- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Thân Khương mấy ngày nay chạy vắt giò lên cổ, từ nhìn chằm chằm người ở Xương gia tìm đồ vật, đến giúp Kiều thiếu gia chạy chân khắp các quan nha tra ghi chép cư dân mất tích, còn phải thỉnh thoảng ứng phó Chỉ Huy Sứ triệu hoán, còn phải tùy thời đề phòng Bố Tùng Lương —— tiểu tử này âm hiểm thật sự, không thể để bản thân làm sắp xong, lại bị người khác hái mất trái ngọt.
Ngay cả tinh lực để hiến lương cho tức phụ buổi tối cũng không có.
Là thật sự thảm.
Thật vất vả tranh thủ lúc rảnh rỗi, nằm trên sập gụ chợp mắt trong chốc lát, còn chưa ngủ, lại bị người chụp tỉnh!
"Cút con mẹ ngươi đi! Hôm nay dù có là Thiên Vương lão tử tới, lão tử cũng phải ngủ cái đã!" Thân tổng kỳ bạo nộ, "Dù phải chết ở nơi này, bị Chỉ Huy Sứ trượng hình, bị tức phụ phạt quỳ ván giặt đồ không cho vào cửa, lão tử đâu cũng không đi!"
Ngưu Đại Dũng vừa mới ăn trượng hình, mông còn đau, đổi thành lúc khác, cũng sẽ không lại đây chọc giận lão đại, nhưng lần này không giống, là Kiều thiếu gia gọi a!
"Lão đại ngươi tỉnh tỉnh, là Kiều —— Diệp tiên sinh tìm ngươi a!"
Trong giọng nói hấp tấp có mang theo hưng phấn...... Từ khi được kiến thức qua trí tuệ cùng thân thủ của Diệp Bạch Đinh, Ngưu Đại Dũng liền hoàn toàn luân hãm trở thành mê đệ, loại đùi vàng cấp bậc đại lão này sáng đến rực rỡ, sao có thể không ôm! Ngươi mà chậm chạp là người khác sẽ giành mất!
Thân Khương:......
Thảo.
Ngủ là khỏi ngủ, hắn vuốt mặt, đi đến nhà lao của Diệp Bạch Đinh.
"Tổ tông! Thân tổ tông! Ngài có thể đau lòng ta một chút được hay không? Có tráng có ngưu đi nữa cũng không thể xài bất kể ngày đêm như vậy a!"
"Ồ."
Diệp Bạch Đinh an tĩnh một hồi lâu, không nói gì, Thân Khương đang buồn bực, hắn lại mở miệng: "Đau lòng xong rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Thân Khương:......
Này mẹ nó mới hít thở hai cái đi, đã kêu 'đau lòng'? Ngươi dám cho lão tử nghỉ ngơi một chén trà nhỏ hay không! Chúc ngươi độc thân cả đời! Độc thân cả đời biết chưa! Không ai sẽ gả cho ngươi, không ai làm ấm giường cho ngươi, không ai biết lãnh biết nhiệt, không ai cho ngươi làm đồ ăn, ngươi đú đởn cả đời ở Bắc Trấn Phủ Tư này đi!
Diệp Bạch Đinh không biết Thân Khương nghĩ cái gì, cũng lười đoán, chỉ vào đống xương trên mặt đất: "Người chết là nam, tuổi cập quan, không vượt qua 25 tuổi, vai hẹp ngực mỏng, xương đầu tương đối nhỏ, hắn rất gầy, vóc dáng không cao, trên xương có nhiều dấu răng, chính là dã thú gặm cắn gây ra, đỉnh xương sọ ở phía sau bị sụp vỡ, phần gãy chỉnh tề, lực độ có dạng từ trung tâm lan tỏa ra bên ngoài, hẳn là bị vật nặng có hình dạng bất quy tắc đập vào tạo ra, có lẽ là —— cục đá."
Thân Khương nhịn không được ngáp một cái: "Nguyên nhân chết này xem như thường thấy, không có biện pháp xác định thân phận người chết đi?"
Đầu óc quá khó tập trung, hắn cũng chưa phát giác ra thanh âm Kiều thiếu gia hôm nay có chút nghẹn.
Diệp Bạch Đinh trừng mắt: "Câm miệng, ta nói ngươi nghe, không điểm danh ngươi, không được đặt câu hỏi."
Thân Khương:......
Được thôi. Ngươi lợi hại, đều nghe ngươi. Hắn tay trái che miệng, tay phải ra cái động tác 'mời'.
"Người chết từ chỗ cao rơi xuống, nhiều chỗ gãy xương, nơi này có vết huyết——" Diệp Bạch Đinh cầm đoạn xương kia lên, cho Thân Khương xem, "Chính là vết thương lúc còn sống, nói cách khác, người chết bị người khác lấy hòn đá nện mạnh vào sau đầu, còn chưa có chết hẳn, liền rơi xuống núi. Kết hợp với lúc đầu ngươi nói có đề cập đến khung xe ngựa, người chết hẳn là bị đập đầu mạnh đến ngất xỉu, bỏ vào xe ngựa, ngựa bị thúc chạy tốc độ cực nhanh vọt tới vách núi, rớt xuống. Dưới khe núi không có dân cư, người chết không có cách nào kêu cứu, hoặc là hắn căn bản chưa tỉnh, không có biện pháp cầu cứu, dã thú ở dưới khe núi theo mùi mò đến, gặm cắn hắn."
