*lão đông tây = là cách gọi người lớn tuổi theo kiểu mất zại, nghĩ nôm na như 'cha già', 'lão khọm'


Diệp Bạch Đinh cò nát tờ giấy, hỏi hàng xóm hai bên: "Khi ta đi, có người nào đi ngang qua đây không?"


"Có a," Tương Tử An cười tủm tỉm phe phẩy quạt, "Điểm sát quan, lâu lâu không phải sẽ tới một lần?"


Cái gọi là 'điểm sát', là ngoại hiệu đám tù phạm trong Chiếu Ngục dùng để gọi một cái truyền thống ở nơi này, mỗi dăm ba bữa, sẽ có Cẩm Y Vệ tiến vào điểm danh một lần, từ đầu tới đuôi, mỗi tù phạm đều phải kêu tên một lần, không cố định là ngày nào, có khi tới mỗi hai ngày, có khi năm ngày cũng không tới, thời gian cũng không cố định, buổi sáng, giữa trưa, buổi tối, xem tâm tình người này, tới cũng không làm gì khác, thậm chí cũng không tới gần nhà lao nhìn kỹ, chỉ đứng ở bên ngoài, một tay danh sách một tay bút lông, kêu tên, có người ứng, liền vẽ cái móc, không ai ứng, liền vẽ cái dấu xóa, chủ yếu là để bài tra có tù phạm chết ở trong nhà lao không ai biết hay không, để còn kịp dọn dẹp.


Cũng là vì cái này, Diệp Bạch Đinh mới cần đến bản lĩnh 'khẩu kỹ' của Tương Tử An, lúc cần thiết thì thay hắn nói một câu.


*là bản lĩnh nhái giọng người, hoặc tiếng kêu động vật


Hiện tại thái độ của Thân Khương đối với hắn đã thay đổi, không phải không thể châm chước, nhưng chuyện mình có thể xử lý tốt, không cần nhắc lại, cho nên hắn mới chưa nói.


"Hắn đi đến chỗ của ta, có gì khác thường không?"


"Đương nhiên không có," Tương Tử An thản nhiên phe phẩy quạt, "Danh hào của ta bên ngoài chính là 'toàn năng sư gia', chút việc nhỏ này, sao có thể bại lộ?"


Bên trái Tần Giao trào phúng: "Cái này lại không sai, tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết ba hoa lừa người."


Tương Tử An xếp quạt: "Người chỉ mọc tay chân không mọc đầu óc câm miệng đi."


Tần Giao không cam lòng yếu thế: "Tiểu bạch kiểm vô dụng nhà ngươi mới phải câm miệng, động một chút liền tranh công, chỉ có ngươi mọc miệng biết nói bá bá bá sao? Ồn muốn chết!"


Diệp Bạch Đinh:......


"Ngoại trừ 'điểm sát quan', còn có ai tới không?"


"Không."


"Cái chỗ rách nát này, cũng không ai thèm tới."


Diệp Bạch Đinh đã biết, động tay động chân rất có thể chính là người này. Nhưng mấy 'điểm sát quan' này, trực ban từ quy luật đến người được chọn đều thập phần ngẫu nhiên, lần tới lại đến không biết là khi nào, một chốc một lát hẳn là tìm không ra, nhưng chỉ cần hắn tới, Tương Tử An cùng Tần Giao nhất định có thể nhận ra.


Nghĩ nghĩ hắn liền bỏ qua một bên, dù sao hắn cũng không đưa ra bất luận hồi phục gì.


Một giấc ngủ dậy, cẩu tử Huyền Phong lại ngồi xổm ở cửa.


Cẩu tử này xuất quỷ nhập thần, cũng không biết khi nào sẽ đến, tại sao cứ tới tìm hắn, bất quá lúc này một chút cũng không cao lãnh, hoàn toàn ngượng ngùng, vẫy đuôi chạy đến: "Ô uông!"


Diệp Bạch Đinh thò tay ra ngoài cửa lao, nó liền ngoan ngoãn nâng cằm, để hắn sờ, còn nhiệt tình liếm liếm tay hắn, Diệp Bạch Đinh sờ xong, tay vừa nhấc lên, nó lập tức thay đổi tư thế, nằm sấp xuống cho hắn nựng chỗ khác.


