- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Về đến nhà, Lưu Lăng rất thoải mái, mơ mơ màng màng để Liễu Mi Nhi dẫn về giường tiếp tục ngủ. Trong lúc mơ màng, hắn dường như cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chạm lên trán mình, có điều hắn cũng không để ý.
Rạng sáng bốn giờ, khi mặt trời vẫn còn đang lười biếng, Lưu Lăng từ trên giường nhảy dựng lên. Bất kể là khi còn đang chinh chiến hay là ở trong nhà, mỗi sáng lúc bốn giờ rời giường luyện quyền đã trở thành thói quen khó bỏ của Lưu Lăng. Kiếp trước cũng vì thân thể gầy yếu nên mới bị ốm liền không dậy nổi, vậy nên ở kiếp này, Lưu Lăng đã đặt ra cho mình một thói quen sinh hoạt nghiêm khắc.
Lưu Lăng trước mười sáu tuổi và Lưu Lăng của kiếp trước giống nhau đến thần kỳ, đều bị bệnh nằm liệt giường một thời gian rất dài.Khác nhau chính là kiếp trước hắn còn có cha mẹ yêu thương, còn kiếp này lại chỉ có thể dựa vào chính mình. Hai kiếp của Lưu Lăng còn có một điểm tương tự, đó chính là việc giết thời gian duy nhất khi nằm trên giường chính là đọc sách.
Bất kể là sách gì, chỉ cần có chữ là hắn đều thích đọc.
Đón gió nhẹ buổi sớm, Lưu Lăng cất bước đi đến võ trường ở hậu viện. Cái gọi là võ trường chính là một khoảnh đất bằng phẳng rộng khoảng một trăm mét vuông, có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ cả, dụng cụ luyện võ các thứ ở võ trường này cơ bản đều có đầy đủ. Tạ đá từ năm mươi cân đến ba trăm cân đều có, ở một bên võ trường là giá để binh khí, tuy rằng binh khí mà Lưu Lăng thích nhất là trường thương, thế nhưng hắn cũng có hiểu biết sơ về mười tám món binh khí khác.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lưu Lăng cũng đều thần tượng cùng một người, đó chính là Thường Thắng Tướng quân, Hổ Uy Tướng quân áo giáp trắng của Thục quốc thời Tam Quốc – Thường Sơn Triệu Vân Triệu Tử Long.
Chính vì duyên cớ này, lúc Lưu Lăng tập võ thường rất thiên vị trường thương. Tuy rằng hắn chưa từng được dạy qua về kỹ thuật dùng thương, tất cả các chiêu thức đều là hắn tự mình nghiên cứu được, nhưng cho dù là Triệu Nhị bị Lưu Lăng cố ý đưa đến nhà hậu nhân của Triệu Vân học thương pháp năm năm thì sau khi trở về, muốn thắng Lưu Lăng cũng là việc khó có thể làm được.
Đây cũng không phải ý nói phương pháp của Triệu gia không bằng phương pháp mà Lưu Lăng tự mình nghiên cứu ra, thứ nhất là bởi vì thương pháp của Triệu gia kế thừa qua nhiều năm như vậy, đến giờ đã không còn hoàn chỉnh. Thứ hai, Lưu Lăng là một yêu nghiệt có trí nhớ của hai kiếp, hắn dùng góc độ hiện đại để nghiên cứu lối mòn trong thương pháp, lấy những mánh khóe không sử dụng được loại bỏ toàn bộ, sau đó thêm vào một vài chiêu thức đơn giản mà hữu dụng.
Tuy rằng Lưu Lăng mười sáu tuổi mới bắt đầu chậm rãi học võ, thế nhưng nhờ nhiều năm ròng nắng mưa cũng vẫn rèn luyện khắc khổ, võ nghệ của hắn sớm đã tiến dần từng bước.
Trước tiên, Lưu Lăng làm một vài động tác làm nóng người, sau đó luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ mười vòng xung quanh võ trường, sau đó đi đến chỗ đặt tạ đá. Những quả tạ từ năm mươi đến hai trăm cân để đó đã lâu không dùng, mà ngay cả tạ ba trăm cân Lưu Lăng cũng có thể nâng lên rất dễ dàng. Tuy nhiên nếu chỉ nói về lực cánh tay thì hắn và Hoa Tam Lang vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Khi còn ở kiếp trước, Lưu Lăng không tin trên thế giới này có cái gì gọi là khinh công bay tới nhảy lui, cũng không tin có nội lực có thể mở được bia đá. Nhưng ở kiếp này, Lưu Lăng đã tận mắt được chứng kiến tất cả, khiến hắn không thể không tin vào tiềm lực vô hạn của con người.
