- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Mọi chuyện dường như đang đi quá xa. Đây là tất cả những gì mà Eshild nghĩ đến lúc này.
Phía xa xa, Titan của Eren vẫn tiếp tục chiến đấu với Titan Thiết Giáp, và kẻ ngu nhìn vào cũng thấy, Eren đang ở trong tình thế bất lợi. Cậu ta có vẻ như đang mất kiểm soát, trong khi đó thì con Titan Thiết Giáp kia lại hành động vô cùng lí trí và bình tĩnh. À, và hiện tại, Ymir đang nằm trong miệng của con Titan Khổng Lồ kia, cùng với một người lính nào đó. Cũng không rõ con Titan đó đã ăn cô ta chưa. Tuy nhiên, vào lúc này, chẳng ai có thể tiếp cận con Titan Khổng Lồ kia để xác nhận chuyện đó cả, tại nó đang biến mình thành một cái lò toả hơi theo đúng như nghĩa đen. Hơi nước bốc lên mù mịt xung quanh.
Còn gì nữa nhỉ? Ồ đúng rồi, có một vài người lính Trinh Sát mặc cho tình hình lúc này đang hết sức rối ren vẫn im lặng tiếp tục đứng ở gần cô, tỏ vẻ rất bình thường là cần bảo vệ những người lính không có trang bị bộ cơ động 3D.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, Eren có vẻ như đã lấy lại ý thức, dùng một đòn khoá để bẻ gãy cánh tay của Titan Thiết Giáp, và rồi phối hợp với quân Trinh Sát để hạ gục nó. Tuy nhiên...
Tiếng thét như một con dã thú được phát ra từ miệng của Titan Thiết Giáp. Và rồi con Titan Khổng Lồ đã lao mình xuống đó.
Đó là tất cả những gì Eshild thấy được trước khi mọi thứ trở nên mờ mịt.
...
Khi tỉnh lại, Eshild có thể cảm nhận được mình đang nằm trên chiếc xe chở vật liệu, và con ngựa kéo chiếc xe này đang lao đi với một tốc độ như thể muốn đòi mạng người khác. Eshild không hề mở mắt hay động đậy. Cô có thể cảm nhận được tay chân mình đã bị trói lại bằng những chiếc xích vô cùng chắc chắn, và có vài người đang ngồi bên cạnh cô. Qua tiếng hít thở, cô có thể thấy họ đang vô cùng cảnh giác, cứ như có con thú dữ đang ở trước mặt họ vậy.
Một chặng đường dài. Qua chiếc cổng thành, cổng căn cứ, cửa ngục giam, cuối cùng Eshild bị "vứt" lên một chiếc giường, và tay chân bị xích lại bằng những chiếc xích sắt khác. Tiếng kêu của chúng nghe cũng khá là vui tai. Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa ngục giam bị khoá lại, tiếng bước chân xa dần, Eshild vẫn không hề có bất kì một cử động nào.
Eshild nghĩ mình cần phải ngủ một lát.
...
Khi Eshild mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cô là cái trần của căn ngục giam ẩm thấp và bẩn thỉu. Cô trở mình, ngồi dậy, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên khi bị xích trong căn ngục giam này. Eshild liếc mắt nhìn, ngoài hai tên lính canh gác vẫn cứ đứng đó từ trước khi cô ngủ, thì còn có 2 vị khách không mời khác : Erwin Smith - chỉ huy của quân Trinh Sát và Levi - chiến binh mạnh nhất nhân loại.
- Vừa mới tỉnh dậy mà gặp phải cảnh này thì không vui lắm đâu?
Erwin Smith chỉ mỉm cười :
- Cô rất bình tĩnh
Eshild nhướng mày :
- Vậy tôi phải hét lên sao?
- Không hề
- Vậy chỉ huy sẽ giải thích cho tôi về tình cảnh này chứ?