Bánh rán hành trong tay Tương Tử An đều rơi xuống: "Nó nó nó —— cẩu tử này cho sờ...cho sờ! Ta cũng muốn!"


Tần Giao cũng chua lòm, có điều cũng không ảnh hưởng hắn trào phúng người khác: "Ngươi nhanh nhắm mắt lại."


Tương Tử An xì một tiếng khinh miệt: "Ngươi mới đi nằm mơ!" Hắn bám lên cửa lao, nóng lòng muốn thử nhìn Diệp Bạch Đinh, "Ngươi đút cho nó chút đồ ăn, mau lên, cho nó đồ ăn, nó ngồi xổm ở đây đã lâu, nhất định đói bụng!"


Diệp Bạch Đinh vừa nghe ngồi xổm đã lâu, cũng có chút đau lòng, xé một miếng bánh nhỏ, đưa tới trước mặt cẩu tử ——


Cẩu tử không ăn, lỗ tay nhòn nhọn run run, lùi hai bước ra sau.


Vẻ mặt Tương Tử An mê mang: "Vì sao còn không ăn? Rõ ràng đã thích đến như vậy, còn không thân cận, cẩu tử này không thích hợp!"


"Ngươi biết cái trứng gì."


Tần Giao lại phát ra tiếng: "Không ăn đồ của ngươi, là bởi vì ngại dơ, không sạch sẽ, không ăn đồ của thiếu gia, là bởi vì đau lòng."


Hai người từ ngày đầu tiên làm hàng xóm đã luôn kèn cựa nhau, Tương Tử An bởi vì thân phận sư gia, đọc nhiều sách, múa mép khua môi trước nay chưa từng thua, vẫn luôn đem Tần Giao ấn trên mặt đất cọ xát, mắng người không cãi lại nổi, đây vẫn là lần đầu thành công bị trào phúng, thua tại trên người cẩu tử.


"Phạm nhân nơi này, có thể có cái gì tốt? Chỉ có đồ ăn, số lượng cũng không nhiều lắm, ai có thể bảo đảm lần tới còn có?"


Mắt thấy Tương Tử An nghẹn họng, Tần Giao càng khoe khoang: "Nhìn thử xem, cẩu tử này rất thông minh, hôm nay biết không giành ăn với thiếu gia, không chuẩn ngày nào đó sẽ đưa thiếu gia đồ ăn."


Diệp Bạch Đinh cười: "Vậy thì không cần ——"


Vài người đang tiến hành buổi nói chuyện phiếm hài hòa tốt đẹp, đột nhiên bên ngoài có động tĩnh, mọi người nghiêm túc hành lễ, là Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh tới!


Việc này vốn không thành vấn đề, người ta là Chỉ Huy Sứ, mỗi ngày có vô số việc cần làm, vào Chiếu Ngục cũng là bình thường, thường thì Diệp Bạch Đinh cũng không sợ, trong nhà lao ánh sáng âm u, hắn chỉ cần co rụt sát vào chân tường, Cừu Nghi Thanh có thể thấy rõ mới là thấy quỷ, nhưng hôm nay không bình thường, cẩu tử ở chỗ này a!


Nếu nó cũng như hai ngày trước, chỉ ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm người không ra tiếng thì được, động vật nhỏ mà, luôn có chút tính tình quật cường, nhưng trải qua ngày hôm qua được Diệp Bạch Đinh nựng một hồi, nó đã coi hắn là bằng hữu a! Một chút cũng không cao lãnh, ngồi xổm cũng không xa, tư thái bảo hộ này, nhiệt tình cầu vuốt ve cầu thân cận này, ai nhìn không ra? Cừu Nghi Thanh chẳng lẽ không có lý do hợp lý để hoài nghi bên trong có việc, xách tù phạm ra hỏi một câu?


Diệp Bạch Đinh hắn, mặc váy vào giả trang Cẩm Y Vệ tiểu binh, cởi váy ra liền thành tù phạm, sao có thể bị hỏi tỉ mỉ? Đừng nói hỏi, Cừu Nghi Thanh chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, là hắn lộ ngay!


"Suỵt —— Huyền Phong, mày đứng ra xa một chút, ra kia đi, đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó...... Không được uông, không thể bị nhìn đến như vậy, biết chưa?"


Cẩu tử nào biết hắn đang nói cái gì, nghiêng đầu, lè lưỡi: "Uông?"


