Gia Phong năm thứ nhất, Bắc Hán Hiếu Đế Lưu Trác liên tục hạ ba đạo thánh chỉ gia phong Trung Thân Vương Lưu Lăng làm Tịnh Kiên Vương, Lưu Lăng ba lần đều khéo léo từ chối. Gia Phong năm thứ nhất tháng chín, Lưu Lăng dâng tấu lên Hiếu Đế xin từ chức Đại tướng quân, Hiếu Đế ngự bút phê hai chữ.

Không chuẩn.

Một tháng sau khi Hiếu Đế đăng cơ, Lưu Lăng dâng tấu chỉnh sửa triều chính. Tấu chương mấy vạn chữ, trần thuật lợi và hại, Hiếu Đế phê:
– Chuẩn, mọi việc cứ theo như khanh đã tấu, từ Trẫm trở xuống đều phải ủng hộ chỉnh sửa.

Một ngày này, trong lúc thượng triều.

Hiếu Đế Lưu Trác ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, giọng điệu bình thản nói:
– Các vị ái khanh, chính sách chỉnh sửa triều chính mà Trung Thân Vương đề ra, còn ai có dị nghị gì không? Đừng ngại, cứ nói.

Một lúc sau, Tể tướng Lư Sâm tiến lên một bước rồi nói:
– Khởi bẩm Bệ hạ, lão thần có điều không hiểu.

Lưu Trác nói:
– Lão Thừa tướng cứ việc nói, có gì không hiểu Trung Thân Vương sẽ trực tiếp giải thích cho khanh.

Lưu Lăng đứng ở vị trí đầu tiên hàng bên trái của quần thần, mỉm cười nói:
– Không biết Tể tướng đại nhân có chỗ nào không hiểu?

Lư Sâm khom người nói:
– Trung Thân Vương, lão thần xin đắc tội. Đối với những chính sách chỉnh sửa mà Trung Thân Vương đề ra, phần lớn lão thần đều tán đồng. Chỉ là trong đó có một việc chưa hiểu rõ, chính là về việc thành lập Quân Cơ Xứ.

Lư Sâm nói:
– Triều đình chính vụ, do lục bộ gánh vác. Lại bộ quản lý việc bổ nhiệm và miễn nhiệm văn chức quan lại, tổ chức khoa thi, huân phong,vân vân… của cả nước; Hộ bộ quản lý hộ khẩu, ruộng đất, thuế má, thuế ruộng, thu chi tài chính, vân vân… của cả nước; Lễ bộ phụ trách lễ nghi, hiến tế, khoa cử, trường học, vân vân…; Binh bộ phụ trách việc tuyển dụng quan võ và hành chính quân sự; Hình bộ quản lý tư pháp hành chính của cả nước; Công bộ quản lý các công trình, thủ công, đồn điền, thủy lợi, giao thông, vân vân… của cả nước.

– Quân Cơ Xứ này cũng không biết cụ thể hành sử quyền lợi gì, hay thay triều đình gánh vác vấn đề gì. Hiện tại lục bộ kiện toàn, gánh vác quốc sự, trong triều đình lại tăng thêm một bộ nữa, vả lại còn trên cả lục bộ, việc này làm cho người khác có chút khó hiểu. Hơn nữa, gia tăng một bộ cần có thêm một đám quan lại, tuy rằng hiện giờ quốc khố của Đại Hán ta coi như sung túc, nhưng vô duyên vô cớ tăng thêm chi tiêu một ít bổng lộc vẫn là có chút lãng phí.

Lư Sâm giọng điệu tuy rằng bình thản, nhưng ý tứ trong lời nói đích thực có chút bất kính. Phải biết rằng hiện tại Lưu Lăng ở Bắc Hán quốc có địa vị dưới một người trên vạn người, có ai dám trước mặt chất vấn phương án mà hắn đề xuất? Văn võ trong triều đình đều không phải ngốc, tất nhiên nhìn ra được Lư Sâm đối với việc Lưu Lăng phái binh vây quanh phủ Tể tướng của lão lúc Hiếu Đế đăng cơ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Tuy nhiên nói gì thì nói, hiện giờ trong triều đình cũng chỉ có mình Lư Sâm dám cậy già lên mặt chỉ ra nghi vấn đối với chính sách do Lưu Lăng đề ra.

Lưu Lăng cười nói:
– Nếu Lư đại nhân đã hỏi, ta đây liền nhân cơ hội này hướng Hoàng thượng và chư vị đại nhân giải thích cặn kẽ tác dụng của Quân Cơ Xứ.

