- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Cảm thấy có chút chán, cô nhấc điện thoại ấn một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia cất lên một giọng nói tao nhã: " Sao vậy, thất tình rồi mới nhớ đến người bạn này sao? "
" Ừ. Ai bảo cậu là bạn thân của tớ. Tớ đang có tâm sự. Nếu cậu không bận gì thì chúng ta uống vài ly đi" - Lưu ngọc vui vẻ trêu ghẹo.
" Biết ngay mà. Được rồi, cậu đến chỗ cũ đi. Tớ đang ở đó" - ai đó nói xong thì lập tức tắt điện thoại.
"Lại thế rồi, nói chuyện thêm chút nữa cũng đâu có hết tiền điện thoại của cậu chứ" - Lưu Ngọc cười thầm vì tính khí kiệm lời qua điện thoại của cô bạn này.
Kể ra hai người làm bạn cũng đã hơn 10 năm rồi, cô ấy là Tô Thư Kỳ - thiên kim của Tô gia. Người ta hay nói bạn bè là cá mè một lứa, tính cách sẽ giống nhau. Bản chất lưu manh của Tô Thư Kỳ cũng không kém Lưu Ngọc là bao, lại thích uống rượu, đánh đấm. Năm mười 14 tuổi cũng đã là bậc thầy Nhu Đạo, 15 tuổi đã biết tụ tập đánh nhau, cùng Lưu Ngọc là " song kiếm hợp bích", gây chuyện ở khắp nơi. Đây là người bạn chí cốt, cũng là đối thủ xứng tầm duy nhất của cô.
Lưu Ngọc rời khỏi giường, thay quần áo và chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay cô mặc áo da màu đen kết hợp với quần bó và giày ống cao cùng màu có thêm phần cá tính. Lước qua bộ sưu tập xe ở tầng hầm gồm nhiều mẫu mã mới của năm nay như: Aston Martin AM- RB, Lykan Hypersport, Bugatti Chiron, Zenvo TS1..., cô dừng lại ở chiếc Arash AF10 màu xanh đen.
Cô quyết định chọn bé cưng này vì nó phù hợp với màu quần áo hôm nay của cô. " Bé cưng" này của cô không chỉ có công suất 2.080 mã lực mà còn có thể nâng vận tốc từ 0-100km trong 2,8 giây. Chính vì thế nó cũng là một trong các chiến hữu mà cô chọn trên đường đua.
Arash không làm cô thất vọng, chưa đầy 7 phút, cô đã đến được K-Night- một trong những họp đêm cao cấp nhất thành phố.
Có thể nói nơi đây là một cùng trời cho giới thượng lưu, đặc biệt là đối với các cậu ấm cô chiêu như Lưu Ngọc và Tô Thư Kỳ. Nhưng cũng ít ai biết được, bà chủ nơi đây không ai khác chính là Lưu Ngọc.
Nhớ lúc trước, mỗi lần cô ra ngoài uống rượu đều bị pa pa và mama cấm đoán hoặc phái cả tá vệ sĩ đi theo, cũng quá hù người đi. Cô cảm thấy mất tự do hết sức nên đã quyết định tự mình mở mấy cái họp đêm, quán rượu, quán karaoke và một vài nơi giải trí để tự phục vụ. Thế là ba Lưu và mẹ Lưu cũng không còn gì để nói, cũng không cấm cô đi chơi nữa.
Lúc đầu, chuyện làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì, gặp không ít khó khăn nhưng cô rất cố chấp, nhất định không chịu buông bỏ. Thậm chí còn phải vận dụng đến tổ chức ngầm của mình - Ngọc Môn để chống chọi với thế lực ngầm khác. Cũng may, còn có sự giúp đỡ của Tô Thư Kỳ, nếu không thì không chỉ việc làm ăn thất bại, sợ rằng Ngọc Môn cũng không thoát khỏi liên lụy.
Thế mới nói, có một người bạn cùng chiến tuyến là một việc vô cùng hữu ích.
Cho đến ngày nay,các điểm làm ăn đều thuận lợi phát triển. Chí ít cũng có thể cung cấp tiền tiêu vặt cho cô mỗi khi ba Lưu giận dỗi mà khóa thẻ của cô.
Khi trông thấy nữ chủ nhân, quản lý K-Night khá nhiệt tình đón tiếp: " Chào chị Lưu, chị đã đến rồi. Chị có muốn xem qua sổ sách của tháng này?"
"Để sau đi! Hôm nay tôi đến uống rượu. Thư Kỳ đang ở đâu?"- cô vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị của đàn chị đối với đàn em.
" Là phòng 102"- quản lý lập tức trả lời.