"Tuy nhiên trên người người chết gãy xương cũng không phải chỉ có mấy chỗ này, còn có rất nhiều vết thương cũ quanh năm, nơi này, nơi này, nơi này, ngươi tới xem ——"
Diệp Bạch Đinh tay trái cầm xương cánh tay, tay phải cầm xương ống chân của người chết, chỉ cho Thân Khương xem: "Cánh tay cẳng chân người chết đều có nhiều chỗ có dấu vết gãy xương khép lại, mấy cái vòng nhỏ mờ mờ này là cốt vảy, gãy xương khép lại càng lâu, màu càng nhạt, người chết đại khái bắt đầu từ năm sáu tuổi, mãi cho đến tuổi thiếu niên, cơ hồ cứ mỗi một đoạn thời gian liền bị một lần gãy xương thương tổn, nguy hiểm nhất chính là —— nơi này, xương quai xanh, nơi này rất gần chỗ yếu hại của cổ, hắn lúc ấy chắc là có nguy hiểm tới tính mạng."
"Ta thấy mật độ cốt chất của người chết, cũng không phải là loại dễ bị gãy xương, thời gian kia của hắn có lẽ sống rất gian khổ, thường xuyên bị người khi dễ."
"Hắn có phong thấp, đầu gối sẽ ngẫu nhiên sưng to, thống khổ bất kham, chỗ khớp xương có lưu lại dấu vết từng châm cứu qua vài lần, hắn có hai cái răng giả, trang bị rất tinh xảo; trong tóc của hắn còn tàn lưu không chỉ một sợi tơ, nhìn màu sắc chất liệu này, chắc là loại yên tùng sa không dễ mua được kia; quan trọng nhất chính là, ngón út bàn tay trái của hắn bị tàn tật, có lẽ là vết thương cũ lúc khoảng 10 tuổi —— ta nói như vậy, Thân tổng kỳ chắc là có thể tìm ra người đi?"
Thân Khương ngáp một nửa, dừng lại: "Không phải, ngươi nói gì a? Là có thể tìm được người?"
Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, không thể đêm chết người này, đâm chết rồi, thì không ai chạy chân làm việc cho mình......
"Còn không rõ ràng sao?" Hắn âm mặt, thanh âm phóng thấp thả chậm, "Thời kỳ niên thiếu gian nan, thường xuyên bị gãy xương, xương quai xanh gãy, không thường thấy đi?"
Thân Khương: "Đó cũng có chút......quá chung chung đi?"
Diệp Bạch Đinh nghiến răng: "Hắn lắp răng giả."
Thân Khương: "Cho......cho nên?"
'xoẹt' một tiếng, hàng xóm bên phải nhìn không nổi nữa, Tương Tử An xòe quạt, phe phe phẩy phẩy: "Cho nên người này là cái thiếu gia a, trong nhà rất phú quý, mời nổi đại phu, từ nhỏ đến lớn gãy xương nhiều lần như vậy, không thường thấy, cho dù ngươi lười đi ra ngoài phố hỏi thăm tin tức, hỏi một chút trong vòng các đại phu chẳng phải sẽ biết?"
Bên trái Tần Giao cũng tham gia: "Chậc, mới hai mươi mấy tuổi đã bị phong thấp đến độ này, thường phải châm cứu tục mệnh, ta nếu là đi làm đêm nghe thấy, cũng sẽ cảm thấy lạ, đi ra ngoài hỏi người ta vài câu, ít thấy như vậy, còn không dễ tìm sao?"
Tương Tử An thong thả ung dung: "Huống chi còn thêm ngón út tay trái tàn tật, tuổi còn trẻ đã lắp hai cái răng giả —— mỗi cái đều phương hướng rõ ràng, trừ phi ngươi lười không muốn làm, chỉ cần hỏi, sẽ có kết quả."
Tần Giao liền không khách khí, cười nhạo một tiếng: "Trong đầu người toàn chứa phân sao? Như vậy, cũng có thể làm Cẩm Y Vệ?"
Thân Khương:......
F* nha. Lão tử bị Kiều thiếu gia dẫm mặt vũ nhục còn chưa tính, các ngươi tính là thứ gì, cũng dám tới ngược lão tử! Lão tử chính là chính thức tổng kỳ, thuộc hạ 50 người đó, sao có thể ngu, còn không phải do Kiều thiếu gia đa trí cận yêu, quá thông minh!
*nguyên gốc là chữ 'nhật', nghĩa đàng quàng là 'mặt trời', 'ngày'...nghĩa xiêu vẹo là 'f.u**'
"Ngươi là cái trộm đồ vật chỉ biết chạy, cũng dám nói lão tử?"