Erwin nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bằng một đôi mắt sáng rỡ. Bằng số vốn từ ngữ có trong đầu, Eshild chỉ có thể tóm gọn một câu về biểu cảm của anh ta lúc này : Giống như con sói đói đã tìm thấy con mồi.
Erwin nhìn chằm chằm cô một lúc lâu như vậy, và rồi anh ta đáp lại một cách từ tốn :
- Eshild, cô bị tình nghi là có quan hệ với những con Titan đã tấn công tường thành
- Ồ - Eshild nhướng mày, không còn nói gì khác
- Cô có vẻ như không có bất cứ một thắc mắc nào - Erwin hơi nhếch khoé miệng
Eshild nhìn anh ta một lúc rồi cũng nhếch môi cười :
- À không, tôi có
Erwin ra vẻ chờ mong cô nói tiếp.
Eshild nhếch môi nở một nụ cười rất đỗi kì lạ :
- Lí do vì sao mà anh giam tôi lại
Erwin nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, và rồi anh ta nhẹ nhàng đáp :
- Trực giác
Và rồi không khí chìm trong im lặng.
- Này, tôi hoàn toàn không cần biết các người muốn nói chuyện phiếm hay gì - Một tiếng nói cộc cằn vang lên từ người vẫn luôn đứng bên cạnh Erwin :
- Vào chủ đề chính nhanh đi, bộ các người muốn nói chuyện mãi trong cái nơi bẩn thỉu như chuồng lợn này sao?
Eshild hơi liếc mắt nhìn về phía con người thấp lùn kia. Khuôn mặt anh ta vẫn cau có như thường lệ, và đôi mày thì nhíu thật chặt. Cả cơ thể anh ta toát lên một cảm giác kiểu như : tôi rất khó chịu.
- Chúng tôi đã xem qua bản khai báo lí lịch của cô - Erwin giơ tờ giấy trong tay lên :
- Và có vẻ như thông tin của chúng không được đầy đủ cho lắm?
Eshild nhướng mày :
- Vậy là quá đầy đủ rồi đấy chứ? Tôi là trẻ mồ côi
- Hi vọng rằng tôi đã không đụng chạm đến quá khứ của cô
- À, chẳng có vấn đề gì đâu
Erwin lại tiếp tục hỏi :
- Cô rất thân với Annie Leonhardt?
- Cũng bình thường
- Nhưng tôi nghe nói các học viên của khoá 104 lại trả lời một đáp án khác với cô
- Là "nghe nói", thưa chỉ huy
- Vậy cô có biết gì về Reiner Braun và Berthlodt Hoover không?
- Không
Erwin không nói gì nữa, anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Một lúc sau, có vẻ như đã nhìn đủ, anh ta cất tiếng nói :
- Annie Leonhardt, Reiner Braun và Berthlodt Hoover, họ là Titan Hình Nữ, Thiết Giáp và Khổng Lồ
Eshild nhướng mày :
- Và?
- Tôi cần cô cho biết thông tin về họ
- Tôi không thể nói những gì tôi không biết, chỉ huy
- Không, cô biết
Eshild cười nhạt :
- Chỉ huy dựa vào đâu vậy?
- Trực giác
Eshild giống như đang nghe thấy một câu chuyện kì lạ và buồn cười nhất thế kỉ :
- Chỉ là trực giác thôi mà chỉ huy lại chắc chắn đến vậy sao?
- Tôi chắc chắn đấy, Eshild. Và tôi hi vọng cô sẽ cống hiến cho nhân loại
- Tôi không thể cống hiến những gì mà mình không có, thưa chỉ huy Erwin Smith
Lúc này đây, người đứng bên cạnh Erwin - Binh trưởng Levi có vẻ như đã hết chịu nổi trò tám nhảm của họ, anh ta cộc cằn :
- Này, con nhãi kia, bọn tao không có nhiều thời gian để đùa với mày đâu, phun hết tất cả những gì mình biết ra. Hay tao phải đi lên và đập cho mày mấy phát để mày tỉnh ra? Mày có biết có bao nhiêu người đã chết ngoài kia rồi không hả?