Lưu Ngọc không nói thêm lời nào liền bước nhanh vào thang máy, đến tầng 4- khu phòng bao dành cho khách VIP.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã trông thấy một dáng người quen thuộc - Tô Thư Kỳ. Cô nàng đang một tay bưng rượu, một tay lại đang ôm ấp một chàng trai, bên cạnh lại có thêm một chàng trai khác ngồi rót rượu. Cô nàng trông thấy Lưu Ngọc nhưng vẫn rất thản nhiên vui vẻ tiếp tục "sủng" mấy anh chàng.
" Nè, không quan tâm đến tớ luôn sao? Không lẽ tớ khó nhìn đến vậy!"- cô có chút giận dỗi.
" Cậu có đẹp thì cũng không phải đàn ông, đâu có "ăn" được. Sao tớ phải bận tâm!"- Tô Thư Kỳ không ngần ngại dội cho Lưu Ngọc một gáo nước lạnh.
Biết là không đùa được với con nhỏ lưu manh này, Lưu Ngọc đành phải vào thẳng vấn đề:"" Được rồi. Đừng đùa nữa. Tớ đang có chút rối, muốn tâm sự cùng cậu đây"
Nghe được Lưu lời đó từ người như Lưu Ngọc, Tô Thư Kỳ thực sự không tin vào tai mình. Người phóng khoáng như Lưu Ngọc mà cũng có tâm sự sao? Cô quả thật rất bất ngờ: " Cậu đang đùa đó hả. Một kẻ bất cần tình, đời như cậu thì có tâm sự quái quỷ gì. Bổn cô nương thật muốn nghe".
" Chuyện tình cảm" - cô trả lời rất ngắn gọn.
" Tình cảm, lại là Đoạn Hùng sao? Tuần trước cậu đã xử lý hắn rồi còn gì? " - Tô Thư Kỳ thắc mắc.
" Không phải tên cặn bã đó. Là Tiểu Nam, một tiểu bạch thỏ đáng yêu" - Nhắc đến Tiểu Nam, Lưu Ngọc lại nở nụ cười.
Cô biết ai đó đang rất khó hiểu nên bổ sung thêm: " Là thiếu gia của Dương gia, tình cờ gặp trên đường. Cậu ta hơi ngốc một chút nhưng rất đáng yêu. Nếu tớ nói vì tên đó mà tớ trúng tiếng sét ái tình, cậu có tin không? "
" Vậy sao cậu không trói hắn rồi ném lên giường của cậu. Cớ sao phải ngồi đây uống rượu tương tư thế kia. Đây đâu phải là phong cách của cậu - Lưu Ngọc? " - Thư Kỳ thắc mắc.
" Không biết nữa. Tớ sợ cậu ta sẽ sợ tớ, sau này sẽ không cười vớ tớ nữa. Cậu ta cười rất đẹp" - Lưu ngọc vừa nói vừa uống cạn ly rượu trên tay.
" Cậu nghiêm túc?" - Thư Kỳ chăm chú nhìn cô nàng trước mặt.
" Ừ"
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lưu Ngọc quan tâm một tên đàn ông như vậy,cũng là lần đầu nghiêm túc với một người. Trước đây, chỉ cần là người mà cô thích thì chắc chắn sẽ chiếm đoạt bằng mọi giá, chơi cho đến chán rồi " quăng " đi. Thật hiếm thấy cô thương hoa tiếc ngọc như vậy. Tình huống cẩu huyết là tên kia lại còn là một người tinh thần không tỉnh táo nữa, chuyện này quả thực thú vị.
Hai tiểu cô nương này không tiếp tục cuộc đối thoại nữa. Trực tiếp gọi thêm mấy anh chàng vào hầu rượu, uống đến say khước. Lưu Ngọc say trước, còn say đến bất tỉnh nhân sự. Trước lúc ngất còn quấn lấy Tô Thư Kỳ, nói cái gì mà Tiểu Nam, Tiểu Nam, còn hôn môi cô nữa.
" Thật là muốn đấm cho cậu một cái mà, dám ăn đậu hủ của tôi. Nếu còn tiếp tục náo tôi sẽ vứt bỏ cậu luôn" - Tô Thư Kỳ nóng giận.
Vất vả lắm cô mới đưa được cái kẻ vừa say vừa điên này vào khách sạn, tiện thể thuê cho cô ta một phòng vip.
Lưu Ngọc say, Tô Thư Kỳ cũng ngà ngà say. Người say không sợ trời cũng không sợ đất, cái gì cũng dám làm. Thế nên, ngay lúc này Tô Thư Kỳ cô đã đưa ra một ý tưởng cường đạo, lập tức cho người đến Dương gia để bắt người để ném lên giường của cô bạn thân kia.
