*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Image

NẾU NHƯ MÀ TÊN KHỔNG LỒ VỪA LA VỪA CHẠY LUÔN TRỐN ĐI, thì Hazel đã biết ơn trời đất lắm. Như thế thì họ có thể có phần ngày còn lại để mà nghỉ ngơi.

Nhưng mà Clytius làm cô thất vọng.

Khi thấy ngọn đuốc bừng cháy của vị nữ thần, tên khổng lồ trông có vẻ như đã phục hồi lại trí khôn. Hắn dậm chân, làm rung chuyển sàn phòng và sém nữa thì dẫm lên tay Annabeth. Khói đen lan ra quanh hắn cho đến khi Percy và Annabeth hoàn toàn bị bao phủ, Hazel chẳng còn nhìn thấy gì nữa ngoài đôi mắt lấp lánh của tên Gigantos.

Nói cứng đấy.’ Clytius nói từ miệng Leo. ‘Ngươi quên mất rồi, Hecate à. Trong lần cuối chúng ta gặp nhau, ngươi đã có sự trợ giúp của Hercules và Dionysus – hai anh hùng hùng mạnh nhất thiên hạ, hai kẻ đều có định mệnh trở thành thần thánh. Còn bầy giờ, ngươi mang theo…mấy thứ này?’

Cơ thể bất tỉnh của Leo quặn thắt trong đau đớn.

‘Dừng lại!” Hazel hét lên.

Cô không dự tính cho những điều xảy ra tiếp theo. Cô đơn giản biết rằng mình phải bảo vệ bạn bè. Cô tưởng tượng ra họ ở đằng sau cô, giống như cách mà cô tưởng tượng ra những đường hầm mới xuất hiện trong Đại Mê Cung của Pasiphaë. Leo tan ra. Rồi cậu hiện ra dưới chân Hazel, cùng với Percy và Annabeth. Sương Mù cuốn xung quanh cô, lan qua những viên đá và bao bọc lấy bạn bè cô. Nơi Sương Mù trắng gặp khói đen của Clytius, chúng sôi lên và rít xì xì, như dung nham chảy xuống biển.

Leo mở mắt hớp hơi. ‘Ch-chuyện…?’

Annabeth và Percy vẫn không cử động, nhưng Hazel có thể cảm thấy nhịp tim của họ mạnh hơn, Hơi thở bình ổn hơn.

Trên vai Hecate, chồn hương Gale sủa lên thán phục.

Vị nữ thần bước lên trước, đôi mắt đen lấp lánh trong ánh đuốc. ‘Ngươi đúng đấy, Clytius. Hazel Lesvaque không phải là Hercules hay là Dionysus, nhưng ta nghĩ rằng ngươi sẽ thấy cô bé ghê gớm cũng không kém đâu.’

Qua làn khói, Hazel thấy tên Gigantos mở miệng. Không một tiếng nào phát ra. Clytius cười nhạo trong thất vọng.

Leo cố gắng ngồi dậy. ‘Chuyện gì vậy? Mình có thể – ‘

‘Trông Percy và Annabeth đi.’ Hazel rút thanh spatha ra. ‘Ở yên đằng sau mình. Trong màn Sương Mù.’

‘Nhưng –‘

Cái nhìn Hazel ném cho Leo hẳn là đã nghiêm khắc hơn cô tưởng.

Leo nuốt cái ực. ‘Yeah, hiểu rồi. Sương Mù đen là tốt. Khói đen là xấu.’

Hazel tiến lên. Tên Gigantos dang tay. Mái trần vòm rung lên, và giọng tên khổng lồ vang vọng khắp căn phòng, phóng đại lên gấp trăm lần.

Ghê gớm cơ à? Tên Gigantos vặn lại. Nghe như thể hắn đang nói qua một dàn đồng ca người chết, sử dụng những linh hồn không may bị chôn sau những bia mộ của trần vòm. Bởi vì con bé học được mấy trò ma thuật của ngươi sao, Hecate? Bởi vì ngươi cho mấy đứa yếu ớt kia trốn trong Sương Mù của ngươi?’

