Và thế là tôi và Dương đã chính thức làm hòa với nhau năm lên lớp chín – năm học cuối cùng của những năm tháng cấp hai trẻ trâu, ương ngạnh.

Cách chúng tôi làm hòa với nhau khó hiểu như cách chúng tôi giận nhau vậy. Cả lớp nghệt mặt ra nhìn hai đứa thanh mai trúc mã thân nhau có tiếng hết giận rồi hòa nhau trong sự hoang mang. 

Dương tuy bình thường là cái loa thùng của xóm, bí mật nào vào tay nó xem như là thông tin đại chúng công khai, nhưng với trường hợp của tôi thì hoàn toàn kín miệng một cách triệt để. Không bất cứ đứa con gái nào hiểu chuyện mô tê gì giữa tôi và Dương. Về khoản này, tôi vô cùng cảm kích nó.

Chúng tôi dần thân lại với nhau. Dĩ nhiên không thể ngay lập tức mà tưng tửng như trước, cứ từng ngày một mà thân lại dần. Dù sao chúng tôi cũng là hàng xóm, cũng là bạn cùng lớp lại hiểu rất rõ nhau nên muốn cạch mặt thì khó mà thân lại thì dễ.

Hai đứa lại là tay sai của bố mẹ mỗi lần cần mượn hay cần đưa gì cho nhà bên.

Lúc còn chiến tranh lạnh với nhau, tôi tìm đủ mọi cớ để không bị mẹ sai đem cái gì sang bên nhà con Dương. Hồi đó tôi sẵn sàng chui vào bếp nấu ăn, xông pha ra cho gà ăn, hào hứng bê nước đi tưới rau, tóm lại là sẽ làm bất cứ mọi thứ để không phải bén mảng sang nhà nó. Mẹ tôi đầu tiên cũng cáu nhưng rồi lại thấy tôi cứng đầu bất thình lình bèn thét tên anh Quân - thanh niên đang ôn thi đại học sấp mặt thay thế.

Nói đến anh Quân, những ngày tháng tôi và Dương cạch mặt nhau, là những ngày anh tôi vật lộn khổ sở quằn quại với kì thi mang tên đại học. Mẹ tôi không ngừng ca bài ca bất hủ về việc kì thi này là kì thi quyết định cả đời người, không được chểnh mảng. Mẹ làm tôi áp lực thay cho anh tôi luôn ấy, nghĩ đến việc sau này cũng phải trải qua kì thi như vậy lại rụt cổ trong lo sợ.

Tuy nhiên mẹ cũng suốt ngày thiên vị cho anh tôi trong mọi thứ. Nào là sữa này mẹ mua tẩm bổ cho anh thi đại học mày không có phần đâu, việc vặt trong nhà bây giờ mày ghánh hết đi để anh tập trung ôn thi,... Nói chung là tôi thành cu li trong nhà khi anh tôi ôn thi. Nhiều khi tôi ấm ức lên tiếng với mẹ:

- Lúc anh ôn thi con làm hết thế lúc con ôn thi anh có làm cho con không?

Tất nhiên tôi nhận được một cú cốc đầu bằng môi quấy cám lợn của mẹ.

Anh Quân dĩ nhiên cũng nhận thức được trách nhiệm lớn lao trên vai mình là làm cho người mẹ quanh năm với ruộng đồng của chúng tôi được nở mày nở mặt, lao vào ôn thi không kể ngày đêm. Tôi thấy anh mình dán ảnh trường bách khoa kín chỗ học tập, thay ảnh đại diện trên facebook cũng là logo trường bách khoa, cho thấy quyết tâm cũng ngùn ngụt lắm. Tôi cũng tin anh tôi sẽ làm được.

Nhưng cũng vì thế mà nhiều chuyện tôi không kể được với anh, như chuyện với con Dương. Thậm chí anh còn chẳng biết tôi và Dương có xích mích cơ. Thấy anh chăm chú học tôi cũng chả buồn làm anh thêm xoắn não với quan hệ của chúng tôi. Và đến lúc anh tôi thi xong, giấy báo nhập học ngon lành trên tay, thì tôi đã hết hứng muốn kể với anh rồi. Với lại câu chuyện của chúng tôi cũng nhảm toẹt và xàm xí chứ có gì đâu. Đặc biệt đứa ngu trong câu chuyện đó là tôi nên tôi chả buồn bêu rếu chính mình với anh trai đâu.

Sang lớp chín, anh tôi đã đi học đại học ở Hà Nội. Căn nhà nhỏ trơ quạnh còn mỗi mình tôi với bố mẹ, chẳng còn ai mà tranh nhau, cãi nhau như xưa nữa đúng là buồn thật. Còn lão Quân xem chừng thích thú với Hà thành lắm, suốt ngày gọi điện bảo tôi gái Hà Nội đẹp lắm, cố gắng bốn năm nữa ra đây với anh. Tôi chỉ biết gật gù, lòng thầm than, em còn đang bế tắc với kì thi lên cấp ba đây chứ nói gì đến đại học.

Anh tôi đi rồi chẳng còn ai mà hỏi han chuyện học hành nữa, một mình tôi tự đào lại đống sách nâng cao của anh rồi tự tìm học. Nhưng khốn nỗi, anh tôi toàn sách Toán. Sách Văn và Anh hoàn toàn chẳng có trong đống sách đó, thậm chí sách giáo khoa cũng chẳng thấy đâu. Tôi chợt nhớ ra hình như anh tôi đã vào cấp ba với số điểm Văn và Anh chừng ba hay bốn gì đấy, nhưng vẫn vào thẳng lớp chọn A của trường cấp ba ngon lành bởi số điểm Toán cao chót vót.

Anh tôi thì dễ rồi, chỉ cần vào lớp chọn A là ngon và mẹ tôi cũng chả đếm xỉa gì. Nhưng tôi thì không dễ dàng như vậy, bởi vì sao? Bởi vì có con giời đánh nhà bên xuất sắc cả Văn lẫn Anh chứ sao? Tôi dám cá điểm Văn và Anh của Dương cũng cao trên trời cho xem. Và sau đó? Dĩ nhiên mẹ tôi sẽ ngồi so sánh tôi với con Dương và tôi sẽ ăn chửi.

Giời ơi, ước gì tôi không có con bạn nhà hàng xóm nào!