Hôm nay là ngày thứ 5 kể từ khi Hùng Phong dẫn đội Hoa Đô công hội công Dư Cầu Trấn, đánh nhỏ 3 trận đánh lớn 2 trận, tử thương hơn 1 vạn quân, nhưng Dư Cầu trấn vẫn sừng sững không có chút dấu hiệu bị công phá.

Ngày hôm nay tình thế chiến trường đang rất trầm lắng, vào đầu buổi chiều mây đen kéo tới, mưa không ngừng, Hùng Phong quyết định thu binh, bàn chiến lược mới.

Mưa từ chiều cho tới khuya vẫn không ngừng, các đội trưởng, chỉ huy trưởng thì quây quần bên nhau trong bếp lửa, quân lính đa phần đều đi ngủ, chỉ còn lại một số ít thủ vệ.

Bất chợt từ trên sườn núi có tiếng ầm ầm như thác. Kéo theo đó là tiếng reo hò. “ Giết giết!”
“ không hay! Địch tập! địch tập!” một tên thủ vệ là thất thanh, nhưng ngay sau đó một mũi tên đen ngòm đã xuyên yết hầu của hắn.

Nhanh chóng các binh sĩ liền chạy ra ngoài, trê tay chỉ có mỗi thanh vũ khí, quân trại loạn thành một bầy. các đội trưởng chỉ huy nhanh chóng tập hợp, chỉnh quân, nhưng không may, từ trên sườn núi tràn xuống không phải là địch tập mà là nước lũ, kéo theo thật nhiều tảng đá và cây cối. Một mực tràn xuống nhấn chìm daonh trại Hoa Đô công hội.

Phía bên sườn núi, tập trung không ít quân lính, đứng đầu là 4 người trong đó làm chủ là một trung niên nhân, mặt ngựa, đôi mắt hình tam giác, dưới cằm là một chùm râu dê. Hắn chính là đại thống lĩnh chỉ huy Dư Cầu Trấn.

Lý Các đại nhân thật là thần cơ dịu toán, không những tính toán chuẩn xác hôm nay mưa lớn, mà còn tính tới chuyện dùng nước đánh tan quân địch, có Lý Các đai nhân ở đây, quân ta lo gì không thủ thắng” một tê võ tướng vuốt vuốt mông ngựa.

“ A Hùng, ngươi nói sai rồi, cái gì mà thủ thắng. chỉ cần có Lý Các đại nhân, bọn man di kia làm sao có cữa chống với chúng ta, nhanh chóng đánh chúng không còn một móng, sau đó hội hợp với Thiên Công tướng quân đánh bại bọn tham quan.” Một tên võ tướng khác hào hùng nói.

“ thôi các ngươi đừng vuốt mông ngựa nữa! nhanh chóng triển khai tiêu diệt tàn quân địch! Lý Các trong lòng vui như nở hoa, nhưng lại tỏ vẻ như một cao nhân, khe khẻ vuốt chòm râu dê của mình.
Sàu A Hùng, dẫn 4000 quân chặn ở cửa khẩu khe núi.

Bát Thiết cầm 3000 cung binh tại sườn núi bắn tự do xuống quân doanh.
Các Lý Hà dẫn 3000 quân truy sát những tên trôi dạt.

Cho đến tận sáng, Hoa Đô công hội chính thức bị diệt đoàn, ngay cả tổng chỉ Huy Hùng Phong cũng bị tàn sát dưới đám bùn bất.

Tin Hoa Đô công hội bị diệt đoàn, không ngừng có những tin tức kéo theo.

Tập đoàn Đại hùng phải đền bủ tổn thất cho Hoa Đô công hội, con số lên tới 500 tỷ đôlla.

Đại thiếu gia Hùng Phong bị trỉ trích thậm tệ, bị đá ra khỏi Hoa Đô công hội, ngay cả Hùng Phong trấn cũng bị thay thế trưởng trấn, em trai hắn, Hùng Vũ lên thay. Đồng thời Hung Phong đại thiếu bị duổi ra khỏi nhà, trên thân không có một đồng, phải đi kiếp sống đầu đường xó chợ.



Ngay cả cô gái trợ lý thường đi theo hắn, tưởng chừng sẽ theo hắn đến tận cùng, thế nhưng cô ta lại đi theo em trai hắn Hùng Vũ. Như thế còn không tính gì. Ngay sau khi hắn thất thể, ả ta liền đem những chuyện xấu lúc trước hắn làm đều công bố ra, khiến cho cha hắn nỗi trận lôi đình một mực đuổi hắn ra khỏi cửa.