" Ừ. Ai bảo cậu là bạn thân của tớ. Tớ đang có tâm sự. Nếu cậu không bận gì thì chúng ta uống vài ly đi" - Lưu ngọc vui vẻ trêu ghẹo.
" Biết ngay mà. Được rồi, cậu đến chỗ cũ đi. Tớ đang ở đó" - ai đó nói xong thì lập tức tắt điện thoại.
"Lại thế rồi, nói chuyện thêm chút nữa cũng đâu có hết tiền điện thoại của cậu chứ" - Lưu Ngọc cười thầm vì tính khí kiệm lời qua điện thoại của cô bạn này.
Kể ra hai người làm bạn cũng đã hơn 10 năm rồi, cô ấy là Tô Thư Kỳ - thiên kim của Tô gia. Người ta hay nói bạn bè là cá mè một lứa, tính cách sẽ giống nhau. Bản chất lưu manh của Tô Thư Kỳ cũng không kém Lưu Ngọc là bao, lại thích uống rượu, đánh đấm. Năm mười 14 tuổi cũng đã là bậc thầy Nhu Đạo, 15 tuổi đã biết tụ tập đánh nhau, cùng Lưu Ngọc là " song kiếm hợp bích", gây chuyện ở khắp nơi. Đây là người bạn chí cốt, cũng là đối thủ xứng tầm duy nhất của cô.
Lưu Ngọc rời khỏi giường, thay quần áo và chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay cô mặc áo da màu đen kết hợp với quần bó và giày ống cao cùng màu có thêm phần cá tính. Lước qua bộ sưu tập xe ở tầng hầm gồm nhiều mẫu mã mới của năm nay như: Aston Martin AM- RB, Lykan Hypersport, Bugatti Chiron, Zenvo TS1..., cô dừng lại ở chiếc Arash AF10 màu xanh đen.
Cô quyết định chọn bé cưng này vì nó phù hợp với màu quần áo hôm nay của cô. " Bé cưng" này của cô không chỉ có công suất 2.080 mã lực mà còn có thể nâng vận tốc từ 0-100km trong 2,8 giây. Chính vì thế nó cũng là một trong các chiến hữu mà cô chọn trên đường đua.
Arash không làm cô thất vọng, chưa đầy 7 phút, cô đã đến được K-Night- một trong những họp đêm cao cấp nhất thành phố.
Có thể nói nơi đây là một cùng trời cho giới thượng lưu, đặc biệt là đối với các cậu ấm cô chiêu như Lưu Ngọc và Tô Thư Kỳ. Nhưng cũng ít ai biết được, bà chủ nơi đây không ai khác chính là Lưu Ngọc.
Nhớ lúc trước, mỗi lần cô ra ngoài uống rượu đều bị pa pa và mama cấm đoán hoặc phái cả tá vệ sĩ đi theo, cũng quá hù người đi. Cô cảm thấy mất tự do hết sức nên đã quyết định tự mình mở mấy cái họp đêm, quán rượu, quán karaoke và một vài nơi giải trí để tự phục vụ. Thế là ba Lưu và mẹ Lưu cũng không còn gì để nói, cũng không cấm cô đi chơi nữa.
Lúc đầu, chuyện làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì, gặp không ít khó khăn nhưng cô rất cố chấp, nhất định không chịu buông bỏ. Thậm chí còn phải vận dụng đến tổ chức ngầm của mình - Ngọc Môn để chống chọi với thế lực ngầm khác. Cũng may, còn có sự giúp đỡ của Tô Thư Kỳ, nếu không thì không chỉ việc làm ăn thất bại, sợ rằng Ngọc Môn cũng không thoát khỏi liên lụy.
Thế mới nói, có một người bạn cùng chiến tuyến là một việc vô cùng hữu ích.
Cho đến ngày nay,các điểm làm ăn đều thuận lợi phát triển. Chí ít cũng có thể cung cấp tiền tiêu vặt cho cô mỗi khi ba Lưu giận dỗi mà khóa thẻ của cô.
Khi trông thấy nữ chủ nhân, quản lý K-Night khá nhiệt tình đón tiếp: " Chào chị Lưu, chị đã đến rồi. Chị có muốn xem qua sổ sách của tháng này?"
"Để sau đi! Hôm nay tôi đến uống rượu. Thư Kỳ đang ở đâu?"- cô vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị của đàn chị đối với đàn em.
" Là phòng 102"- quản lý lập tức trả lời.