Lưu Lăng hắng giọng một cái nói:
– Quân Cơ Xứ nắm toàn bộ quân, có quyền lực chính trị lớn thứ hai, chân chính trở thành cơ quan chấp chính cao nhất của quốc gia. Quân Cơ đại thần không có ngày nào không bị triệu kiến, không có ngày nào không phụng mệnh làm việc, thường lui tới chỗ cung đình. Những nơi Bệ hạ đến, Quân Cơ đại thần đều theo bên cạnh. Nhưng Quân Cơ Xứ hoàn toàn do Bệ hạ trực tiếp nắm giữ, về mặt quyền lực Quân Cơ Xứ là cơ quan chấp chính cao nhất của quốc gia, mà về mặt hình thức nằm ở vị trí cơ cấu lâm thời, không giống với nha môn chính thức.Chỗ làm việc của Quân Cơ Xứ không gọi là Nha thự, mà gọi là Trị phòng.

– Quân Cơ Xứ cũng không có chuyên quan, nhân tuyển của Quân Cơ Xứ đều là quan hiện có kiêm chức, Bệ hạ có thể tùy lúc ra lệnh họ rời khỏi Quân Cơ Xứ, quay về nha môn lúc đầu. Quân Cơ đại thần sẽ không có phẩm cấp, cũng không có bổng lộc. Bổ nhiệm Quân Cơ đại thần, cũng không tuân theo những chế độ đã được quy định, hoàn toàn xuất phát từ ý chí tự do của Bệ hạ. Chức vụ của Quân Cơ đại thần cũng không có trên chế độ quy định, hết thảy đều là Bệ hạ lâm thời phân công, cho nên Quân Cơ đại thần chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.Chỉ được truyền đạt soạn thảo, mà không được hỗ trợ đưa ra ý kiến.

Bởi vì liên tục mấy ngày làm việc vất vả, giọng của Lưu Lăng mang theo chút khàn khàn nhưng vẫn truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng. Hắn vừa nói xong, trong đám đại thần, những người thông minh đều đã hiểu được ý nghĩa chân chính của Quân Cơ Xứ!

Thiết lập Quân Cơ Xứ, thật ra chính là làm cho quyền lực chính trị quân sự càng thêm tập trung khống chế trong tay Hoàng Đế.

Lưu Lăng không thuộc về thời đại này, hắn tất nhiên biết Hoàng quyền tập trung chân chính mới có lợi cho sự phát triển của Bắc Hán. Hơn nữa Quân Cơ Xứ là bộ phận tới nhà Thanh mới xuất hiện, là kết quả của việc chế độ quân chủ chuyên chế phát triển lên đến đỉnh cao. Lúc ở kiếp trước Lưu Lăng đọc nhiều sách vở, tất nhiên hiểu rõ sự thuận lợi của việc nhà Thanh thiết lập Quân Cơ Xứ mang lại.

Hơn nữa Quân Cơ Xứ nhà Thanh còn thực thi quy định nghiêm ngặt về bảo mật tài liệu, phàm là chỉ dụ đã nghe, tờ đơn đã truyền trong ngày, đều đóng thành sách, mỗi ngày một quyển, đủ một tháng sẽ gọi là “Thanh đương”. Những văn kiện giao nhận do bên Nội các trả về cho người bên lưu trữ, mỗi ngày thành một bó, mỗi nửa tháng thành một bao, lưu trữ thành các loại theo quý, theo tháng, cất vào trong tủ,người trực hôm đó sẽ chính tay niêm phong, gọi là “Phong quỹ”. Quân Cơ Xứ nhà Thanh vẫn chưa có phòng lưu trữ tài liệu, chỉ có nhân viên bảo mật quản lý những tài liệu này, do đó công tác bảo mật của Quân Cơ Xứ làm rất tốt. Quân Cơ Xứ thành lập, đánh dấu cho việc quân chủ phong kiến tập quyền đã tiến thêm một bước cường hóa.

Cứ như vậy, chẳng những quyền hành đều được nắm giữ chặt chẽ trong tay Hoàng đế vả lại cơ mật quốc gia khó có thể lọt ra ngoài. Mà Lưu Lăng làm như vậy, điểm xuất phát không thể nghi ngờ là muốn giúp Hiếu Đế Lưu Trác mau chóng ổn định triều cục, cũng chính vì để hắn có thể sớm rời khỏi triều chính mà cố gắng. Lưu Lăng hiểu rất rõ Nhị ca hắn Lưu Trác, Lưu Trác là một người rất có tài, cần cù mà công chính, tương lai nhất định có thể trở thành một minh quân.

