp thấy có lỗi về hành vi bất lịch sự của mình, mắt đã kịp nhìn gương mặt sa sầm như thế giới này nợ cậu ta một lời xin lỗi chân thành khiến Khan phải khựng lại động tác.

"Pháp sư của anh thú vị đấy."

Nếu dẹp đi bản mặt đáng sợ đó thì có lẽ hắn tin Saul đang ngợi khen Elijah thật luôn.

"Anh thay mặt Elijah xin lỗi cậu. Cho dù là hiểu lầm hay không thì việc Elijah đã tổn thương cậu là sự thật. Anh xin lỗi nhé, Saul." Khan rất nhanh lên tiếng, giọng tỏ ra hòa hoãn. Hắn không muốn vuốt trúng vảy ngược của Saul chó điên đâu.

Chỉ có những lúc nguy hiểm có cảm giác tính mạng bị uy hiếp như thế này, hắn mới thấy nhớ đến Saul thiên sứ mình từng biết.

"Cậu ta dùng máu mình khai triển nhanh một ma pháp trận thuộc trạng thái tấn công nhanh. Uy lực mạnh mẽ, nhưng hậu quả cũng khôn lường. Kẻ khai triển ma pháp trận được tế bằng máu chính mình sẽ bị tổn thương tương đương... hoặc là hơn."

Saul thờ ơ nói ra tình hình, không biết là cố tình giải thích cho Khan biết hay là chỉ kể lể thế thôi. Nhưng rõ ràng là cậu ta chẳng thèm để ý đến lời xin lỗi (chắc là) chân thành từ anh trai mình.


"Điều đáng nói là chưa có một pháp sư chuyên về lĩnh vực ma pháp trận nào có thể khai triển nhanh như cậu ta. Dùng ma lực của mình điều động dòng chảy của máu và vẽ thành trận, dùng thần chú để gia cố uy lực của trận. Sức tập trung của cậu ta cũng là điều rất đáng nể... Anh có biết tại sao một khi pháp sư đang đọc thần chú thì người bình thường khó mà xen ngang không?"

Khan không hiểu vì lý do gì mà bây giờ hắn phải ngồi nghe nhân vật chính truyền thụ tri thức về ma pháp trận. Một thứ mà hắn nghĩ mình không thể nào học được. Song, hắn chợt nhớ đến thử nghiệm trước đó của mình đã nhờ cậy Saul. Mi mắt hơi rung động, Khan thay đổi suy nghĩ.

"Tại sao?" Khan tỏ ra là người hiếu học, vô cùng nghiêm túc đặt câu hỏi như học sinh ngoan ở lại cuối giờ nhờ thầy giáo giảng lại phần kiến thức khó hiểu.

"Anh có biết thứ gì tồn tại đầu tiên sau khi con người và các vị thần sinh ra không?"

Khan nhíu mày khi nghe Saul đặt câu hỏi cho mình, nhưng hắn không để bản thân lấn cấn quá lâu.

"Ý em là... ngôn ngữ?"

Saul nhướn một bên mày khi nghe câu trả lời của Khan.

"Không phải à?"

"Phải, đúng là ngôn ngữ. Tôi chỉ bất ngờ khi anh không trả lời sai thôi."

Khan có cảm giác nhân vật chính không hài lòng lắm khi hắn trở nên thông minh. Mong là Saul không dở người mà đi nhớ nhung dáng vẻ vô dụng của người anh trai bê tha trong quá khứ.

