Trong căn phòng họp đầy không khí căng thẳng, ai cũng nhất nhất quân phục, ngồi im lặng một cách đáng sợ.

Trên gương mặt từng người lộ vẻ sự căng thẳng, đang từng giây từng giây đợi đến giờ.
Cánh cửa được mờ ra, một bóng người mặc quân trang màu xanh sẫm, chiếc áo choàng nhẹ phất lên theo từng bước chân đi vào.

Phía sau còn có khoảng mười người đi theo, ai ai cũng bừng bừng khí thế.

Cả phòng họp như đón gió mới, đứng thẳng dậy giơ tay chào.

Một người đàn ông nom còn rất trẻ, mặc bộ suit đen tuyền ngồi đầu bàn.

Tay giơ lên đẩy cặp kính sáng bóng rồi cất giọng:
- Thượng tướng, lâu rồi không gặp.
Dương Lâm Bảo liếc nhìn hắn ta rồi đi lại phía chủ tọa mà ngồi.

Gương mặt vô cảm khiến ai cũng vã mồ hôi, nói:
- Hoắc Cố Lăng Thành, cậu đến đây làm gì?
Hoắc Cố Lăng Thành là một người có nhan sắc nam nữ nhìn vào đều mê.


Nhưng ít ai biết dưới dáng vẻ thư sinh yếu ớt kia lại là một con người cũng ngang ngửa Dương Lâm Bảo.

Hắn để hai tay đan vào nhau, nhìn anh:
- Người sắp chết, không thể không lo.
Dương Lâm Bảo vỏ ngoài tai câu nói của hắn.

Liền bắt đầu vào họp.

Anh biết trận chiến này chẳng có ai chết cả, chắc chắn anh sẽ cho cái tên nam nữ không phân biệt được này phải ngồi ngáp ruồi.

Trận chiến cuối cùng để anh rũ bỏ luôn chức đôij trưởng mà trở về làm thượng tướng cao cao tại thượng.

Còn cái thằng Hoắc Cố Lăng Thành kia mau mau mà về cưới vợ.
Cuộc họp dài đằng đẵng suốt sáu tiếng, đến tối mịt mới xong, Dương Lâm Bảo cũng sải bước ra khỏi phòng họp, chợt anh dừng chân, quay lại nói:
- Cô vợ hụt của cậu về nước rồi, cậu biết chứ?
Hoắc Cố Lăng Thành đang đứng nhìn ra cửa sổ, quay lại nhìn anh, cất tiếng:
- Biết rồi, đang ở nhà của bạn.

Sao thế? Cậu để ý đến vợ của tôi ư?
Dương Lâm Bảo nheo đôi lông mày lại, giọng đanh:
- Biết thì tốt, kêu vợ cậu đừng có bám đuôi vợ tôi quá.
Nói xong anh bước vào con đường dẫn về kí túc xá.

Hoắc Cố Lăng Thành đứng ngây người suy nghĩ.

Cậu ta nói thế là thế nào? Vợ cậu ta? Chẳng lẽ..

bỗng anh nhoẻn miệng cười, lắc đầu khó hiểu ra khỏi phòng họp, trở về doanh trại quân y gần đó.

Cuối cùng gần 32 năm xử nam của Dương Lâm Bảo lại sắp được khai trai.


Đúng là không lường trước được, con sói già như hắn mà lại đi sủng nịnh một cô nhóc loli 17 tuổi, hắng đáng tuổi làm chú người ta, đúng là mặt dày.

Nghĩ ngợi thế Hoắc Cố Lăng Thành cũng chợt nhận ra.

Anh ta cũng đâu còn trẻ, cũng đi yêu thương một nữ thần mới qua tuổi thiếu niên đấy thôi.
Dương Lâm Bảo trở về phòng kí túc của mình.

Nói là phòng kí túc nhưng nó đầy đủ những thứ mà căn nhà có được, phòng khách, phòng ngủ, một gian phòng sách, tuy nhiên là không có phòng bếp thôi.

Anh đi vào trong phòng ngủ cởi bỏ áo choàng và áo quân phục ném lên chiếc ghế gần đó, để trần phần trên cơ thể, anh đi lại bàn tự pha cho mình ly trà, rồi đứng ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời (anh ni bị nghiện cởi trần hay sao á) suy nghĩ vẩn vơ.
Hạ Mạn Thư buổi chiều lên trường học tập, ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, có vài người lắm lúc còn vây quanh hỏi chuyện của Trần Ngọc Linh, nhưng cô trả lời khéo rồi bỏ đi, mãi đến khi chuông vào học rồi cô mới được giải thoát.

Hôm nay cô học môn Giải phẫu sinh lý, là môn mà cô mù nhất, khó học nhất, giáo viên dạy lại còn khô khan, rõ ràng là không hiểu.

Nằm dài trên bàn, cô lại bắt não bộ suy nghĩ rằng tối nay ăn gì thì bỗng sực nhớ ra tối nay lại đi thi tốt nghiệp.

Nhưng mà cô chưa kịp ôn cái gì cả, tối đã bắt đầu thi mất rồi, mấy ngày nay cứ mải vui cùng Trần Ngọc Linh khiến cô quên béng mất việc đại sự này.

Mặt cô bỗng trắng bệch ra, cô sợ cô không thi được, chị gái ngồi cùng bàn thấy cô mặt nhợt nhạt thì liền nhỏ giọng hỏi han:
- Mạn Thư, em sao thế? Không khoẻ sao?
Hạ Mạn Thư quay sang lắp bắp:
- Em, em..


không khoẻ.
Chị gái đó ân cần nói:
- Chị xin thầy cho em về nghỉ ngơi nhé! Chị thấy sắc mặt em kém lắm.
Hạ Mạn Thư chưa trả lời thì chị gái đã giơ tay, thầy giáo ở trên thấy liền gọi:
- Em sinh viên kia, sao thế?
Chị gái đứng lên tha thiết xin:
- Thưa thầy, Mạn Thư không khoẻ, thầy cho em ấy nghỉ phép về ạ.
Thầy giáo liền chỉnh lại cặp kính lão trên mũi, thấy sắc mặt Hạ Mạn Thư đúng là nhợt nhạt thật, liền khoát tay:
- Về đi, không khoẻ còn ráng mà đi học làm gì chứ.
Hạ Mạn Thư đứng dậy giọn dẹp cặp sách, cúi đầu cảm ơn thầy giáo và chị gái ngồi bên rồi đi về nhà.

Lao vào phòng lấy sách vở phổ thông ra điên cuồng học.

Cuối cùng đến tối kì thi cũng xảy ra, cô chuyên tâm là bài này đến bài khác.

Về nhà cô đối chiếu kết quả rồi mới an tâm vào chăn mà ngủ..