Nghe Lưu Lăng nói xong. Lư Sâm gật gật đầu không tiếp tục chất vấn nữa, dường như đang lý giải những gì Lưu Lăng đã nói. Trên triều,cả đám văn võ đều im lặng, trong đó những người tâm tư tinh tế đã thấy được chỗ lợi hại trong chính sách của Lưu Lăng, đồng thời cũng cảm thấy cơ hội thăng quan tiến chức.

Nếu quả thật theo như Lưu Lăng nói, tuy rằng tiến vào Quân Cơ Xứ cũng không có chức vụ thực tế nào, cũng không nhận được bổng lộc gì, nhưng một khi tiến vào Quân Cơ Xứ rồi, vậy có nghĩa là trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, hơn nữa Chủ quản của Quân Cơ Xứ còn có quyền thay Hoàng Thượng phê duyệt một số sự vụ, đối với kẻ làm quan thì đây là một loại hấp dẫn khó có thể kháng cự!

Quyền thay mặt thiên tử hành sử, đây quả là một vinh quang lớn!

Lưu Lăng thấy Lư Sâm trầm mặc không nói, vì thế hướng bá quan văn võ quét mắt một lượt hỏi:
– Các vị đại nhân, còn có ai đối với việc thiết lập Quân Cơ Xứ có chỗ nào không hiểu nữa không?

Lễ bộ Thượng thư Tào Chí tiến lên nói:
– Hạ quan còn có một việc không hiểu.

Lưu Lăng nói:
– Mời nói.

Tào Chí nói:
– Theo như Trung Thân Vương nói, người tiến vào Quân Cơ Xứ bất luận chức quan phẩm vị gì chỉ tuyển người có tài, vậy có phải dân thường cũng có thể tiến vào Quân Cơ Xứ không? Mà quan viên trong triều đình cũng phải đối với bọn thường dân hành lễ sao? Vậy không phải vi phạm quốc gia pháp kỷ hay sao?

Lưu Lăng nói:
– Tào đại nhân, người tiến vào Quân Cơ Xứ ngay cả là một kẻ thường dân, nếu mà có thể trợ giúp quốc gia chính sự, có thể đem cơ nghiệp của Đại Hán củng cố vững chắc thậm chí mở rộng bờ cõi, lạy y một cái thì có làm sao?

Hiếu Đế Lưu Trác vỗ án nói:
– Trung Thân Vương nói rất hay, nếu có thể giúp giang sơn Đại Hán ta vững chắc, cường thịnh phồn hoa, không chỉ ngươi mà ngay cả Trẫm lạy y một cái thì có làm sao?

Lưu Lăng kéo áo bào quỳ xuống nói:
– Ngô Hoàng vạn tuế, Ngô Hoàng anh minh!

Tào Chí á khẩu không nói được gì, chỉ có thể quỳ xuống cùng Lưu Lăng hô Ngô Hoàng vạn tuế, Ngô Hoàng anh minh. Ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ cũng bày tỏ thái độ rồi, Lễ Bộ Thượng Thư như hắn còn có gì để nói nữa chứ?

Hiếu Đế tâm tình tốt vô cùng, sau khi bàn quốc sự một hồi thì tuyên bố bãi triều.

– Lão Cửu lưu lại, Trẫm sớm đã đói bụng, cùng Trẫm ăn cơm.

Lưu Lăng khom người nói:
– Vi thần tuân chỉ.

Đằng sau Chính Thái điện là Thừa Tiên điện, cũng là nơi Hoàng Đế nghỉ ngơi trước và sau khi thượng triều. Lúc Lưu Nghiệp làm Hoàng Đế cũng đã định ra mỗi ngày sáng tối triều hội hai lần, mà từ khi Lưu Trác đăng cơ đến nay thậm chí ăn ở cũng trong Thừa Tiên điện, để thuận tiện cho việc triều hội cũng như triệu tập các đại thần nghị sự riêng bất cứ lúc nào.

– Lão Cửu, gần đây đệ vất vả rồi.