Một thanh kiếm hiện ra trong tay tên Gigantos – một thanh gươm lưỡi sắt Stygian giống như của Nico, trừ việc nó to hơn năm lần. Ta không thể hiểu nổi vì sao mẹ Gaia lại thấy rằng bất cứ đứa nào trong đám á thần nào xứng đáng để mà hiến với chẳng tế. Ta thì sẽ nghiền nát chúng như là nghiền vỏ ốc rỗng.

Nỗi sợ của Hazel chuyển thành cơn thịnh nộ. Cô thét lên. Những bức tường phát ra những tiếng nứt như đá lạnh cho vào nước ấm, và hàng tá châu báu phóng về phía tên khổng lồ, bắn hắn xuyên qua lớp giáp như đạn chì.

Clytius lảo đảo lùi lại. Giọng nói quái gở của hắn gầm lên đau đớn. Giáp ngực của hắn thủng lỗ chỗ.

Máu thánh vàng nhỏ giọt từ một vết thương từ tay phải hắn. Màn bóng tối của hắn mỏng đi. Hazel có thể nhìn thấy nét sát nhân trên mặt hắn.

Ngươi, Clytius gầm lên. Cái đồ vô giá trị –

‘Vô giá trị?’ Hecate lặng lẽ hỏi. ‘Ta lại nói rằng Hazel Lesvaque cũng biết vài trò mà đến cả ta cũng không dạy được.’

Hazel đứng trước bạn bè mình, quyết tâm bảo vệ họ, nhưng năng lượng của cô đang cạn dần. Thanh kiếm của cô đã trở nên nặng nề trong tay cô, mà cô còn chưa hề vung nó lên. Cô ước chi có Arion ở đây. Cô có thể tận dụng tốc độ và sứ mạnh của chú ngựa. Nhưng mà không may, cậu bạn ngựa của cô không thể giúp cô lần này. Chú ta là sinh vật của khoảng không gian mở, chứ không phải của lòng đất.

Tên Gigantos chọc hai ngón tay vào vết thương trên bắp tay. Hắn rút ra một viên kim cương và búng nó sang một bên. Vết thương khép lại.

Thế thì, con gái của Pluto, Clytius nói ầm ầm, ngươi có tin rằng Hecate thực tâm thích ngươi? Circe là học trò cưng của mụ. Và Medea. Và cả Pasphaë nữa. Bọn họ có kết cục thế nào, nhỉ?

Đằng sau cô, Hazel nghe thất Annabeth quằn quại, rên rỉ đau đớn. Percy thì lẩm bẩm gì đó nghe như, ‘Bob-bob-bob?’

Clutius tiến lên trước, cầm thanh kiếm nhẹ nhàng một bên như thể họ là đồng chí chứ không phải là kẻ thù. Hecate sẽ không nói cho ngươi sự thật đâu. Mụ ta chỉ đưa mấy cô giúp lễ như ngươi làm việc cho mình và lãnh mọi rủi ro. Nếu như có một phép màu nào đó mà các ngươi khống chế được ta, chỉ khi đó mụ ta mới có thể đốt cháy ta. Rồi mụ sẽ lãnh tất cả vinh quang  của cú giết. Ngươi đã nghe nói về cách Bacchus xử lí hai đứa sinh đôi Alodai thế nào ở Colosseum rồi đấy. Hecate còn tệ hơn. Mụ ta là một Titan phải bội lại các Titan. Rồi mụ lại phải bội lại thần linh đỉnh Olympus. Ngươi có nghĩ rằng liệu mụ sẽ tốt gì với ngươi?

Khuôn mặt Hecate không thể đọc nổi.

‘Ta không thể trả lời được những lời buộc tội của hắn. Hazel,’ vị nữ thần nói. ‘Đây là ngã tư đường của ngươi. Ngươi phải chọn.’

