- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Beta:Minh Nguyệt
Edit:Tề Tuyết Đồng
Mấy ngày nay ở nơi này của Nguyệt Trì, Quý Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái, thường thường trêu chọc Nguyệt Trì, nhìn bộ dáng đỏ mặt của hắn, làm cho cô vô cùng vui vẻ, có điều thế giới cổ đại xác thật có chút gian nan.
Không có bất kì đồ vật nào dùng để giải trí, trừ bỏ mấy ngày đầu tiên cảm thấy mới mẻ, thời điểm khác có thể nói là nhàm chán đến cực điểm, làm cho trạng thái của Quý Lạc đều có chút uể oải.
Vì thế Nguyệt Trì cảm giác được cảm xúc của Quý Lạc, sau khi nghe được Quý Lạc thở dài, lắc đầu, nói: "Ở bên ta rất nhàm chán sao?"
Nhàm chán? Đương nhiên,liền tính đối phương là thần, một ngày 24h trừ gương mặt nhìn đã mắt, phần lớn thời điểm khác đều là nhàm chán.
Nhưng Quý Lạc vẫn trái lương tâm mà lắc đầu, hiện tại giả thuyết cô chính là đang thích Nguyệt Trì, sao có thể ở bên hắn mà cảm thấy nhàm chán?
Nguyệt Trì thấy phản ứng như thế của Quý Lạc, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhíu mày, ngữ khí hơi có chút tiếc nuối: "Kia như vậy liền tính, vốn dĩ đang muốn chuẩn bị đưa cô đi chơi diều, ngày mai là tiết hoa đào một năm chỉ có một lần, nếu cô không muốn đi, vậy liền không đi."
Quý Lạc vốn đang suy sút tinh thần mà nằm bò ra, nhưng khi nghe được lời này liền lập tức ngồi dậy, cảm thấy đây chính là cái hố mà Nguyệt Trì cố ý đào để chờ cô nhảy xuống đi, từ khi nào mà hắn lại trở nên phúc hắc như vậy?
Cô cong cong khóe môi, nhẹ giọng di một tiếng, mới nói: "Nguyệt Trì, huynh biến hư nga."
Nguyệt Trì nghe lời này cũng không có biểu hiện ra bộ dáng co quắp, ngược lại cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi một ngụm, mới vân đạm phong khinh* mà nói: "Thật sao? Khó trách người xưa nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen, vậy ra là cái lý này."
*chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Lúc này Quý Lạc đột nhiên cảm thấy có phải do lúc trước cô trêu chọc Nguyệt Trì quá lợi hại, thế nên mới làm cho hắn vật cực tất phản, trở thành như vậy.
Quý Lạc đứng lên, đôi tay ôm lấy mặt của Nguyệt Trì, buộc mắt hắn phải nhìn thẳng vào cô, nhìn nhau hồi lâu, cô mới nói: "Vậy rốt cuộc huynh có đưa ta đi không?"
Một lúc lâu Nguyệt Trì cũng không có trả lời, Quý Lạc liền dứt khoát lấy trán chạm trán, lấy mắt đối mắt, lại hỏi một lần nữa: "Mang hay không mang?"
Vẫn không thấy hắn trả lời, trong lòng Quý Lạc liền cảm thấy một trận mất mát, vừa định kéo khoảng cách ra, lại bị đối phương hôn lấy.
Vừa mới bắt đầu Nguyệt Trì chỉ là dùng môi cọ xát cô, dần dà, ý vị liền thay đổi, hắn bắt đầu tồi thành rút trại, giống như một ngọn lửa, làm Quý Lạc có chút hít thở không thông, tuy rằng đây là lần đầu tiên Nguyệt Trì hôn môi người khác, nhưng mà thân là ngự y*, hắn biết rõ làm thế nào để hôn môi.
*Thầy thuốc
Hôn hôn, Nguyệt Trì liền ôm lấy eo của Quý Lạc, rồi kéo vào trong ngực của hắn, làm Quý Lạc không thể không một bên nỗ lực để hô hấp, một bên bị một cỗ lực ép ngồi lên trên đùi của hắn.
Chờ tới thời điểm Quý Lạc không thở nổi nữa, hình như Nguyệt Trì mới có cảm giác, liền buông cô ra, chỉ là bên môi hai người đều có một sợi chỉ bạc như có như không.
Nguyệt Trì nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi sợi chỉ bên miệng của Quý Lạc, ngữ khí vừa ôn nhu vừa nguy hiểm nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì, nếu như nàng đã trêu chọc ta trước, vậy thì phải phụ trách đến cùng."
Trong nháy mắt kia, Quý Lạc bỗng có cảm giác như đang bị sói nhìn thẳng, đồng tử cô liền co rút, nhưng lúc nhìn đến Nguyệt Trì vẫn là một bộ dáng ôn nhu như mọi khi, mới yên tâm lại, cô ôm lấy Nguyệt Trì, ôn nhu nói: "Được, ta sẽ phụ trách."
Sau lần đầu tiên đó, Quý Lạc chủ động đổi lấy hồi báo, Nguyệt Trì cũng ôm chặt cô, tim Quý Lạc liền đập hơi nhanh, lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, trận đau đớn đó làm cô phục hồi tinh thần lại, cổ cảm giác rung động vừa nãy liền lập tức không còn.
Nguyệt Trì đặt tay ở trên mái tóc dài của Quý Lạc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, vốn dĩ hắn đã từng cho rằng cả đời này hắn sẽ không cưới vợ, ai ngờ lại để hắn gặp được cô, nếu đã là ý trời, thì hắn liền thuận theo ý trời, cũng thuận theo tâm của chính mình.