Ánh mắt nhiệt tình mười phần, miệng nhếch thành độ cung giống y như đang cười, phảng phất như muốn lập tức nhào tới, muốn cọ cọ liếm liếm hôn hôn!


"Tham kiến Chỉ Huy Sứ!"


"Tham kiến Chỉ Huy Sứ!"


Cừu Nghi Thanh bước chân càng ngày càng gần, Diệp Bạch Đinh tim đập càng lúc càng nhanh, cẩu tử không chịu đi, hắn nhanh chóng tự hỏi mặc kệ có được hay không. Cẩu tử tên Huyền Phong, là cẩu tướng quân, toàn bộ Bắc Trấn Phủ Tư nơi nào cũng đi được, tỷ như ngày hôm qua thì ngồi xổm ở phòng ngỗ tác xem hắn nghiệm thi, Cừu Nghi Thanh lúc ấy cũng ở đó, không có hoài nghi gì, cái gì cũng chưa nói.


Nhưng khi đó Diệp Bạch Đinh hắn là ' Cẩm Y Vệ ', là đồng liêu, hôm nay không phải, cẩu tướng quân thân cận với một tù nhân như vậy, nhất định là có vấn đề, tù nhân này nhất định đã làm gì đó!


Thật không được......


Diệp Bạch Đinh chỉ là biết nựng chó, không biết huấn luyện chó, không biết làm sao để ra lệnh cho Huyền Phong rời đi, hết cách, chỉ có thể cắn răng, vung hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên người cẩu tử ——


Cẩu tử cả người run lên, xoát một cái chạy đi, nháy mắt đã chạy xa sáu thước có hơn, ánh mắt nhìn qua ủy khuất không chịu nổi.


Diệp Bạch Đinh:......


Thực xin lỗi, nhưng chỉ tê một chút, lát nữa là tốt, ngươi đừng sợ ta a!


Thật vất vả kéo về nựng một lần, hắn không thể bị vứt bỏ như vậy!


Cừu Nghi Thanh đã từ xa tới gần, đi tới, từng bước một, tới gần, đi ngang qua, đi xa, hoa văn trên vạt áo như sóng nước dạt dào, lướt qua tạo ủng, lại gợn lên rồi tản ra.


Thân ảnh của y vẫn cứ cao lớn, long chương phượng tư, tư thái ngang tàng, khí thế của y vẫn cứ trầm như núi cao, tự phụ ưu nhã, chân mày như mũi kiếm, đôi mắt chứa hàn tinh, lãnh khốc lại tuấn lãng.


Người mà hôm qua còn đứng cạnh nhau thảo luận ăn ý, hôm nay một ở ngoài cửa lao, một ở trong cửa lao, một uy vũ sạch sẽ, một áo dính bụi bặm, một trên trời, một dưới đất......


Đổi thành ai khác thì khả năng sẽ có chút mất mát, Diệp Bạch Đinh thì không, hắn thì cảm thấy rất kích thích. Từ lúc đầu không thể hiểu sao xuyên đến nơi này, hết thảy đều rất kích thích, hắn chơi đùa, giống như là một loại kích thích.


Thân ảnh Cừu Nghi Thanh biến mất vào trong bóng tối, Diệp Bạch Đinh yên tâm, vẫy tay ngoắc cẩu tử ——


Cẩu tử không chịu đến.


Diệp Bạch Đinh:......


Hắn biết ngay mà!


Người nào đó đúng là rất đáng ghét!


Chẳng lẽ lần sau vẫn phải lợi dụng người ta mềm lòng, lại làm bộ ngã?


"Uông! Gâu gâu!"


Chó đen đột nhiên sủa lớn lên, không phải hướng về phía Diệp Bạch Đinh, mà hướng về bóng tối phía sâu trong nhà lao, hàm răng rít gào, như đang bất mãn, hoặc là muốn uy hiếp.


Diệp Bạch Đinh nhướng mày, đột nhiên có chút hoài nghi, Cừu Nghi Thanh có biết Chiếu Ngục có vấn đề hay không? Hắn chỉ nhìn mảnh giấy kia một cái, liền cảm thấy Chiếu Ngục không tầm thường, ở nơi khác, có phải Cừu Nghi Thanh cũng phát hiện không đúng hay không? Nhưng đã phát hiện, tại sao không quản?