Sau đó Lưu Lăng tổng kết lại một chút, nhận ra đây thật ra cũng là một chuyện rất bình thường. Đem so sánh với việc đến trường đọc sách của người hiện đại thì liền có thể giải thích được rõ ràng vì sao ở thời hiện đại có rất ít người có thể luyện võ công đến mức độ xuất thần nhập hóa. Một học sinh bắt đầu từ tiểu học, sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, ba năm cao trung, sau đó là bốn năm đại học, đến lúc này thì tuổi đã khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba rồi. Nếu lại có tự học nữa thì bình quân mỗi ngày sẽ phải lên lớp khoảng sáu đến bảy tiếng đồng hồ.
Bắt đầu đi học từ khi bảy tuổi, mỗi ngày học sáu tiếng đồng hồ tới tận khi tốt nghiệp đại học là dùng hết mười sáu năm, mà sinh viên ở thời hiện đại là một tập thể rất bình thường, nghĩ theo cách khác, nếu như một người từ bảy tuổi bắt đầu tập võ, tập mỗi ngày sáu tiếng thì đến hai mươi ba tuổi sẽ thành cái dạng gì đây?
Ở thời cổ đại, tương lai mà những đứa trẻ có thể chọn lựa là vô cùng hữu hạn. Gian khổ học văn để thi cử tìm công danh và tập võ tòng quân được phong hầu phong tướng là hai lựa chọn phổ biến nhất. Dùng mười sáu năm đi học rồi tốt nghiệp đại học ở hiện đại cũng bình thường giống như dùng mười sáu năm tập võ ở thời xưa.
Bởi vậy cho nên, Lưu Lăng cảm thấy căn bản mà nói thì người hiện đại chẳng có bao nhiêu người có thể chịu khổ nhiều như vậy để tập võ,mà ở thời cổ đại thì không phải vậy, điển cố “văn kê khởi vũ (*)” không phải là một ví dụ chứng minh đấy sao?
(*) Nửa đêm nghe tiếng gà gáy thì dậy tập múa kiếm. Nói người có chí hướng tranh thủ thời gian rèn luyện để làm việc lớn.
Tỷ như Hoa Tam Lang, hai cánh tay có lực hơn nghìn cân, nếu ở hiện đại thì tuyệt đối có thể giật được huy chương vàng môn cử tạ ở Thế vận hội Olympic, thậm chí còn tiện thể được ghi vào sách kỷ lục thế giới. Nếu để y tham gia bắn cung, chỉ sợ mười nghìn tổ chức trên cả thế giới đều sẽ nghi ngờ y dùng thuốc kích thích.
Lưu Lăng xoay người nhấc quả tạ ba trăm cân lên, chỉ một cánh tay đã có thể nhấc lên, sau đó ném mạnh lên không trung rồi lại đón lấy,thân người xoay chuyển, mượn lực rồi lại ném lên. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi đến khi cả người đã thấm một lớp mồ hôi mới ngừng lại.
Vừa định rút trường thương cán mộc từ trên giá binh khí xuống thì lại nhìn thấy lão Ngô vội vàng chạy tới.
– Vương gia, Vương gia!
Lưu Lăng xoay người cười nói:
– Lão Ngô, có chuyện gì mà gấp như vậy?
Lão Ngô thở hổn hển nói:
– Vương gia, thánh chỉ đến rồi.
Lưu Lăng cười thản nhiên, hắn đã sớm lường trước hôm nay sẽ có thánh chỉ ban xuống cho mình, chỉ không nghĩ rằng sớm như vậy đã đến. Có điều ngẫm lại thì thấy cũng chẳng sao cả, Lưu Trác vừa mới đăng cơ làm Hoàng đế, tuy rằng thân thể bị thương, nhưng với tính tình của Nhị ca hắn thì đương nhiên sẽ không có chuyện nằm mãi trên giường mà không dậy.
Giờ Thìn lâm triều lại bị Lưu Trác dời thành giờ Mẹo, điều này có thể cho thấy vị tân Hoàng đế này là muốn làm tốt một phen.
Lưu Lăng cười nói:
– Ta biết rồi, trước hết ông hãy đưa khâm sai tuyên đọc thánh chỉ đến khách phòng nghỉ ngơi, ta đi thay quần áo rồi sẽ đến.
Lão Ngô đáp lại một tiếng, sau đó run rẩy chậm rãi chạy về tiền viện.