Đúng rồi, mấy cái ngã tư. Giọng cười của tên Gigantos vang vọng. Các vết thương của hắn có vẻ như đã được chữa lành hoàn toàn. Hecate cho ngươi những lời khó hiểu, những lựa chọn, những lời hứa hẹn mơ hồ về ma thuật. Tà là đối-Hecate. Ta sẽ cho ngươi sự thật. Ta sẽ loại bỏ lựa chọn và phép thuật. Ta sẽ lột bỏ Màn Sương Mù, một lần và vĩnh viễn, và cho ngươi xem thế giới và cùng sự kinh hoàng thực sự của nó.

Leo lảo đảo trên đôi chân, ho như lên cơn hen. ‘Mình thích cái gã này đấy.’  cậu khò khè. ‘Nghiêm túc đấy, chúng ta nên giữ hắn loanh quanh để làm mấy buổi hội thảo truyền cảm hứng. ‘ hai tay cậu bùng lên như hai ngọn đuốc. ‘Hay là mình có thể khai sáng cho hắn.’

‘Leo, không,’ Hazel nói. ‘Đền thờ của cha mình. Quyền của mình.’

‘Ừ, được rồi. Nhưng –‘

‘Hazel …’ Annabeth khò khè.

Hazel quá phấn khởi khi nghe tiếng bạn bè mình đến nỗi suýt nữa thì quay lại, nhưng cô biết là không nên rời mắt khỏi Clytius.

‘Sợi xích …’ Annabeth cố nói.

Hazel hít mạnh. Cô đúng là một con ngốc! Cửa Tử vẫn còn mở, rung bần bật cùng những sợi xích giữ. Hazel phải cắt đứt chúng để Cánh Cửa có thể biến mất – và cuối cùng sẽ nằm ngoài tầm với của Gaia.

Vấn đề duy nhất: còn một tên khổng lồ Gigantos ám khói cản đường cô.

Ngươi không thể nghiêm túc tin rằng mình có thể sức mạnh như thế được. Clytius khiển trách. Ngươi sẽ làm gì đây, Hazel Lesvaque – dội ta bằng nhiều hồng ngọc nữa? Tắm ta trong saphia?

Hazel cho hắn câu trả lời. Cô giương thanh spatha lên và xông tới.

Rõ ràng, Clytius không hề mong đợi rằng cô sẽ có hành động tự sát như thế. Hắn chậm tay vung kiếm. Đến lúc hắn chém xuống, thì Hazel đã nhào xuống giữa hai chân hắn và thọc thanh kiếm vàng Imperial vào cái bàn tọa vĩ đại (gluteus maximus) của hắn. Một hành động không được nữ tính cho lắm. Các bà xơ ở trường Thánh Agnes sẽ không bao giờ cho phép. Nhưng mà nó hiệu quả.

Clytius gầm lền vàn cong lưng lại, lạch bạch tránh ra xa khỏi cô. Sương Mù vẫn xoáy quanh Hazel, rít lên xì xì khi đụng phải khói đen của tên Gigantos.

Hazel nhận ra rằng Hecate đang hỗ trợ cô – cho cô mượn sức mạnh để duy trì lớp phòng vệ. Hazel cũng biết rằng nếu có một khoảnh khắc nào mà sự tập trung của cô dạo động, bóng tối sẽ chạm vào cô, và cô sẽ ngã gục. Nếu như chuyện đó xảy ra, Hazel không biết chắc rằng Hecate có thể – hay có định – cản tên khổng lồ Gigantos không dẫm chết các bạn cô hay không.

Hazel chạy nước rút về phía Cửa Tử. Lưỡi gươm của cô chặt vụn sợi xích bên trái như thể nó được làm từ nước đá. Cô nhào tới bên phải, nhưng Clytius thét lên, KHÔNG!

Với một sự may mắn thần sầu, cô đã không bị cắt làm hai. Mặt phẳng của lưỡi gươm của tên khổng lồ Gigantos giáng vào cô và khiến cô bay đi. Cô đập vào bức tường vào cảm thấy có vài cái xương đã gãy.