Không biết qua bao lâu, cẩu tử rời đi, Cừu Nghi Thanh từ bên trong đi ra, cũng rời đi.


Muộn một chút, Thân Khương đến đưa đồ ăn, xách ớt gà của Trúc Chi Lâu tới.


Diệp Bạch Đinh rất kinh hỉ, không chia cho bất luận kẻ nào, hai đũa liền ăn xong rồi, sau đó còn liếm liếm môi, chưa đã thèm, ghét bỏ số lượng quá ít, ánh mắt nhìn về phía Thân Khương khá là trắng ra, chính là đang mắng người ——


Như thế nào làm bách hộ rồi lại nhỏ mọn như vậy, hai miếng, đến mức này sao?


Thân Khương:......


Đột nhiên phát hiện ra Chỉ Huy Sứ đoán không sai, Kiều thiếu gia thật đúng là thích ăn cay! Một đĩa ớt gà nhỏ ăn xong rồi, còn làm động tác không chút ưu nhã như liếm môi, như chưa đã thèm, còn muốn nhiều hơn......


Không phải chứ, vì cái gì a, chuyện như vậy sao hắn không biết? Hai người kia đã ở ngay dưới mí mắt hắn tiến hành giao lưu gì rồi! Rõ ràng không hề đề cập đến đề tài khẩu vị ưa thích, Diệp Bạch Đinh cũng ra điều kiện muốn này muốn nọ với Chỉ Huy Sứ, tại sao Chỉ Huy Sứ đều biết?


Chuyện cái bao tay thì thôi đi, đồ ăn khẩu vị cũng biết? Tại sao người khác không được, trên cổ bách hộ hắn đây thật sự mọc đầu sao!


Hắn vuốt mặt: "Ngươi đừng có oan uổng ta, tuy bị ăn bản tử, phạt bổng lộc, nhưng ta thăng quan, tức phụ của cao hứng mà, mấy ngày nay tiền tiêu vặt đều được tăng thêm không ít, là Chỉ Huy Sứ dặn dò, không cho ăn nhiều."


Diệp Bạch Đinh ngẩn ra: "Cừu Nghi Thanh?"


Món ăn này cũng là Cừu Nghi Thanh an bài?


Mỗi khi hắn nghĩ đến người này, đều cảm giác trên người y có cảm giác mâu thuẫn rất mạnh mẽ, càng mâu thuẫn càng thần bí, càng làm người có mong muốn tìm tòi nghiên cứu...... Trên người y rốt cuộc cất giấu bí mật gì?


Thân Khương: "Đừng hỏi ta, ta không biết, tối hôm qua Chỉ Huy Sứ đột nhiên nói muốn khao thuộc hạ, thiếu chút nữa chỉ thẳng vào mũi ta, sai ta đi mua món này cho ngươi ăn, chắc là biết ngươi thích ăn cay, nhưng ngươi quá gầy, dạ dày yếu, không thể ăn nhiều."


Diệp Bạch Đinh lông mi rũ xuống, hơi run hai cái.


Thân Khương nhìn nhìn xung quanh, chồm qua, nhỏ giọng hỏi: "Ta nói, Chỉ Huy Sứ làm sao mà biết được là ngươi thích ăn cái này?"


Diệp Bạch Đinh đã nghĩ ra đáp án, có lẽ là tối hôm qua khi thảo luận đề tài bao tay thích hay không, đối phương dựa vào quá gần, hắn ngửi được hương vị, thất thần quá rõ ràng, Cừu Nghi Thanh đoán được.


"Đoán."


"Đoán? Ta đây sao không đoán được?" Thân Khương không phục, "Ta cùng ngươi ở chung thời gian còn dài hơn Chỉ Huy Sứ nhiều, tại sao ta đoán không được?"


Diệp Bạch Đinh quăng cho hắn cái xem thường: "Không phải ta nói, ngươi thường ăn mắng không phải không có nguyên nhân." Hơn phân nửa đều là tự tìm.


Thân Khương:......


"Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không phục!"


Hắn cứ cảm giác hai người này có miêu nị, ở ngay dưới mí mắt hắn bí mật hoàn thành giao lưu khó lường gì đó, có những thông tin tuyệt đối không có khả năng là 'người thông minh ăn ý', người thông minh ghê gớm sao? Người thông minh thì cái gì đều biết sao? Nhưng cố tình lại không tóm được chứng cứ gì......