Lưu Lăng cũng không muốn để khâm sai phải chờ lâu, liền lập tức về phòng thay quần áo. Thật ra điều Lưu Lăng không thích ứng được nhất ở thời đại này chính là lễ nghi quá mức phiền phức, một bộ trang phục có thể hành hạ chết người. Cũng giống như lúc tiếp chỉ như thế này, dựa theo quy củ là tắm rửa thay quần áo mở án dâng hương, còn phải mặc chính phục quỳ tiếp chỉ, rắc rối đến đau cả đầu.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Lưu Lăng liền nhìn thấy Liễu Mi Nhi đã cầm Vương bào Đại tướng quân nhu thuận đứng đợi sẵn. Liễu Mi Nhi vừa mới rửa mặt xong, mang theo một cỗ thanh lịch xuất trần, trên gương mặt tinh xảo mang một nụ cười dịu dàng thản nhiên. Lưu Lăng vừa nhìn thấy nàng thì trong lòng sẽ có một loại cảm giác rất an nhàn.
– Nô tì kiến quá Vương gia, Vương gia sáng sớm tốt lành.
Liễu Mi Nhi thi lễ, duyên dáng bái lạy.
Lưu Lăng cười nói:
– Trong nhà thì cần gì quy củ nhiều như vậy.
Liễu Mi Nhi nói:
– Quy củ chính là quy củ, không thể bãi miễn được. Nô tì nếu ngay cả quy củ cũng không có, chuyện này nói ra chẳng phải sẽ đánh mất mặt mũi của Vương gia sao?
Lưu Lăng vươn tay ấn vào trán Liễu Mi Nhi một cái:
– Lắm lời!
Liễu Mi Nhi thè lưỡi, nghịch ngợm cười cười. Nhớ đến tối hôm qua vụng trộm hôn trán Lưu Lăng một chút, cô gái nhỏ này lập tức thẹn thùng đỏ mặt. Nàng vừa giúp Lưu Lăng thay quần áo vừa nói:
– Vương gia, sớm như vậy đã có thánh chỉ đến, nô tì nghĩ nhất định là chuyện tốt.
Liễu Mi Nhi giúp Lưu Lăng ăn mặc chỉnh tề rồi lùi ra phía sau nhìn nhìn, sau đó lại bước lên lấy tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên quần áo Lưu Lăng.
– Nô tì xin được chúc mừng Vương gia trước.
Liễu Mi Nhi cười nhẹ nói.
Lưu Lăng thân mật cào nhẹ mũi nàng một cái:
– Đi bỏ một phong bao một trăm lượng bạc, lát nữa cần dùng.
Sau khi phân phó xong, Lưu Lăng đi đến phòng khách, hai người hầu nam trẻ tuổi đang sắp xếp hương án ở trước cửa. Tám thị vệ mặc quan phục màu vàng chia đều ra đứng hai bên hương án, những người này đứng ở đó thật giống như tám cây đinh đóng trên mặt đất,không hề nhúc nhích.
– Ai ôi!!! Vương gia của ta, nô tì Tiểu Lục Tử hành lễ với người.
Lưu Lăng nghe thấy giọng nói này thì xoay ra nhìn, một người mặc một thân trang phục thái giám bát phẩm chậm rãi chạy từ trong phòng khách ra đón. Thái giám này tuổi không lớn, cũng khoảng mười bảy mười tám, dáng người không cao, rất gầy, nhưng khuôn mặt trắng trẻo nhìn rất có tinh thần. Lưu Lăng nhận ra được người này chính là tân thái giám Tiểu Lục Tử mà Hoàng đế Lưu Trác đề bạt lên làm Ti chức ở Chính Thái điện. Tiểu Lục Tử này trước đây trong cung chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thái giám cấp thấp chuyên cung cấp trà nước, bởi vì đã từng bị Thái giám tổng quản nội viện trước đây là Quách Dĩ ức hiếp, lần này Quách Dĩ chết rồi, không ngờ cậu ta cũng chuyển vận.
Vốn ấn tượng của Lưu Lăng đối với Tiểu Lục Tử này cũng không tệ, lần này cậu đến tuyên chỉ, Lưu Lăng cũng hiểu ý mà cười.
– Hóa ra là Tề công công, vất vả rồi.
Tiểu Lục Tử vốn họ Tề, là nhân sĩ thành Thái Nguyên, bởi vì nhà nghèo nên đã vào cung từ nhỏ.
– Vương gia của ta, người đây là muốn giết chết nô tì rồi.
Tiểu Lục Tử cung kính dập đầu thi lễ với Lưu Lăng, sau đó đứng lên khom người cười xòa với hắn. Vốn là dựa theo quy củ, mặc dù thân phận của Tiểu Lục Tử thấp, nhưng hôm nay làm khâm sai đến tuyên Thánh chỉ thì không cần phải thi lễ với bất cứ ai.