Đêm mưa trước, đã hủy đi toàn quân của hắn, đêm mưa hôm nay, tống hắn ra khỏi nhà. Nhân sinh vốn có, cuộc sống tốt đẹp vậy mà chỉ 2 cơn mưa làm tiêu tan mọi thứ của hắn.

Một mình lang thang trong đêm mưa lạnh lẽo, từ trung tâm thành phố, hắn đi dạt không biết đi đâu về đâu, đôi chân hắn không có tự chủ, chỉ biết đi một cách vô định hướng.

Hiện tại hắn nên oán ai, nên hận ai, hắn hoàn toàn không biết. hận em trai hắn ư? Gia đình tài phiệt luôn có cạnh tranh, hận trợ lý, ả ta là người thân tín nhất của hắn, vậy mà chính là tay trong của em trai hắn. 

Hận cha hắn, không thể, ông ta đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hắn phát triển, nhưng hắn không giật lấy cơ hội.

Hận Hình Long, hắn chiếm đoạt vĩ trí cao nhất của hắn, cũng không thể, vì hắn bất tài, tự cao.

Hận quân khăng vàng phá vỡ kế hoạch của hắn. cũng không thể, vì hắn quá ngu muội, quá tham tài, quá tham chiến công, vì thế phải trả giá đắt.

Hận Hoàng Kỳ Phương đã từng nhiều lần đánh mặt hắn, cũng không thế, nàng ta khinh bỉ hắn cũng có nguyên do, hắn tự cao, hắ tự đại nhưng bất tài, thử nghĩ nếu không có cha hắn chống lưng, không có tập đoàn Đại hùng chống lưng thì hắn là gì, một kẽ bất tài vô học. đi ra xã hội không đáng một đồng tiền.

Trong đêm tối, hắn nguy nghĩ nhiều thứ, suy nghĩ về nhân sinh, suy nghĩ về người mẹ đã quá cố của hắn.

……………………………………………………………………………………………………………..

Lại nói về Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm, hai người đã tụ họp quân đội, lên tới 4 vạn quân, 34 võ tướng, 6 mưu sĩ.

Kỵ binh bao gồm: chiến Dương, hổ báo kỵ, thiết kỵ, đằng ngưu, ưng nhãn, bạch mã, 35 voi chiến.

Thương binh: Hoàng Thương, kỳ mâu tập, thiếc thương.

Bộ binh: Đằng Giáp Binh, thạch giáp binh, Đao Binh và thủy bộ.

Cung binh: Thích Khác, kim nõ, hỏa cung.

Khí giới công thành: Xung xa, Nỏ pháo xa, lôi oanh.

Ngoài ra Đặng Lâm còn mang tới một Thuật sư Lạc Linh.

Lạc Linh là một nữ nhân tuổi chừng 23 24 mái tóc dài, nhưng đôi mắt trắng dã, dường như bị mù. Tuy vậy Lạc Linh vẫn đi đứng như người bình thường. một thân mặc choàng đen, bên trên thêu rất nhiều đồ án hỏa diễm.

Kỹ năng của Lạc Linh là [ Hỏa Long] 

[Hỏa Long] triệu hồi địa hỏa hóa hình thành hỏa long thiêu rụi địch nhân trong phạm vi 50x50.

Đây làm một kỹ năng gây sát trương AOE trên diện rộng trên diện tích 250m. một kỹ năng khá lợi hại trong quần công.

Mục tiêu của họ là 4 thành trấn thuộc Huyện Vô biên chính là : Hà Bi, Cửu Bá, Chi Nhất và Hà Tường trấn. và nằm giáp ranh nhất chính là Hà Tường Trấn.

Hà Tường trấn được xây dựng trên đĩnh núi cao, đường lên núi chỉ có một theo đường xoắn ốc, địa thế như thành Cổ Loa. 3 mặt đều là vách núi cheo leo. Bộ binh, thương binh vượt lên là vô vọng.

Bên trong Hà Tường trấn thủ quân lên đến 2 vạn quân. Ngoài ra còn có 4 tháp canh trung cấp trấn giữ đường lên.

Liên quân Hoàng Kỳ Phương và Đặng Lâm đã vây Hà Tường trấn 3 ngày, nhưng vẫn chưa xuất binh, hằng ngày Ô Mộc liền ra khiêu chiến, mắng chửi hết mấy lít nước bọt, vậy mà thủ quân Hà Tường trấn vẫn như rùa rút đầu, không dám ló ra.

