“Lan Lan, cậu nghe đây, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.” Tôi nghiêm túc, vì muốn nói chuyện tôi và Tông Thịnh không phải là anh em, là là quan hệ đính hôn từ bé, chuyện này thật khó tin mà… thời buổi nào rồi, còn có chuyện đính hôn từ nhỏ, thật sự không thể tin được.

Lan Lan nhìn tôi, đang lúc tôi muốn mở miệng thì cô nàng bật cười:

Lan Lan nhìn ta, tôi đang muốn mở miệng, cô liền phụt nở nụ cười. “Ưu Tuyền, hôm nay cậu sao vậy?”

“Cậu đừng cười, thật là chuyện rất trọng yếu.”

“Được rồi, cậu nói đi, tớ nghe đây, không cần nghiêm túc như vậy, chỉ cần cậu nói tớ sẽ tin, chúng ta là chị em tốt nhiều năm vậy rồi, không cần phải làm dáng..”

“Lan Lan, trước hết, tớ muốn xin lỗi cậu, tớ…”

Tôi vừa  mới bắt đầu thì đã nghe giọng a Hồng.

“Tông Ưu Tuyền, hai người  không phải nói muốn đi toilet sao? Không phải là tính đi luôn ở đây chứ. Mấy người có uống rượu đâu mà đòi say.”

Tôi cùng Lan Lan cùng lúc trừng mắt với cô ta

A Hồng tức giận liền nói: “Nhìn cái gì? Hạ Lan Lan, mày đi thực tập ở khách sạn có đi cua người có tiền không? Tao mà là mày, thì không cần quan tâm có phải làm tiểu tam không, có tiền là được. Ai bảo mẹ mày sức khỏe kém như vậy chứ, con gái h iếu thảo thì phải cố gắng, không có thì mẹ mày cũng không có tiền mà chữa bệnh đâu, lúc trước bọn tao quyên tiền cho mẹ mày dư biết mà!”

Lúc trước khi mẹ Lan Lan phát bệnh phải chữa gấp, trong khoa cũng từng tổ chức quyên tiền, lúc đó A Hồng còn làm ở truyền hình của trường, diễn màn ôm Lan Lan khóc, nói vĩnh viễn là bạn tốt với nhau, sau này sẽ cùng mọi người hỗ trợ, giờ lại thành ra như vậy.

Lan Lan mặt cực kỳ khó chịu, tức giận nói: “Mẹ tao cho dù nằm viện chết cũng không cần tiền của mày.”

“Uầy, có cốt khí ghê, tới chừng đó đừng có quỳ xuống xin tao quyên tiền.”

“A Hồng!” Tôi kêu lên “Hôm nay họp lớp thì cô cứ tới phá bọn tôi sao? Nếu là sớm biết là như vậy, tôi sẽ không lại đây đâu.”

A Hồng hừ lạnh: “Mày ăn mặc như vậy chắc cũng không tính tới phải không, sao tự nhiên đổi ý? Tao tò mò đó, hay là Lan Lan của mày bảo tối nay muốn tỏ tình với A Huy Nên mày muốn tới chống lưng cho nó sao?”

“Mày sủa bậy gì đó?” Lan Lan mặt trắng bệch. Thực sự tối nay Lan Lan xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, nhưng tôi tin chắc không phải vì lý do này. Lan Lan tức tới thở hổn hển, thấy có một chiếc BMW vừa đỗ lại thì nói: “A Huy của cô tôi không hiếm lạ gì, tôi đã có bạn trai rồi, bạn trai tôi cũng dư sức hỗ trợ viện phí cho mẹ tôi, tôi không cần phải đi làm tiểu tam cho ai, càng không cần cô vờ vĩnh quyên tiền. Không ngờ, tốt nghiệp rồi tôi mới nhận ra bộ mặt thật của cô.”

Tôi nhìn chiếc xe vô cùng quen mắt kia!! Nà ní, sao thế giới này nhỏ bé vậy?! Còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình nữa. Đó là xe của Thẩm Kế Ân. Mà gã cũng đang mở cửa xe đi xuống! Trời ạ, chuyện gì đây trời.

Thẩm Kế Ân nghi hoặc nhìn Lan Lan đang chỉ vào xe mình, lại nhìn tôi, đang tính nói chuyện thì Lan Lan đã bước tới khoác tay gã nói: “ Kế Ân, mau nói cho cô gái này biết, anh là bạn trai của em, cô ta đang định khi dễ em.”

Lan Lan vừa nói xong, tôi kinh ngạc tới há hốc mồm. Lan Lan đang bị tức tới nóng đầu luôn sao, có cần diễn như vậy không. Cứ như trước, rồi bất quá tôi ngồi nghe cô ấy khóc một buổi là xong rồi không được sao? Sao đêm nay lại cuồng lên như vậy?

“Lão bản, lão bản, cái kia, Lan Lan là do tức giận quá thôi. Chúng ta, chúng ta… anh bỏ qua cho Lan Lan nha, ha ha.”

Lan Lan nghe tôi nói thì ra sức nháy mắt, kêu tôi đừng để lộ. Nhưng mà trên đường túm lấy một người nói là bạn trai, cô ấy tưởng đang đóng phim thần tượng sao. Cho dù túm đại một ai cũng còn đỡ hơn là Thẩm Kế Ân. Giờ tôi hiểu, lúc trước gã theo đuổi tôi cũng vì muốn mượn tôi chỉnh Tông Thịnh, sau đó thấy không được thì lại chuyển sang dùng Lan Lan để uy hiếp tôi. Nhưng không ngờ, Lan Lan chỉ hẹn hò một lần đã bị Tông Thịnh thu phục không để ý tới gã nữa. giờ thì hay rồi, Lan Lan máu nóng nổi lên lại lôi Thẩm Kế Ân ra làm tấm khiên rồi.

Ngay lúc tôi gấp tới phát khóc thì ánh đèn xe chiếu tới, một chiếc xe việt dã dừng lại bên cạnh chúng tôi. Cửa sổ hạ xuống, Tông Thịnh nhô đầu ra, hô lớn với tôi: “Tông Ưu Tuyền! Lên xe!”

Tông Thịnh tới thì tốt rồi, kêu hắn tới khuyên Lan Lan. Tôi vội vã chạy tới, vừa mở cửa vừa nói với Tông Thịnh:  

“Tông Thịnh, Lan Lan bị bạn nói khích, nói tiểu lão bản là bạn trai. Anh mau qua lôi cô ấy về đi, cho cô ấy có bậc thang đi xuống, không mất mặt trước bạn học, lại không bị Thẩm Kế Ân bắt mất.”  

Tôi nói thật nhanh, thật nhỏ, hy vọng Tông Thịnh có thể giúp tôi xoay chuyển càn khôn. Tôi đưa tay kéo hắn xuống xe