Có điều Tiểu Lục Tử nếu có thể lăn lộn đến vị trí Ti chức thái giám Thái Chính điện nhanh chóng như vậy thì hiển nhiên không phải là một kẻ ngốc. Cậu ta tự nhiên hiểu được, Hoàng đế đều là do Lưu Lăng đẩy lên, khâm sai như cậu trong mắt người ta có lẽ còn chẳng bằng một cái rắm thối, dập đầu cũng chẳng có gì là sai. Nếu có thể nịnh bợ Lưu Lăng thật tốt thì chức vụ Tổng quản thái giám Nội viện chẳng phải sẽ dễ dàng rơi xuống đầu mình sao.
Sau khi Tiểu Lục Tử hàn huyên đôi câu với Lưu Lăng, ngay sau đó lại lập tức đổi giọng:
– Vương gia, xin đắc tội.
Cậu ta hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức biến thành trang nghiêm.
– Hoàng Cửu đệ, Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng tiếp chỉ!
Lưu Lăng vừa định kéo áo bào quỳ xuống, Tiểu Lục Tử vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn:
– Trước khi đến đây, Hoàng thượng đã cố ý dặn dò nô tài là Đại Tướng Quân Vương không cần quỳ tiếp chỉ.
Lưu Lăng vẫn quy củ quỳ xuống:
– Vi thần tạ chủ long ân.
Lúc này mới đứng lên.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng Cửu đệ, Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng, trung thành vì nước, hết lòng hết sức, từ mười sáu tuổi đã vì nước chinh chiến tứ phương, bách chiến bách thắng, nâng cao oai danh của Đại Hán ta. Tích công trạng lý ra nên gia phong, tấn phong Trung Thân Vương, triều đình ban cho ngồi, không được quỳ hành lễ.
Mấy nghìn chữ tiếp sau đó đều là những lời khen ngợi và phong thưởng, Lưu Lăng cứ nghe vào tai trái lại trôi qua tai phải ra ngoài, xem tất cả giống như gió thổi vào mặt. Những chuyện đó nói đi nói lại mãi cũng chẳng khác nhau là bao, có nghe nhiều đến chán ngấy cả rồi.Khó khăn lắm Tiểu Lục Tử mới đọc xong, Lưu Lăng vừa muốn tạ ơn thì cậu ta lại nói:
– Vương gia đợi chút, vẫn còn một ý chỉ nữa.
Lưu Lăng đưa hai tay ra nhận lấy Thánh chỉ thứ nhất, liền thấy Tiểu Lục Tử lấy Thánh chỉ thứ hai từ trong ống tay áo ra.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Trung thân Vương Lưu Lăng từ hôm nay sẽ kiêm chức Đại Tướng Quân.
Thánh chỉ này không có gấm vóc như Thánh chỉ trước, chỉ có hơn trăm chữ, nhưng ý nghĩa lại vô cùng to lớn. Ý của Thánh chỉ này là đem toàn bộ quân quyền của Bắc Hán giao cho Lưu Lăng. Phần tín nhiệm này trong mắt đương kim Hoàng đế Lưu Trác cũng chỉ có Lưu Lăng làm tốt.
Lưu Lăng trong lòng chấn động, chính hắn khởi thảo bản tấu xin được rút khỏi việc quân, còn đang đặt trên bàn trong thư phòng, hiện tại chẳng những không rút được mà chức vụ Binh mã Đại Tướng quân lại chất lên đầu hắn.
Thế nhưng Lưu Lăng cũng biết cho dù cự tuyệt thì Nhị ca Lưu Trác của hắn cũng tuyệt đối không đồng ý, bây giờ Bắc Hán thù trong giặc ngoài, một khi hắn kháng chỉ thì triều cục chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm người thích hợp tiến cử lên trên, đợi triều cục ổn định rồi nhắc lại việc rời khỏi triều đình sau.
Tiểu Lục Tử thấy Lưu Lăng định thi lễ thì lại ngăn cản hắn.
– Vương gia đừng vội tạ ơn, Hoàng thượng vẫn còn một khẩu dụ ban cho ngài.
Lưu Lăng sửng sốt, lập tức khom người nghe chỉ.
Tiểu Lục Tử cười mỉm nói:
– Đại Tướng quân xin đừng trách. Khẩu dụ của Hoàng thượng là: Lão Cửu! Ngủ đủ chưa? Nếu ngủ đủ rồi thì mau đến giúp Trẫm, trước giữa trưa mà vẫn còn chưa tiến cung thì ngày mai Trẫm sẽ mang theo văn võ triều thần đến Vương phủ của đệ lâm triều đấy.