"Ngôn ngữ là thứ sinh ra đầu tiên sau sự sống. Con người sinh ra từ ý muốn của các vị thần, và thứ xúc tác cho sự ra đời của nhân loại, kể cả các tộc nhân khác cũng là nhờ vào ngôn ngữ. Cho nên... mới có Thần Ngữ." Saul hơi liếc mắt để ý biểu cảm của Khan, thấy hắn không tỏ vẻ gì. Biểu cảm vẫn là sự bình tĩnh và lạnh nhạt. Cậu trầm giọng nói tiếp, "Con người học tập theo thần thánh cho nên mới có thần chú, và thần chú là điều kiện thôi thúc ma lực đẩy ra khỏi cơ thể, kết hợp với dòng chảy của tự nhiên mà tạo ra ma thuật. Trong khoảnh khắc pháp sư đọc thần chú, ma lực và dòng chảy của tự nhiên cũng tự điều động thành một quầng hào quang bảo hộ pháp sư trong một khả năng nhất định. Nếu cứ nhất định tấn công pháp sư khi đang đọc chú, đòn đánh của mình rất có thể bị cản phá không thể chạm đến mục tiêu."

Khan bắt đầu hiểu Saul lảm nhảm nhiều lời như thế là có ý gì rồi.

"Cậu đã nói chỉ là trong một khả năng nhất định, tức là hào quang bảo vệ đó không phải tuyệt đối nhỉ?" Kham mỉm cười hỏi.

"Tất nhiên là không, nếu cứ mạnh mẽ tấn công thì pháp sư lúc đọc chú cũng sẽ trúng đòn thôi. Hoặc là, kiên trì tìm ra kẽ hở trong quầng hào quang bảo hộ pháp sư là cách tốt nhất, nhưng khả năng đó chỉ có cao thủ mới làm được. Cũng bởi vì thế nên các pháp sư quý mạng mình thường có hiệp sĩ đi kèm."

Khan không biết nên bình luận gì, anh chỉ đành ồ lên một tiếng tượng trưng.

"Vậy mà hôm nay... tôi đã thấy được người có quầng hào quang bảo vệ tuyệt đối, một điều không tưởng." Saul nhìn thẳng vào mắt Khan, sắc lẹm như lưỡi kiếm chẳng bao giờ rời tay của cậu. "Đòn tấn công của tôi như đi xuyên qua tấm màn mỏng, không, nói đúng hơn là tôi có cảm giác như mình đánh trúng vào không khí."

Phải, nhân vật chính đang nói tới hắn. Elijah chỉ mang tính bắc cầu thôi.

Khan cũng không quá bất ngờ với thông tin này, dẫu sao thì hắn cũng có chút suy đoán và chính hắn cũng đã chứng thực suy đoán của mình.

"Anh không nghĩ nó tuyệt đối đâu, Saul à." Khan không lên tiếng phủ nhận lời ám chỉ quá rõ ràng của Saul về năng lực bất ngờ của mình, nhưng hắn phủ nhận sức mạnh mà Saul gọi là tuyệt đối. Chẳng có cái quái gì là tuyệt đối cả. "Chắc là cậu quên mất. Quản gia Jonathan từng tấn công anh bằng dây trói hắc ám, và cả thuật ảo ảnh nữa kìa. Nếu nó có khả năng bảo hộ tuyệt đối thì khi đó anh đã không cầu trời cho cậu mau xuất hiện nhanh nhanh để cứu anh làm gì."

Saul nhăn mày, dường như cũng đang nhớ lại chuyện đó. Cái ngày mà cậu tái sinh và định mệnh cho cậu cơ hội làm lại từ đầu. Phải, Khan có bị tấn công và khá thê thảm nữa là đằng khác. Ma lực của tên quản gia Jonathan kia không phải là yếu, chắc chắn là mạnh hơn cả Elijah.


"Tức là với ma thuật cấp cao, quầng hào quang của anh cũng vô dụng." Saul lạnh nhạt tổng kết.

Khan mỉm cười đáp. "Không hẳn là vô dụng đâu." Chỉ vậy thôi, hắn không nói gì thêm sau đó cả.

"Anh không có ma lực..." Lưỡi kiếm đã được cậu lau tỉ mỉ đến độ sáng trong như gương, Saul tra lại thanh kiếm vào vỏ. Cậu nói thẳng. "Anh không có ma lực, không có khả năng phát động ma thuật, thế quái nào anh lại có quầng hào quang bảo hộ lợi hại như vậy được?"