........
Edit:Tề Tuyết Đồng
Mấy ngày nay ở nơi này của Nguyệt Trì, Quý Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái, thường thường trêu chọc Nguyệt Trì, nhìn bộ dáng đỏ mặt của hắn, làm cho cô vô cùng vui vẻ, có điều thế giới cổ đại xác thật có chút gian nan.
Không có bất kì đồ vật nào dùng để giải trí, trừ bỏ mấy ngày đầu tiên cảm thấy mới mẻ, thời điểm khác có thể nói là nhàm chán đến cực điểm, làm cho trạng thái của Quý Lạc đều có chút uể oải.
Vì thế Nguyệt Trì cảm giác được cảm xúc của Quý Lạc, sau khi nghe được Quý Lạc thở dài, lắc đầu, nói: "Ở bên ta rất nhàm chán sao?"
Nhàm chán? Đương nhiên,liền tính đối phương là thần, một ngày 24h trừ gương mặt nhìn đã mắt, phần lớn thời điểm khác đều là nhàm chán.
Nhưng Quý Lạc vẫn trái lương tâm mà lắc đầu, hiện tại giả thuyết cô chính là đang thích Nguyệt Trì, sao có thể ở bên hắn mà cảm thấy nhàm chán?
Nguyệt Trì thấy phản ứng như thế của Quý Lạc, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhíu mày, ngữ khí hơi có chút tiếc nuối: "Kia như vậy liền tính, vốn dĩ đang muốn chuẩn bị đưa cô đi chơi diều, ngày mai là tiết hoa đào một năm chỉ có một lần, nếu cô không muốn đi, vậy liền không đi."
Quý Lạc vốn đang suy sút tinh thần mà nằm bò ra, nhưng khi nghe được lời này liền lập tức ngồi dậy, cảm thấy đây chính là cái hố mà Nguyệt Trì cố ý đào để chờ cô nhảy xuống đi, từ khi nào mà hắn lại trở nên phúc hắc như vậy?
Cô cong cong khóe môi, nhẹ giọng di một tiếng, mới nói: "Nguyệt Trì, huynh biến hư nga."
Nguyệt Trì nghe lời này cũng không có biểu hiện ra bộ dáng co quắp, ngược lại cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi một ngụm, mới vân đạm phong khinh* mà nói: "Thật sao? Khó trách người xưa nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen, vậy ra là cái lý này."
*chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Lúc này Quý Lạc đột nhiên cảm thấy có phải do lúc trước cô trêu chọc Nguyệt Trì quá lợi hại, thế nên mới làm cho hắn vật cực tất phản, trở thành như vậy.
Quý Lạc đứng lên, đôi tay ôm lấy mặt của Nguyệt Trì, buộc mắt hắn phải nhìn thẳng vào cô, nhìn nhau hồi lâu, cô mới nói: "Vậy rốt cuộc huynh có đưa ta đi không?"
Một lúc lâu Nguyệt Trì cũng không có trả lời, Quý Lạc liền dứt khoát lấy trán chạm trán, lấy mắt đối mắt, lại hỏi một lần nữa: "Mang hay không mang?"
Vẫn không thấy hắn trả lời, trong lòng Quý Lạc liền cảm thấy một trận mất mát, vừa định kéo khoảng cách ra, lại bị đối phương hôn lấy.
Vừa mới bắt đầu Nguyệt Trì chỉ là dùng môi cọ xát cô, dần dà, ý vị liền thay đổi, hắn bắt đầu tồi thành rút trại, giống như một ngọn lửa, làm Quý Lạc có chút hít thở không thông, tuy rằng đây là lần đầu tiên Nguyệt Trì hôn môi người khác, nhưng mà thân là ngự y*, hắn biết rõ làm thế nào để hôn môi.
*Thầy thuốc
Hôn hôn, Nguyệt Trì liền ôm lấy eo của Quý Lạc, rồi kéo vào trong ngực của hắn, làm Quý Lạc không thể không một bên nỗ lực để hô hấp, một bên bị một cỗ lực ép ngồi lên trên đùi của hắn.
Chờ tới thời điểm Quý Lạc không thở nổi nữa, hình như Nguyệt Trì mới có cảm giác, liền buông cô ra, chỉ là bên môi hai người đều có một sợi chỉ bạc như có như không.
Nguyệt Trì nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi sợi chỉ bên miệng của Quý Lạc, ngữ khí vừa ôn nhu vừa nguy hiểm nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì, nếu như nàng đã trêu chọc ta trước, vậy thì phải phụ trách đến cùng."
Trong nháy mắt kia, Quý Lạc bỗng có cảm giác như đang bị sói nhìn thẳng, đồng tử cô liền co rút, nhưng lúc nhìn đến Nguyệt Trì vẫn là một bộ dáng ôn nhu như mọi khi, mới yên tâm lại, cô ôm lấy Nguyệt Trì, ôn nhu nói: "Được, ta sẽ phụ trách."
Sau lần đầu tiên đó, Quý Lạc chủ động đổi lấy hồi báo, Nguyệt Trì cũng ôm chặt cô, tim Quý Lạc liền đập hơi nhanh, lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, trận đau đớn đó làm cô phục hồi tinh thần lại, cổ cảm giác rung động vừa nãy liền lập tức không còn.
Nguyệt Trì đặt tay ở trên mái tóc dài của Quý Lạc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, vốn dĩ hắn đã từng cho rằng cả đời này hắn sẽ không cưới vợ, ai ngờ lại để hắn gặp được cô, nếu đã là ý trời, thì hắn liền thuận theo ý trời, cũng thuận theo tâm của chính mình.
........