Lưu Lăng ngẩn người, không khỏi cười khổ.
Rạng sáng bốn giờ, khi mặt trời vẫn còn đang lười biếng, Lưu Lăng từ trên giường nhảy dựng lên. Bất kể là khi còn đang chinh chiến hay là ở trong nhà, mỗi sáng lúc bốn giờ rời giường luyện quyền đã trở thành thói quen khó bỏ của Lưu Lăng. Kiếp trước cũng vì thân thể gầy yếu nên mới bị ốm liền không dậy nổi, vậy nên ở kiếp này, Lưu Lăng đã đặt ra cho mình một thói quen sinh hoạt nghiêm khắc.
Lưu Lăng trước mười sáu tuổi và Lưu Lăng của kiếp trước giống nhau đến thần kỳ, đều bị bệnh nằm liệt giường một thời gian rất dài.Khác nhau chính là kiếp trước hắn còn có cha mẹ yêu thương, còn kiếp này lại chỉ có thể dựa vào chính mình. Hai kiếp của Lưu Lăng còn có một điểm tương tự, đó chính là việc giết thời gian duy nhất khi nằm trên giường chính là đọc sách.
Bất kể là sách gì, chỉ cần có chữ là hắn đều thích đọc.
Đón gió nhẹ buổi sớm, Lưu Lăng cất bước đi đến võ trường ở hậu viện. Cái gọi là võ trường chính là một khoảnh đất bằng phẳng rộng khoảng một trăm mét vuông, có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ cả, dụng cụ luyện võ các thứ ở võ trường này cơ bản đều có đầy đủ. Tạ đá từ năm mươi cân đến ba trăm cân đều có, ở một bên võ trường là giá để binh khí, tuy rằng binh khí mà Lưu Lăng thích nhất là trường thương, thế nhưng hắn cũng có hiểu biết sơ về mười tám món binh khí khác.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lưu Lăng cũng đều thần tượng cùng một người, đó chính là Thường Thắng Tướng quân, Hổ Uy Tướng quân áo giáp trắng của Thục quốc thời Tam Quốc – Thường Sơn Triệu Vân Triệu Tử Long.
Chính vì duyên cớ này, lúc Lưu Lăng tập võ thường rất thiên vị trường thương. Tuy rằng hắn chưa từng được dạy qua về kỹ thuật dùng thương, tất cả các chiêu thức đều là hắn tự mình nghiên cứu được, nhưng cho dù là Triệu Nhị bị Lưu Lăng cố ý đưa đến nhà hậu nhân của Triệu Vân học thương pháp năm năm thì sau khi trở về, muốn thắng Lưu Lăng cũng là việc khó có thể làm được.
Đây cũng không phải ý nói phương pháp của Triệu gia không bằng phương pháp mà Lưu Lăng tự mình nghiên cứu ra, thứ nhất là bởi vì thương pháp của Triệu gia kế thừa qua nhiều năm như vậy, đến giờ đã không còn hoàn chỉnh. Thứ hai, Lưu Lăng là một yêu nghiệt có trí nhớ của hai kiếp, hắn dùng góc độ hiện đại để nghiên cứu lối mòn trong thương pháp, lấy những mánh khóe không sử dụng được loại bỏ toàn bộ, sau đó thêm vào một vài chiêu thức đơn giản mà hữu dụng.
Tuy rằng Lưu Lăng mười sáu tuổi mới bắt đầu chậm rãi học võ, thế nhưng nhờ nhiều năm ròng nắng mưa cũng vẫn rèn luyện khắc khổ, võ nghệ của hắn sớm đã tiến dần từng bước.
Trước tiên, Lưu Lăng làm một vài động tác làm nóng người, sau đó luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ mười vòng xung quanh võ trường, sau đó đi đến chỗ đặt tạ đá. Những quả tạ từ năm mươi đến hai trăm cân để đó đã lâu không dùng, mà ngay cả tạ ba trăm cân Lưu Lăng cũng có thể nâng lên rất dễ dàng. Tuy nhiên nếu chỉ nói về lực cánh tay thì hắn và Hoa Tam Lang vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Khi còn ở kiếp trước, Lưu Lăng không tin trên thế giới này có cái gì gọi là khinh công bay tới nhảy lui, cũng không tin có nội lực có thể mở được bia đá. Nhưng ở kiếp này, Lưu Lăng đã tận mắt được chứng kiến tất cả, khiến hắn không thể không tin vào tiềm lực vô hạn của con người.