Bên kia căn phòng, Leo hét gọi tên cô.

Qua ánh nhìn lờ mờ, cô thấy lửa lóe lên. Hecate đứng gần đó, hình dạng lung linh lên như thể bà ta sắp biến mất. Hai ngọn đuốc trông như đã vụt tắt, nhưng có thể đó chỉ là Hazel đang bắt đầu mất đi ý thức.

Cô không thể bỏ cuộc lúc này. Cô tự ép mình đứng dậy. Sườn cô cảm giác như bị cắm đầy dao lam. Kiếm của cô nằm trên nền đất cách cô một mét rưỡi. Cô lảo đảo về phía nó.

‘Clytius!’ cô thét.

Cô cố ý hét thật hùng dũng đầy thách thức, nhưng tiếng phát ra chỉ hơn tiếng lào khào.

Ít nhất thì cô cũng thu hút được sự chú ý của hắn. Tên khổng lồ quay khỏi Leo và những người còn lại. Khi hắn thấy cô đang khập khiễng tiến về phía trước, hắn cười phá lên.

Có cố gắng đấy, Hazei Lesvaque, Clytius công nhận. Ngươi khá hơn là ta dự đoán. Nhưng chỉ mỗi phép thuật thôi thì không thể thắng nổi ta, và ngươi thì không có nhiều sức nữa. Hecate đã bỏ mặc ngươi, như mụ bỏ mặc những kẻ đi theo lúc cuối cùng.

Sương Mù xung quanh cô mỏng dần. Đầu kia căn phòng, Leo đang cố ép Percy ăn một ít bánh thánh, nhưng mà có vẻ như Percy vẫn chưa thể. Annabeth đã tỉnh dậy nhưng vẫn run rẩy, khó mà có thể nhấc đầu lên.

Hecate đứng đó với hai ngọn đuốc, theo dõi và chờ đợi – một điều làm Hazel quá đỗi tức giận, cô tìm lại được đợt sức mạnh cuối cùng.

Cô ném thanh kiếm – không phải vào tên khổng lồ mà là về phía Cửa Tử. Sợi xích phía bên phải vỡ vụn. Hazel gục ngã đau đớn, bên sườn đau cháy bỏng, khi Cánh Cửa rung lên và biến mất trong một chớp sáng tím.

Clytius gầm to đến mức nửa tá bia mộ rơi khỏi trần nhà vỡ tan.

‘Đó là vì em trai Nico của ta,; Hazel hớp. ‘Và vĩ đã phá bàn thờ của cha ta.’

Ngươi đã đánh mất cái quyền được chết nhanh chóng của ngươi, tên khổng lồ gầm gừ. Ta sẽ bóp nghẹt ngươi trong bóng tối, từ từ, đau đớn. Hecate sẽ không giúp được ngươi đâu. KHÔNG AI giúp được ngươi đâu!

Vị nữ thần giơ hai ngọn đuốc lên. ‘Ta không chắc chắn thế đây, Clytius. Bạn bè của Hazel chỉ đơn giản là cần thêm một chút thời gian để đến với cô bé thôi – thời gian ngươi đã tặng cho chúng bằng cách tự khoe khoang khoác lác.’

Clytius khịt mũi. Bạn bè cái gì? Mất đứa yếu ớt này hả? Bọn chúng chẳng phải là cái thách thức gì cả.

Phía trước Hazel, không khí tách ra. Màn Sương dày lên, mở ra một lỗ hổng, và bốn người bước vào

Hazel khóc nhẹ nhõm. Một tay Frank đang chảy máu và băng bó, nhưng cậu vẫn còn sống. Đứng bên cậu là Nico, Piper và Jason – tất cả đều đã lăm lăm kiếm tuốt trần.

‘Xin lồi, bọn mình đến muộn,’ Jason nói. ‘Đây là cái gã cần phải giết đúng không?’