"Hừm, được rồi. Anh nói ra sợ em không tin." Khan nghiêm túc nhìn Saul, giọng trầm xuống. "Thật ra thần linh đã từng báo mộng cho anh. Ngài nói rằng anh sẽ có dị năng đặc biệt, và nó khác với ma thuật nhưng đảm bảo lợi hại. Đây là món quà mà thần linh đã ban cho anh xem như trả ơn. Bởi vì anh đã đấm bầm mặt một tên ất ơ nào đó dám trộm đi đôi cánh của thiên thần khi nàng ấy đi tắm."

Sắc mặt Saul hơi đổi.

"Ý anh là gì?"

"Không có đôi cánh thì nàng thiên thần không thể về trời được, vì mang ơn nên nàng hứa sẽ cầu nguyện thần linh ban cho anh một món quà. Sau đó thì như cậu đã thấy." Khan xòe hai bàn tay ra. "Anh có nên ngâm thêm hiệu ứng tèng teng teng cho cậu vui không?"

"Anh đang..."

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai bọn họ. Khan tảng lờ đi nét mặt nghi ngờ và ngạc nhiên của Saul, thật lạ khi nó không phải là sắc thái giận dữ khi bị trêu chọc. Như thể những lời lảm nhảm bịa đặt của hắn vô tình đạp đúng chỗ cài mìn.

Saul đang giấu giếm điều gì? Khan không hỏi thẳng mà xoay người lại, hắn đưa tay mở cửa ra như thể đây là phòng mình.

"Cậu chủ, mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi. Tuy là có chút khó khăn khi quý cô Eulalia vẫn còn rất phiền lòng vì sự phá hoại không báo trước của chúng ta."

"Phá hoại mà còn phải báo trước à. Chuyện này đâu nằm trong kế hoạch." Khan bó tay. "Thôi, xử lý ổn là được rồi."

"Elijah thế nào rồi cậu chủ?" Ibrahim bất ngờ ngỏ lời hỏi thăm.

Đương sự tỏ ra quan tâm nhưng vẫn tỏ ra rất thờ ơ, như rằng mình chỉ đang hỏi han cho có lệ. Khan nắm bắt cảm xúc rất giỏi nên phát hiện một thoáng khựng lại bối rối của Ibrahim sau khi ông dứt câu hỏi.

"Chắc sẽ ổn, mong vậy." Khan vỗ vai Ibrahim rồi bước ra khỏi phòng Saul. "Đi xem tên Ác ma kia thế nào rồi." Khan vẫy tay rời đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. "Tạm biệt cậu nhé Saul, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Nhưng trước khi Ibrahim đi theo sát gót Khan thì vẫn còn liếc nhìn Saul, và ông bắt gặp cái nhìn lạnh lùng âm u của cậu. Ibrahim chỉ cười nhạt rồi ngoảnh người lại.

"Mong là ông thật sự trung thành, Jonathan."

Trước lời cảnh cáo đầy hàm ý của cậu chủ nhỏ khi cửa phòng đóng sập lại lạnh lùng, Ibrahim xem như mình chưa từng nghe thấy gì.

*


Tình hình của Ác ma có lẽ là ổn. Khan xoa đầu Lai khi bước vào phòng, gã hoàn thành rất tốt những gì hắn đã dặn dò. Khan đi về phía bên giường, cúi đầu nhìn bộ dạng như xác ướp của gã Ác ma bằng một ánh phức tạp. Chắc là ổn nhỉ?

"Tôi chưa từng thấy kiểu băng bó nào... thảm hại như thế này." Ibrahim đứng ở phía sau, nói hộ nỗi lòng hắn.