Nhưng đã làm, tất nhiên sẽ có dấu vết, kẻ tái phạm rồi sẽ để lộ ra dấu vết, lão tử cũng không tin không bắt tận tay hai ngươi!


Thân Khương tạm thời từ bỏ việc này, nói đến vụ án: "Ta đến Từ gia hỏi được, Trang phu nhân đối với chuyện này tỏ vẻ khiếp sợ, cái gì cũng không biết......"


"Từ từ," Diệp Bạch Đinh ngắt lời hắn, "Bà ta đối với chuyện nào tỏ vẻ khiếp sợ, cái chết của quận mã, hay là trúng độc?"


Thân Khương: "Trúng độc, tin tức quận mã xảy ra chuyện toàn kinh thành đều đã biết, có thể lúc bà ta mới nghe được cũng khiếp sợ, nhưng khi ta tìm tới cửa hỏi chuyện, bà ta có vẻ không quá bất ngờ, nói đến chuyện trúng độc biểu tình biến hóa lại rất lớn. Thái độ thật ra rất phối hợp, ta hỏi cái gì đều nói, trượng phu Từ Lương Hành kia của bà ta giống như trong lời đồn, không thích nói chuyện, chất phác, nếu ta không hỏi, ông ta thể ngậm miệng ngồi đó cả đời, hai vợ chồng toàn bộ hành trình không có giao lưu, cũng không nhìn đối phương cái nào, ai nên nói thì nói, ai không nên nói thì im lặng, cảm giác hơi gượng gạo...... nhiều nữa thì không có, lát nữa ta còn phải tiếp tục đi hỏi thăm, nếu bận rộn, hai ngày này có khả năng không tới được."


Diệp Bạch Đinh: "Được."


Hai người hàn huyên vụ án một lát, Thân Khương liền rời đi, hắn là thật sự bận, không có quá nhiều thời gian, Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, chuyện tối hôm qua thu được tờ giấy, tạm thời không nói cho Thân Khương, hắn cứ cảm giác nơi này có gì kỳ quặc......


Dù sao cũng phải biết là chuyện gì, mới dễ tính toán.


Trước mắt, người kia viết giấy nói muốn giao hữu, khẳng định sẽ không hại hắn, sinh mệnh hắn được bảo đảm, không bằng chờ bước kế tiếp.


Kế tiếp tới thực mau.


Sau giờ ngọ, trước lúc chạng vạng, thời điểm Chiếu Ngục an tĩnh nhất, đột nhiên có người tới mở cửa nhà lao của hắn, nói là muốn thẩm vấn.


Diệp Bạch Đinh thầm nghĩ, tới rồi. Đừng nói là sau khi quen Thân Khương, cho dù là trước đó, cũng không có kẻ nào muốn thẩm vấn hắn, vì nguyên nhân hắn bị nhốt vào đây rất đơn giản, chính là bởi vì vụ án của phụ thân, làm người nhà phạm nhân nên bị tóm, phụ thân đã qua đời, vụ án đã sáng tỏ, hắn một cái phạm quan gia quyến có gì để hỏi?


Căn bản là không có ai quan tâm hắn, chết cũng được, sống cũng được, đối với người khác mà nói không có ý nghĩa gì hết, đời trước sở dĩ rời đi, cũng là bản thân không chống đỡ được nữa, hôm nay mới mẻ, thế nhưng có người muốn thẩm vấn hắn?


"Ô gâu —— gâu gâu!"


Huyền Phong ở trước cửa lao đi tới đi lui, sủa người mở cửa lao, hung thật sự, Diệp Bạch Đinh đi ra, nó lại vòng quanh chân hắn mà đi, dán rất gần.


Diệp Bạch Đinh đầu quả tim ấm áp.


Lúc trước không phải còn chạy thật xa, không muốn đến sao? Hiện tại thấy hắn có chuyện, lại nhão nhão dính dính?


Thật là một chút cũng không thành thật, hừ.


Diệp Bạch Đinh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu cẩu tử, kiên nhẫn trấn an nó.


Người đến mở cửa lao kia tròng mắt cũng mau rơi xuống, cái này... cái này...,