Hắn hung thần ác sát trừng Tần Giao, nhất định là Kiều thiếu gia đã cho bọn hắn đáp án trước! Nghiệm cốt đều là ở trong tù nghiệm, quá trình nghiệm người khác sao có thể không hiếu kỳ, Kiều thiếu gia sao có thể một câu không nói?
Mắt thấy hai người như gà chọi, sắp đánh nhau, Diệp Bạch Đinh khẽ vuốt cái trán, thanh thanh giọng nói, vừa muốn mở miệng ——
"Không khách khí." Bên phải Tương Tử An phe phẩy cây quạt, ghé mắt nhìn hắn.
Diệp Bạch Đinh nhướng mày.
Tương Tử An xoát một cái, soái khí xếp cây quạt: "Ngươi không phải muốn cảm ơn? Giọng nói không được thì nói ít đi một chút, chúng ta nói giúp ngươi."
Tần Giao: "Đương nhiên là cháo thịt, chúng ta cũng bị liên luỵ chia sẻ với ngươi!"
Hai người mang vẻ mặt chính khí, giống như đã đưa tay giúp đỡ vô cùng to lớn vậy.
"Chiếu Ngục không thể so với nơi khác, phong hàn là muốn mệnh, ngươi cũng không thể chết."
"Chết rồi cháo của chúng ta làm sao bây giờ?"
Diệp Bạch Đinh:......
Thân Khương:......
Cháo chính là hắn đưa! Không có hắn những người này ăn cái cầu! Vì sao không ai cảm tạ hắn, đều đi cảm tạ Kiều thiếu gia! Cái chỗ rác rưởi gì đây, hủy diệt đi!
Diệp Bạch Đinh trải qua quá nhiều, đã sớm có thể gặp biến bất kinh, phong khinh vân đạm: "Nếu nhiêu đó còn không đủ, ta còn có thể làm phục hình xương sọ, mô phỏng lại diện mạo của người chết, có điều thời gian hơi dài một chút."
Thân Khương sợ đám người này rồi: "Được được, đủ rồi, ta đi tìm, đi tìm là được rồi đi! Lúc này ngài muốn cái gì, vẫn là cháo thịt? Ta sai phía dưới chuẩn bị tốt nhất cho ngươi đi!"
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Không, lần này không muốn cháo, muốn canh xương."
Tương Tử An:......
Tần Giao:......
Ngươi mới ôm xương người 'thân thân mật mật' nghiên cứu xong, nuốt được sao! Bất quá canh xương hầm a, cái loại còn dính thịt gì đó......đã bao lâu chưa ngửi qua?
Hai người thiên nhân giao chiến, vừa kháng cự vừa khát vọng, cực kỳ mâu thuẫn, Kiều thiếu gia này cũng quá xấu rồi!
Diệp Bạch Đinh: "Bên trong thêm chút sợi rong biển, màu sắc không cần quá tươi, sẫm một chút thâm một chút mới đủ vị, nhỏ nhỏ mảnh mảnh mới ngon."
Tương Tử An:......
Tần Giao:......
Ta đi* —— đầu lâu cộng thêm da thịt tóc đều có đủ!
*là một câu chửi thề
Thân Khương nhìn đến hai người hai bên cái xanh cả mặt, biểu tình như ăn phân, vui vẻ: "Không thành vấn đề, hôm nay liền theo cái này mà làm!"
Diệp Bạch Đinh giấu ngón tay đỏ lên vì đông lạnh ra sau lưng, nâng cằm: "Hơi lạnh, cho cái bồn than đi."
Thân Khương: "Cái này thật sự không được, Chiếu Ngục nếu đi lấy nước*, bao nhiêu người đều phải chết ở bên trong, ta cùng lắm chỉ có thể cho ngươi cái lò sưởi tay."
*là cách nói tránh của 'bị cháy'
Diệp Bạch Đinh nguyên bản muốn là cái này, nắm tay để trước miệng khụ một cái, 'miễn cưỡng' đáp: "Cũng được."
Thân Khương thu xương cốt trên mặt đất đi, cần mang đồ Kiều thiếu gia muốn tới, canh xương hầm là tốt nhất, không có thời gian thưởng thức biểu tình đau khổ của hai hàng xóm, liền đi ra ngoài chạy chân bận việc.
Đừng nói, Kiều thiếu gia nghiệm cốt thật đúng là đáng tin cậy, dựa theo mấy thông tin này, thật đúng là tìm được người, không phí bao lâu, nhưng khi dùng tên người chết đi nghe ngóng sơ qua, liền cảm thấy không thích hợp......
Trời xanh a, người chết này cùng Lương Duy có quan hệ hay không hắn không biết, nhưng cùng Xương gia có cực đại quan hệ, mẹ đẻ của hắn là Xương gia thứ nữ, hắn phải gọi Xương Hoằng Võ Xương Hoằng Võ một tiếng cữu cữu!