Vừa nãy làm một lỗ lớn trên tường, xảy ra một chút náo động nên hắn không kịp nhìn tình hình của gã Ác ma, giờ trông thấy thì đúng thật là... thê thảm ở khoảng băng bó. Hắn hiểu vẻ mặt cứng ngắc của Kelcey khi nhận lấy các công cụ y tế cần thiết rồi.

"Nhưng mà..." Khan nheo mắt, lại gần tên Ác ma và động vào một dải băng bó lỏng. Dùng một ngón tay khẽ vạc phần băng bó có mà như không kia, để lộ làn da đang lên da non. "Có vẻ quá trình chữa trị rất ổn thỏa. Tên Kelcey này làm việc cũng có tâm phết đấy."

"Hóa ra tên Kelcey là một pháp sư trị liệu à?" Ibrahim cũng để ý tình trạng của gã Ác ma, khá khẩm hơn vẻ băng bó lung tung ở ngoài mặt. "Nhưng tôi không cảm nhận được ma lực nào dao động quanh tên Kelcey đó cả."

Khan không quá để tâm, hắn qua loa nói. "Có thể là hắn che giấu tốt."

Ma lực không phải là thứ không thể che giấu được.

Đúng lúc này, tên Ác ma bất ngờ tỉnh giấc, hai mắt mở bừng với tròng đen choán hết tròng trắng, đồng tử vàng ruộm kì dị. Với một cú vật bất ngờ không lường trước, gã Ác ma mất đi đôi cánh đã đè lên người Khan, tay vươn tới bóp chặt lấy cổ hắn. Giờ đây thì người đang nằm ở trên giường là Khan.

Tình huống này không ổn lắm...

"Tên khốn kiếp, buông cậu chủ ra!!!"

Lai biến thành hình người trong nháy mắt và nhảy chồm lên lưng gã Ác ma, tay vòng qua cổ gã và siết lại thật mạnh. Miệng há ra với hàm răng nanh sắc nhọn, Lai cắn phập vào đầu gã Ác ma. Không sai, chính là cắn thẳng vào đầu, theo nghĩa đen.

"A a a!" Ác ma rú lên một tiếng đau đớn rồi buông Khan ra, gã vươn tay ra phía sau nắm lấy vai của Lai, có vẻ muốn vật Lai xuống khỏi người. Nhưng hành động ấy thất bại khi Lai quặp chân vào hông gã, sau đó nghiêng người. Cả hai cùng lăn xuống khỏi giường.

Vài tiếng động lớn vang lên. Khan nhìn trần nhà một lúc rồi ngồi dậy xoa thái dương.

Ibrahim hoàn toàn đứng yên xem kịch, nhìn Lai đơn phương giao đấu hay nên nói là liêc tục má hồm cắn gã Ác ma, không khác gì chó điên gặm người chạy. Còn gã Ác ma thì liên tục vẫy vùng muốn thoát ra.

"Buông tao ra tên chết tiệt! Cắn ở đâu đó, mày là chó hả???"

"Ngươi dám ức hiếp cậu chủ!"

"Hắn tấn công tao trước, á á đừng có cắn vào tai!!!"

"Ngươi dám ức hiếp cậu chủ!!"

Khan ngồi dậy sờ cái cổ hơi nhức của mình, sức của tên này cũng mạnh gớm. Đoạn thấy tên Ác ma đã bị cắn đủ đau rồi, Khan mới điềm đạm bảo Lai cho dừng hành vi chẳng còn phong độ của sói này lại.

"Được rồi Lai, mi đang hiện hình người rồi kìa."

Lai giật mình buông gã Ác ma ra, gã lăn một vòng tới bên chân của Khan rồi lập tức hóa thành hình sói, nhưng không được bao lâu gã lại trở về hình người.

Lai mếu máo nói. "Cậu chủ, cho tôi ở hình người đi mà. Ở dạng sói tôi không nói chuyện được với cậu chủ, không chửi người hộ cậu chủ được... khó chịu lắm!!!"