Lưu Ngọc không nói thêm lời nào liền bước nhanh vào thang máy, đến tầng 4- khu phòng bao dành cho khách VIP.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã trông thấy một dáng người quen thuộc - Tô Thư Kỳ. Cô nàng đang một tay bưng rượu, một tay lại đang ôm ấp một chàng trai, bên cạnh lại có thêm một chàng trai khác ngồi rót rượu. Cô nàng trông thấy Lưu Ngọc nhưng vẫn rất thản nhiên vui vẻ tiếp tục "sủng" mấy anh chàng.
" Nè, không quan tâm đến tớ luôn sao? Không lẽ tớ khó nhìn đến vậy!"- cô có chút giận dỗi.
" Cậu có đẹp thì cũng không phải đàn ông, đâu có "ăn" được. Sao tớ phải bận tâm!"- Tô Thư Kỳ không ngần ngại dội cho Lưu Ngọc một gáo nước lạnh.
Biết là không đùa được với con nhỏ lưu manh này, Lưu Ngọc đành phải vào thẳng vấn đề:"" Được rồi. Đừng đùa nữa. Tớ đang có chút rối, muốn tâm sự cùng cậu đây"
Nghe được Lưu lời đó từ người như Lưu Ngọc, Tô Thư Kỳ thực sự không tin vào tai mình. Người phóng khoáng như Lưu Ngọc mà cũng có tâm sự sao? Cô quả thật rất bất ngờ: " Cậu đang đùa đó hả. Một kẻ bất cần tình, đời như cậu thì có tâm sự quái quỷ gì. Bổn cô nương thật muốn nghe".
" Chuyện tình cảm" - cô trả lời rất ngắn gọn.
" Tình cảm, lại là Đoạn Hùng sao? Tuần trước cậu đã xử lý hắn rồi còn gì? " - Tô Thư Kỳ thắc mắc.
" Không phải tên cặn bã đó. Là Tiểu Nam, một tiểu bạch thỏ đáng yêu" - Nhắc đến Tiểu Nam, Lưu Ngọc lại nở nụ cười.
Cô biết ai đó đang rất khó hiểu nên bổ sung thêm: " Là thiếu gia của Dương gia, tình cờ gặp trên đường. Cậu ta hơi ngốc một chút nhưng rất đáng yêu. Nếu tớ nói vì tên đó mà tớ trúng tiếng sét ái tình, cậu có tin không? "
" Vậy sao cậu không trói hắn rồi ném lên giường của cậu. Cớ sao phải ngồi đây uống rượu tương tư thế kia. Đây đâu phải là phong cách của cậu - Lưu Ngọc? " - Thư Kỳ thắc mắc.
" Không biết nữa. Tớ sợ cậu ta sẽ sợ tớ, sau này sẽ không cười vớ tớ nữa. Cậu ta cười rất đẹp" - Lưu ngọc vừa nói vừa uống cạn ly rượu trên tay.
" Cậu nghiêm túc?" - Thư Kỳ chăm chú nhìn cô nàng trước mặt.
" Ừ"
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lưu Ngọc quan tâm một tên đàn ông như vậy,cũng là lần đầu nghiêm túc với một người. Trước đây, chỉ cần là người mà cô thích thì chắc chắn sẽ chiếm đoạt bằng mọi giá, chơi cho đến chán rồi " quăng " đi. Thật hiếm thấy cô thương hoa tiếc ngọc như vậy. Tình huống cẩu huyết là tên kia lại còn là một người tinh thần không tỉnh táo nữa, chuyện này quả thực thú vị.
Hai tiểu cô nương này không tiếp tục cuộc đối thoại nữa. Trực tiếp gọi thêm mấy anh chàng vào hầu rượu, uống đến say khước. Lưu Ngọc say trước, còn say đến bất tỉnh nhân sự. Trước lúc ngất còn quấn lấy Tô Thư Kỳ, nói cái gì mà Tiểu Nam, Tiểu Nam, còn hôn môi cô nữa.
" Thật là muốn đấm cho cậu một cái mà, dám ăn đậu hủ của tôi. Nếu còn tiếp tục náo tôi sẽ vứt bỏ cậu luôn" - Tô Thư Kỳ nóng giận.
Vất vả lắm cô mới đưa được cái kẻ vừa say vừa điên này vào khách sạn, tiện thể thuê cho cô ta một phòng vip.
Lưu Ngọc say, Tô Thư Kỳ cũng ngà ngà say. Người say không sợ trời cũng không sợ đất, cái gì cũng dám làm. Thế nên, ngay lúc này Tô Thư Kỳ cô đã đưa ra một ý tưởng cường đạo, lập tức cho người đến Dương gia để bắt người để ném lên giường của cô bạn thân kia.