Thật sự nàng có thể công Hà Tường Trấn trong ngày đầu tiên, nhưng tổn thất là điều không thể tránh khỏi. thế nhưng nàng kiên quyết không đánh, mà chời đợi, dùng Ô Mộc là mổi lửa, đốt bọn chúng lữa giận, chỉ cần một khi chúng xuất quân, hẳn là tiêu diệt địch nhân trong phút chốc.

Còn về phần Đặng Lâm có chút không yên, sau khi nghe tin Hoa Đô công hội, sau 5 ngày vây công bị phá tan nát, toàn quân bị diệt. hắn sợ quân mình cũng rơi vào tình trạng như thế. Thường xuyên gặp Hoàng Kỳ Phương bày mưu côn trấn.

Hoàng Kỳ Phương khá là khinh bỉ cái tên này, mang danh nghĩa truyền thừa Lạc Long Quân mà chẳng có chút khí khái nào cả.

Chính xác ngày thứ 5, cuối cùng bọn khăn vàng bị chửi cũng đủ, 2000 kỵ binh xông lên. Chủ tướng là Hắc Sát võ tướng cấp 3. Đằng đằng sát khí giết xuống miệng rống to “ con bà nhà nó, thằng râu dâm kia, lão tử thề ăn sống nuốc tươi mày!”

Chính xác là quân khăn vàng trong những ngày qua chịu vô cùng ức chế, Ô Đằng mắng chửi cũng thật ác. Khiến cho tam thống lĩnh một mực phun máu, tứ thông lĩnh liền điên cuồng dẫn quân đánh xuống.

Ô Man tự thân dẫn đội nghênh chiến, 1000 đằng giáp binh giàn thành hàng ngan thi triển kỹ năng [Thiếc Bích]

1000 kỵ binh ầm ầm lao tới, trực tiếp tông vào bộ binh từ thân Ô Man phát ra một làn sáng màu hoàng kim. Miệng hét lớn [ thiếc bích]

ầm ầm ầm ầm ầ….. liên tiếp va chạp như những chiếc GPW đâm đầu vào tường sắt.

choáng, triệt để choáng, kỵ binh khắc bộ binh, vậy mà 2000 kỵ binh xông vào không làm gì được 1000 bộ binh.

Ngay lúc này Lạc Linh đứng ở phía sau, đôi mắt trắng bạch giống như phát hỏa, ánh lửa lập lè, miện lẫm bẫm chú ngữ.

“ Khai!” ầm ầm, hỏa long từ dưới đất xông lên, khí thế ngất trời, thiêu trụi mọi vật mà nó xông qua.
Trong chốc lát, kỵ binh Hoàng cân mất đi 500 tên, 1500 tên còn lại hoảng sợ vỡ mật. nhưng chưa dừng lại ở đó. Sau khi hỏa diễm kết thúc 35 voi chiến xông lên. Cửu Gia lệ hung hăn dẫn đầu thi triển kỹ năng [Huyết Chiến]. trạng thái điên cuồng dày xéo đội hình đối phương. Chưa đầy 15 phút 2000 kỵ binh bốc hơi.

Tứ thống lĩnh chưa làm được trò trống gì liền bị Cửu Gia Lệ xông lên thiên phú kỵ tượng dũng mãnh liền một chùy đập nát người Tứ thống lĩnh.

Chỉ một trận chiến nhỏ mà quân khăn vàng sĩ khí sụt giảm. 

Ngay sau đó Hoàng Kỳ Phương cho Ô Đằng thông lĩnh 3000 đằng ngưu rì rì xông lên, một mực áp sát thông đạo, nhưng không công lên. Phía sau là xung xa, nỏ pháo xa, lôi oanh đã vào vị trí.

ở trung tuyến Ô Mộc không ngừng mắng chửi Quân khăn vàng, càng mắng càng hăn, nhưng quân sĩ phía trên lại không chút nào công lên chỉ diễn võ giương oai. 

Kim nỏ, cùng Nỏ Pháo xa, cách 10 phút lại phóng tên một lần, tuy không trúng mục tiêu nhưng quân khăn vàng vô cùng thận trọng, hình thái phòng thủ chỉnh chu, không chút lơ là.

Khí giới thủ thành luôn trong tình trạng sẵn sàng, nước sôi, dầu sôi, đá tảng, khúc gỗ, hỏa tên….

Trên ngọn núi Hoàng Kỳ Phương cùng toàn bộ mưu sĩ đang ngắm nhìn trận thế, mắt không ngừng nhìn về một phương hướng xa xăm, miệng lẩm bẩm “ Tiên Lâm, hy vọng ngươi đừng có tiếng không có miếng!”