Gì đây? Khan ngớ người nhìn Lai ôm chân mình mà cố gắng hết sức làm nũng. Ai dạy cho gã làm trò nhõng nhẽo này vậy? Còn nữa, mình có cần ai chửi người hộ à?

Khan kiên nhẫn nói lý. "Ta thấy mi cắn người chứ chửi người thế quái nào được."


"Dạạạạ!! Tôi chắc chắn sẽ cắn người hộ cậu chủ!!!" Nói rồi Lai quay sang nhe nanh với gã Ác ma, thiếu điều lại nhảy lên người gã ngoạm vài phát nữa.

Khan cốc đầu Lai một cái, ở vị trí này thì Khan dễ dàng cho Lai một cục sưng trên đầu. Dù sao thì khi cả hai cùng đứng lên, Lai chắc chắn cao hơn hắn.

"Đừng có quậy nữa." Khan nói.

Mặt mày Lai lập tức tiu nghỉu.

"Các người là ai..." Gã Ác ma ngồi trên sàn, dường như đã nhìn ra mình không bị rơi vào thế nguy hiểm nên đã buông bỏ một chút hung hăng, nhưng trong đôi mắt ác ma vẫn ngập tràn phòng bị.

Nhưng không để ai kịp trả lời hay tự giới thiệu về bản thân. Gã đã ngẩn người, ngơ ngác nhìn Khan rồi bật một câu hỏi mà hắn không biết nên trả lời làm sao cho phải.

"Tôi, tôi là ai?"

Tình tiết kinh điển nực cười gì đây? Khan không hề nhớ rằng gã Ác ma sẽ bị mất trí nhớ. Nếu mất trí nhớ thì kẻ trong cốt truyện sở hữu đống đá đốm đen kia là ai cơ chứ?

Nhưng có vẻ gã không nói dối. Khan nhìn thẳng vào đôi mắt kì dị của gã, trông nó hoàn toàn ngơ ngác và hoang mang, như một đứa trẻ đi lạc mong mỏi tìm được đường về.

Khan đang dự định trả lời thì Lai lập tức nhảy bổ ra trước mặt gã Ác ma, chỉ thẳng mặt gã quát lên.

"Tên khốn ngươi hay lắm, giờ còn dám quên đi chủ nhân của mình nữa!"

Gì vậy? Bây giờ tới lượt Khan ngơ ngác nhìn Lai.

"Suốt mười năm qua, ngươi đã tỏ rõ lòng trung thành của mình với cậu chủ như thế nào chẳng lẽ ngươi đã quên sao? Ngươi đã thề rằng mình sẽ trung thành với cậu chủ suốt đời, xem cậu chủ hơn cả mẹ cha mình. Ngươi đã cùng ta chống lại những kẻ độc ác cả gan dám hãm hại cậu chủ. Ngươi đã cùng ta sát cánh và mong mỏi rằng cho dù có là kiếp sau, ngươi và ta chỉ có thể phò tá cậu chủ. Vậy mà bây giờ ngươi lại dám quên!"

Mười năm?

Lời thề trung thành suốt đời?

Chống lại những kẻ độc ác?

Sát cánh cho tới kiếp sau?

Cái quỷ gì vậy???

Từ ngày thức tỉnh ký ức tiền kiếp đến giờ, Khan chưa bao giờ hoang mang lạc lối đến nhường này.

"Phải đó, sao ngươi lại có thể quên được? Hàii..." Ibrahim thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối.

Khan ôm trán bất lực. Hay lắm, đến cả Ibrahim cũng nhảy vào góp vui.

"Thì... thì ra là vậy!" Tên Ác ma reo lên, khuôn mặt cũng bị băng bó nhưng không khó thấy biểu hiện giác ngộ chân lý (sai lầm) của gã.

Tình tiết bất ngờ nhảy vọt đến bước này... Khan không còn gì để nói.