Sau đó Lưu Lăng tổng kết lại một chút, nhận ra đây thật ra cũng là một chuyện rất bình thường. Đem so sánh với việc đến trường đọc sách của người hiện đại thì liền có thể giải thích được rõ ràng vì sao ở thời hiện đại có rất ít người có thể luyện võ công đến mức độ xuất thần nhập hóa. Một học sinh bắt đầu từ tiểu học, sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, ba năm cao trung, sau đó là bốn năm đại học, đến lúc này thì tuổi đã khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba rồi. Nếu lại có tự học nữa thì bình quân mỗi ngày sẽ phải lên lớp khoảng sáu đến bảy tiếng đồng hồ.
Bắt đầu đi học từ khi bảy tuổi, mỗi ngày học sáu tiếng đồng hồ tới tận khi tốt nghiệp đại học là dùng hết mười sáu năm, mà sinh viên ở thời hiện đại là một tập thể rất bình thường, nghĩ theo cách khác, nếu như một người từ bảy tuổi bắt đầu tập võ, tập mỗi ngày sáu tiếng thì đến hai mươi ba tuổi sẽ thành cái dạng gì đây?
Ở thời cổ đại, tương lai mà những đứa trẻ có thể chọn lựa là vô cùng hữu hạn. Gian khổ học văn để thi cử tìm công danh và tập võ tòng quân được phong hầu phong tướng là hai lựa chọn phổ biến nhất. Dùng mười sáu năm đi học rồi tốt nghiệp đại học ở hiện đại cũng bình thường giống như dùng mười sáu năm tập võ ở thời xưa.
Bởi vậy cho nên, Lưu Lăng cảm thấy căn bản mà nói thì người hiện đại chẳng có bao nhiêu người có thể chịu khổ nhiều như vậy để tập võ,mà ở thời cổ đại thì không phải vậy, điển cố “văn kê khởi vũ (*)” không phải là một ví dụ chứng minh đấy sao?
(*) Nửa đêm nghe tiếng gà gáy thì dậy tập múa kiếm. Nói người có chí hướng tranh thủ thời gian rèn luyện để làm việc lớn.
Tỷ như Hoa Tam Lang, hai cánh tay có lực hơn nghìn cân, nếu ở hiện đại thì tuyệt đối có thể giật được huy chương vàng môn cử tạ ở Thế vận hội Olympic, thậm chí còn tiện thể được ghi vào sách kỷ lục thế giới. Nếu để y tham gia bắn cung, chỉ sợ mười nghìn tổ chức trên cả thế giới đều sẽ nghi ngờ y dùng thuốc kích thích.
Lưu Lăng xoay người nhấc quả tạ ba trăm cân lên, chỉ một cánh tay đã có thể nhấc lên, sau đó ném mạnh lên không trung rồi lại đón lấy,thân người xoay chuyển, mượn lực rồi lại ném lên. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi đến khi cả người đã thấm một lớp mồ hôi mới ngừng lại.
Vừa định rút trường thương cán mộc từ trên giá binh khí xuống thì lại nhìn thấy lão Ngô vội vàng chạy tới.
– Vương gia, Vương gia!
Lưu Lăng xoay người cười nói:
– Lão Ngô, có chuyện gì mà gấp như vậy?
Lão Ngô thở hổn hển nói:
– Vương gia, thánh chỉ đến rồi.
Lưu Lăng cười thản nhiên, hắn đã sớm lường trước hôm nay sẽ có thánh chỉ ban xuống cho mình, chỉ không nghĩ rằng sớm như vậy đã đến. Có điều ngẫm lại thì thấy cũng chẳng sao cả, Lưu Trác vừa mới đăng cơ làm Hoàng đế, tuy rằng thân thể bị thương, nhưng với tính tình của Nhị ca hắn thì đương nhiên sẽ không có chuyện nằm mãi trên giường mà không dậy.
Giờ Thìn lâm triều lại bị Lưu Trác dời thành giờ Mẹo, điều này có thể cho thấy vị tân Hoàng đế này là muốn làm tốt một phen.
Lưu Lăng cười nói:
– Ta biết rồi, trước hết ông hãy đưa khâm sai tuyên đọc thánh chỉ đến khách phòng nghỉ ngơi, ta đi thay quần áo rồi sẽ đến.
Lão Ngô đáp lại một tiếng, sau đó run rẩy chậm rãi chạy về tiền viện.