Lưu Trác đích thân gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén của Lưu Lăng, Lưu Lăng nhanh chóng đứng dậy tạ ơn. Lưu Trác đặt chiếc đũa xuống bàn, giả bộ tức giận nói:
– Nơi này chỉ có huynh đệ, không có quân thần. Đệ muốn mở miệng ngậm miệng là tạ chủ long ân thì đừng trách huynh không niệm tình huynh đệ, trực tiếp hạ chỉ đem đệ sung quân nơi biên cương.

Lưu Lăng nói:
– Nay đã không như xưa, Lưu Lăng không dám quên chủ tớ tôn ti.

Lưu Trác một tay kéo Lưu Lăng ngồi xuống ghế nói:
– Còn nói những lời như thế nữa là huynh giận thật đấy, nơi này chỉ có hai huynh đệ ta, nào có chủ tớ tôn ti ở đây.

Lưu Lăng cười cười nói:
– Vậy được, lão Cửu đành hỗn xược một lần vậy.

Lưu Trác cười ha ha nói:
– Đây mới là hảo huynh đệ của ta, là lão Cửu thẳng thắn mà ta biết.

Lưu Trác nâng chén rượu lên uống một ngụm, ra vẻ lơ đãng nói:
– Lão Cửu, năm nay đệ hai mươi ba tuổi rồi đúng không?

Lưu Lăng nói:
– Nhị ca có trí nhớ thật tốt, đúng là hai mươi ba tuổi.

Lưu Trác đặt chén rượu xuống thở dài, dường như trong lòng có điều phiền muộn. Lưu Trác hỏi:
– Nhị ca, chuyện gì khiến ca phiền lòng vậy?

Lưu Trác vẻ mặt áy náy nói:
– Trước kia Phụ hoàng bệnh nặng bận việc phục thị mọi việc, những ngày này lại chỉ lo việc triều chính. Ngược lại không để ý đến chuyện chung thân đại sự của đệ. Lão Cửu à, đệ đã hai mươi ba tuổi rồi, sớm đã nên thành thân rồi.

Lưu Lăng cười nói:
– Chuyện của đệ có là gì chứ, Nhị ca không cần vì những chuyện này mà lo lắng. Đệ đã quen một mình tự do tự tại, cưới vợ ngược lại sẽ bị ràng buộc, không tốt không tốt, rất không tốt.

Lưu Trác khoát tay nói:
– Không thể nói như vậy, đệ đường đường là Trung Thân Vương, nếu không cưới vợ sẽ thành trò cười cho văn võ trong triều đấy.

Y phủi tay, một tiểu thái giám cầm một kiện đồ vật cung kính đứng bên cạnh Lưu Lăng.

– Xem một chút.

Lưu Trác nói.

Lưu Lăng nghi hoặc cầm lấy vật trong tay tiểu thái giám nhìn một chút. Là một tấm lụa trắng, trên đó vẽ một tòa phủ uyển lớn, đình đài lầu các, phong thái khoáng đạt.

– Nhị ca, đây là?

Lưu Lăng hỏi.

Lưu Trác cười ha hả nói:
– Đây là lễ vật mà Nhị ca đưa cho đệ, ta sai người ở phía Bắc Đô Thành dựng lên phủ Trung Thân Vương. Phủ của đệ hiện tại quá đơn sơ rồi, đừng nói người khác, Nhị ca nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái.

Lưu Lăng vừa muốn nói chuyện, Lưu Trác vẫy vẫy tay nói:
– Đệ đừng từ chối, đây không phải tặng cho mình đệ đâu.

Y cười nói:
– Đây là lễ vật Nhị ca tặng cho đại hôn của đệ.

Lưu Lăng ngơ ngẩn, kinh ngạc nói:
– Đệ? Đại hôn?

Lưu Trác nói:
– Đúng vậy, Nhị ca muốn làm Nguyệt lão một lần, làm việc của bà mai.

Y cười ha hả nói:
– Tể tướng Lư Sâm có một nhi nữ, tên là Ngọc Châu, năm nay mười sáu, đoan trang tú lệ, Lư Sâm trung niên mới có người con gái này nên coi như minh châu, vô cùng yêu thương. Nếu không phải Nhị Ca đích thân mai mối, chỉ sợ lão không nỡ gả con gái bảo bối đi. Lư Ngọc Châu vài ngày trước ta cho người đưa vào cung nhìn xem, rất tốt, quả nhiên là một giai nhân, cũng coi như không bôi nhọ thân phận của lão Cửu đệ.

Lưu Lăng sợ tới mức khẩn trương đứng lên kéo áo bào quỳ xuống đất:
– Xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh vừa ban.