Eshild nhìn anh ta, có vẻ như anh ta đang rất muốn tiến lên và đá cho cô mấy phát.
Erwin đưa tay ra, ra hiệu anh ta hãy giữ bình tĩnh, khuôn mặt của vị chỉ huy vẫn không có biểu cảm gì :
- Vậy cô có thể giải đáp cho tôi một thắc mắc chứ? Cô là người đứng đầu khoá 104, nhưng tại sao mọi người lại không hề nhớ chút gì về năng lực và sức mạnh của cô? Điều này có vẻ như rất phi lí thì phải?
- Cái này thì đâu thể hỏi tôi được?
Erwin vẫn giữ bình tĩnh :
- Vậy, cô có biết Ailynn không?
Eshild nhướng mày, đôi mắt cô xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ trong 0.1 giây sau, nó đã trở về bình thường :
- Ai vậy?
- Một cựu lính thuộc quân Trinh Sát
- Cựu?
- Cô ấy chết rồi
- À... Xin lỗi, tôi không biết
- Eshild, cô biết chứ? Nhân loại đang đứng trên bờ diệt vong rồi
- Vâng, tôi biết, thưa chỉ huy - Eshild trả lời bằng một chất giọng đều đều
...
- Tại sao lại để yên cho cô ta, Erwin? Không giống anh một chút nào - Ngay khi vừa rời khỏi nhà giam, Levi đã cất giọng hỏi Erwin
- Cô ta không phải là kiểu người sẽ dễ dàng nói ra những điều mà chúng ta cần, Levi
- Ý tôi không phải điều đó, Erwin. Kiểu buông tha cho kẻ biết sự thật này không giống anh bình thường
Erwin trầm ngâm :
- Trực giác
Không gian chìm trong im lặng.
- Vậy, còn cậu thì sao, Levi? Cô ấy thế nào? - Bất chợt, Erwin hỏi
Levi trầm mặc. Anh ta hơi rũ mắt xuống, khiến cho khuôn mặt đẹp bị che khuất bởi mái tóc. Một lúc lâu sau, anh ta đáp :
- Rất giống
- Vậy sao...
Đêm hôm đó, mặc cho giấc ngủ chỉ kéo dài khoảng 2-3 tiếng ngắn ngủi, Levi dường như mơ về quá khứ. Anh nhìn thấy giữa khung cảnh hoang vu và đổ nát, một người thiếu nữ cao gầy đứng giữa cảnh vật. Cô gái ấy khẽ ngẩng đầu lên, mái tóc đen tung bay theo gió. Đôi mắt tím hờ hững nhìn mọi thứ xung quanh.
Anh tiến lại gần, cô gái đó đưa một tay qua :
- Quân Trinh Sát, Ailynn
Levi nhìn vào đôi mắt của cô ấy.
Đôi mắt tím mới đẹp làm sao.
Levi tỉnh giấc, anh day day trán, chợt lại tặc lưỡi một tiếng.
Erwin hỏi anh, Eshild giống với Ailynn không? Anh trả lời : có. Không phải là vì ngoại hình, không vì bất kì lí do nào khác, chỉ vì đôi mắt tím ấy quá đỗi bình thản, cho dù đối mặt với áp lực tra hỏi, dường như nó vẫn chẳng có chút cảm xúc gì.
Levi chỉ quen duy nhất một người có đôi mắt như vậy. Không, phải là "đã từng". Nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi, hoặc đây chỉ là tưởng tượng của chính anh.
Levi cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt anh mong rằng những gì mình nghĩ chỉ là ảo tưởng, nhưng mặt khác, anh cũng khao khát rằng đó là sự thật.
Levi rất hiếm khi khao khát một điều gì đó. Anh tính nhẩm...
Đã 6 năm rồi...
Levi thở dài một tiếng, đứng dậy, mặc áo khoác, bước ra ngoài căn phòng của mình.
Rầm. Tiếng cửa đóng lại.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Yên tĩnh.