Lưu Lăng cũng không muốn để khâm sai phải chờ lâu, liền lập tức về phòng thay quần áo. Thật ra điều Lưu Lăng không thích ứng được nhất ở thời đại này chính là lễ nghi quá mức phiền phức, một bộ trang phục có thể hành hạ chết người. Cũng giống như lúc tiếp chỉ như thế này, dựa theo quy củ là tắm rửa thay quần áo mở án dâng hương, còn phải mặc chính phục quỳ tiếp chỉ, rắc rối đến đau cả đầu.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Lưu Lăng liền nhìn thấy Liễu Mi Nhi đã cầm Vương bào Đại tướng quân nhu thuận đứng đợi sẵn. Liễu Mi Nhi vừa mới rửa mặt xong, mang theo một cỗ thanh lịch xuất trần, trên gương mặt tinh xảo mang một nụ cười dịu dàng thản nhiên. Lưu Lăng vừa nhìn thấy nàng thì trong lòng sẽ có một loại cảm giác rất an nhàn.
– Nô tì kiến quá Vương gia, Vương gia sáng sớm tốt lành.
Liễu Mi Nhi thi lễ, duyên dáng bái lạy.
Lưu Lăng cười nói:
– Trong nhà thì cần gì quy củ nhiều như vậy.
Liễu Mi Nhi nói:
– Quy củ chính là quy củ, không thể bãi miễn được. Nô tì nếu ngay cả quy củ cũng không có, chuyện này nói ra chẳng phải sẽ đánh mất mặt mũi của Vương gia sao?
Lưu Lăng vươn tay ấn vào trán Liễu Mi Nhi một cái:
– Lắm lời!
Liễu Mi Nhi thè lưỡi, nghịch ngợm cười cười. Nhớ đến tối hôm qua vụng trộm hôn trán Lưu Lăng một chút, cô gái nhỏ này lập tức thẹn thùng đỏ mặt. Nàng vừa giúp Lưu Lăng thay quần áo vừa nói:
– Vương gia, sớm như vậy đã có thánh chỉ đến, nô tì nghĩ nhất định là chuyện tốt.
Liễu Mi Nhi giúp Lưu Lăng ăn mặc chỉnh tề rồi lùi ra phía sau nhìn nhìn, sau đó lại bước lên lấy tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên quần áo Lưu Lăng.
– Nô tì xin được chúc mừng Vương gia trước.
Liễu Mi Nhi cười nhẹ nói.
Lưu Lăng thân mật cào nhẹ mũi nàng một cái:
– Đi bỏ một phong bao một trăm lượng bạc, lát nữa cần dùng.
Sau khi phân phó xong, Lưu Lăng đi đến phòng khách, hai người hầu nam trẻ tuổi đang sắp xếp hương án ở trước cửa. Tám thị vệ mặc quan phục màu vàng chia đều ra đứng hai bên hương án, những người này đứng ở đó thật giống như tám cây đinh đóng trên mặt đất,không hề nhúc nhích.
– Ai ôi!!! Vương gia của ta, nô tì Tiểu Lục Tử hành lễ với người.
Lưu Lăng nghe thấy giọng nói này thì xoay ra nhìn, một người mặc một thân trang phục thái giám bát phẩm chậm rãi chạy từ trong phòng khách ra đón. Thái giám này tuổi không lớn, cũng khoảng mười bảy mười tám, dáng người không cao, rất gầy, nhưng khuôn mặt trắng trẻo nhìn rất có tinh thần. Lưu Lăng nhận ra được người này chính là tân thái giám Tiểu Lục Tử mà Hoàng đế Lưu Trác đề bạt lên làm Ti chức ở Chính Thái điện. Tiểu Lục Tử này trước đây trong cung chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thái giám cấp thấp chuyên cung cấp trà nước, bởi vì đã từng bị Thái giám tổng quản nội viện trước đây là Quách Dĩ ức hiếp, lần này Quách Dĩ chết rồi, không ngờ cậu ta cũng chuyển vận.
Vốn ấn tượng của Lưu Lăng đối với Tiểu Lục Tử này cũng không tệ, lần này cậu đến tuyên chỉ, Lưu Lăng cũng hiểu ý mà cười.
– Hóa ra là Tề công công, vất vả rồi.
Tiểu Lục Tử vốn họ Tề, là nhân sĩ thành Thái Nguyên, bởi vì nhà nghèo nên đã vào cung từ nhỏ.
– Vương gia của ta, người đây là muốn giết chết nô tì rồi.
Tiểu Lục Tử cung kính dập đầu thi lễ với Lưu Lăng, sau đó đứng lên khom người cười xòa với hắn. Vốn là dựa theo quy củ, mặc dù thân phận của Tiểu Lục Tử thấp, nhưng hôm nay làm khâm sai đến tuyên Thánh chỉ thì không cần phải thi lễ với bất cứ ai.
Có điều Tiểu Lục Tử nếu có thể lăn lộn đến vị trí Ti chức thái giám Thái Chính điện nhanh chóng như vậy thì hiển nhiên không phải là một kẻ ngốc. Cậu ta tự nhiên hiểu được, Hoàng đế đều là do Lưu Lăng đẩy lên, khâm sai như cậu trong mắt người ta có lẽ còn chẳng bằng một cái rắm thối, dập đầu cũng chẳng có gì là sai. Nếu có thể nịnh bợ Lưu Lăng thật tốt thì chức vụ Tổng quản thái giám Nội viện chẳng phải sẽ dễ dàng rơi xuống đầu mình sao.
Sau khi Tiểu Lục Tử hàn huyên đôi câu với Lưu Lăng, ngay sau đó lại lập tức đổi giọng:
– Vương gia, xin đắc tội.
Cậu ta hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức biến thành trang nghiêm.
– Hoàng Cửu đệ, Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng tiếp chỉ!
Lưu Lăng vừa định kéo áo bào quỳ xuống, Tiểu Lục Tử vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn:
– Trước khi đến đây, Hoàng thượng đã cố ý dặn dò nô tài là Đại Tướng Quân Vương không cần quỳ tiếp chỉ.
Lưu Lăng vẫn quy củ quỳ xuống:
– Vi thần tạ chủ long ân.
Lúc này mới đứng lên.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng Cửu đệ, Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng, trung thành vì nước, hết lòng hết sức, từ mười sáu tuổi đã vì nước chinh chiến tứ phương, bách chiến bách thắng, nâng cao oai danh của Đại Hán ta. Tích công trạng lý ra nên gia phong, tấn phong Trung Thân Vương, triều đình ban cho ngồi, không được quỳ hành lễ.
Mấy nghìn chữ tiếp sau đó đều là những lời khen ngợi và phong thưởng, Lưu Lăng cứ nghe vào tai trái lại trôi qua tai phải ra ngoài, xem tất cả giống như gió thổi vào mặt. Những chuyện đó nói đi nói lại mãi cũng chẳng khác nhau là bao, có nghe nhiều đến chán ngấy cả rồi.Khó khăn lắm Tiểu Lục Tử mới đọc xong, Lưu Lăng vừa muốn tạ ơn thì cậu ta lại nói:
– Vương gia đợi chút, vẫn còn một ý chỉ nữa.
Lưu Lăng đưa hai tay ra nhận lấy Thánh chỉ thứ nhất, liền thấy Tiểu Lục Tử lấy Thánh chỉ thứ hai từ trong ống tay áo ra.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Trung thân Vương Lưu Lăng từ hôm nay sẽ kiêm chức Đại Tướng Quân.
Thánh chỉ này không có gấm vóc như Thánh chỉ trước, chỉ có hơn trăm chữ, nhưng ý nghĩa lại vô cùng to lớn. Ý của Thánh chỉ này là đem toàn bộ quân quyền của Bắc Hán giao cho Lưu Lăng. Phần tín nhiệm này trong mắt đương kim Hoàng đế Lưu Trác cũng chỉ có Lưu Lăng làm tốt.
Lưu Lăng trong lòng chấn động, chính hắn khởi thảo bản tấu xin được rút khỏi việc quân, còn đang đặt trên bàn trong thư phòng, hiện tại chẳng những không rút được mà chức vụ Binh mã Đại Tướng quân lại chất lên đầu hắn.
Thế nhưng Lưu Lăng cũng biết cho dù cự tuyệt thì Nhị ca Lưu Trác của hắn cũng tuyệt đối không đồng ý, bây giờ Bắc Hán thù trong giặc ngoài, một khi hắn kháng chỉ thì triều cục chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm người thích hợp tiến cử lên trên, đợi triều cục ổn định rồi nhắc lại việc rời khỏi triều đình sau.
Tiểu Lục Tử thấy Lưu Lăng định thi lễ thì lại ngăn cản hắn.
– Vương gia đừng vội tạ ơn, Hoàng thượng vẫn còn một khẩu dụ ban cho ngài.
Lưu Lăng sửng sốt, lập tức khom người nghe chỉ.
Tiểu Lục Tử cười mỉm nói:
– Đại Tướng quân xin đừng trách. Khẩu dụ của Hoàng thượng là: Lão Cửu! Ngủ đủ chưa? Nếu ngủ đủ rồi thì mau đến giúp Trẫm, trước giữa trưa mà vẫn còn chưa tiến cung thì ngày mai Trẫm sẽ mang theo văn võ triều thần đến Vương phủ của đệ lâm triều đấy.
Lưu Lăng ngẩn người, không khỏi cười khổ.