- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Chương 98 Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (12)
Editor:KL
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, trong núi phủ đầy sương mù,ngay cả Tê Hà tự cũng phủ lan tràn một lớp sương mù mỏng, một tiểu sa di quen dậy sớm đã bắt đầu quét một chút lại một chút ở cửa chùa miếu .
Một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, Đường Ninh khoác trên vai áo choàng, nhẹ nhàng đẩy ra cửa gỗ của sương phòng , rất nhanh, một không khí mới mẻ mà thấm mát không khí liền xông vào mũi nàng.
Rượu hoa lê tuy nhập miệng cam thuần(*uống vào thì ngọt),độ tinh khiết cực thấp, nhưng sau khi uống xong, Hạ Lan Nhược vẫn lo trên người Đường Ninh đến ngày hôm sau còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, làm người khác phát hiện ra chỗ gì không đúng, nên cơ hồ sau khi Đường Ninh say rượu liền lập tức cho nàng uống thuốc giải rượu hắn mua từ một tay giang hồ ở kinh thành Bắc khu. Dược kia chính hắn liền nếm qua rất nhiều lần, uống xong vào ngày hôm sau không có bất luận dấu vết say rượu gì không nói, trên người càng liền một điểm mùi rượu cũng sẽ không lưu lại.
Mà lúc này Đường Ninh đẩy cửa sổ ra, ngồi trước cửa sổ nâng cằm lên, nhìn gốc ngân hạnh ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm một phần trên cây đã bắt đầu từ xanh biếc chuyển thành vàng óng, lá cây như cái quạt nhỏ, cả người cứ ngơ ngơ xuất thần như vậy.
Cơ hồ cùng Đường Ninh rời giường, Xuân Miên, Xuân Đàn nhìn bóng lưng cô nương nhà mình hơi có vẻ mờ mịt, hồi tưởng lại nàng tối hôm qua say khướt, cười tủm tỉm,bộ dáng gương mặt đỏ bừng đẩy ra cửa sương phòng, hai người húy mạc như thâm(*giữ bí mật)nhìn nhau một chút, liền lập tức cùng nhau quyết định nhất định phải đem chuyện tối ngày hôm qua triệt để giữ nát trong bụng mới được.
Cô nương tối hôm qua không có ra ngoài, càng không có uống rượu uống đến say khướt mới trở về, nàng tối hôm qua cùng với các nàng hai người cùng nhau ngủ sớm.
Ngay khi hai tiểu nha hoàn ở trong lòng âm thầm dự định như vậy, nghĩ đến sáng nay liền phải xuống núi nên đang chuẩn bị đồ của các nàng cùng cô nương.
Đột nhiên một thanh âm chiêm chϊếp vang lên bên tai của các nàng .
Hai người cùng nhau lần theo thanh âm ở cửa sổ bên cạnh , liền nhìn thấy một con chim xanh ngọc bích, các nàng cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua, cũng không biết qua,đang đứng trên mu bàn tay Đường Ninh , hướng về phía nàng réo lên không ngừng.
"Con chim thật xinh đẹp!"
Xuân Miên nhịn không được liền lập tức tán dương.
Lúc này Đường Ninh lại nín cười,ở trong lòng cảm thán nói, cũng may nàng có kỹ xảo nếu không tối hôm qua khi nghe thấy Hạ Lan Nhược nhìn qua tấm lòng rộng mở, bí hiểm như vậy lại nghiêm trang nói ra cái tên chiêm chϊếp cái tên này thì nàng liền đã không kiềm chế được, vỗ đùi bắt đầu trắng trợn chế giễu .
"Ta hình như nghe nói Thanh Bình trưởng công chúa còn nuôi một con mèo màu trắng. . ."
"Ừ, đúng vậy, nó cũng có danh tự, tên meo meo."
"Ngươi đặt?"
"Ta đặt, có vấn đề gì sao?"
"Không. . . Không có. Rất tốt."
Phốc. . . Ha ha ha ha ha.
Một mặt là bởi vì cỗ thân thể này của nguyên chủ có tửu lực quá yếu, một phương diện khác thì là bởi vì Hạ Lan tiểu công gia có thiên phú đặt tên kinh người,sau đó Đường Ninh thậm chí có chút không để tâm tới chuyện Vệ Cảnh, Tần Thiên Thiên gì đó mà chỉ tập trung tinh thần dùng để nén cười.
Chính vì thế,không phải cuối cùng trở lại sương phòng, Hạ Lan Nhược cũng không thấy, nàng liền ngay trước Xuân Miên cùng Xuân Đàn trước mặt cười thống khoái sao? Còn khiến cho hai tiểu nha hoàn cho là nàng say đến quá nghiêm trọng, không thấy uống rượu tới điên rồi sao?
Chính là hiện tại nhớ tới cái tên chiêm này, nhìn mắt đen lúng liếng như hạt đậu của con chim, Đường Ninh đều có chút khống chế không nổi ý cười bên miệng .
Còn may, nàng còn chưa kịp bật cười,có thói quen dậy sớm Tần phu nhân bên kia đã phái người đến thông tri chủ tớ ba người các nàng mau chóng dọn dẹp một chút, bởi vì một hồi các nàng sẽ dùng điểm tâm sáng sau đó xuống núi.
Vừa nghe lời này truyền đến, Xuân Miên cũng không đoái hoài tới chim chóc gì đó, vội vàng giúp đỡ Xuân Đàn bắt đầu thu thập hành lý, cùng giúp Đường Ninh rửa mặt trang điểm.
Hôm nay dùng điểm tâm sáng, Tần Thiên Thiên ngược lại là xuất hiện.
Chỉ bất quá cả người tựa như đều có chút ngơ ngơ ngác ngác, đáy mắt càng là một mảnh xanh đen, tiều tụy đến kịch liệt,lúc thấy Đường Ninh, mặc dù nàng ta nhanh chóng liễm ánh mắt nhưng Đường Ninh vẫn nhận ra trong mắt nàng ta chợt lóe lên oán giận, nghĩ đến sau khi nàng đuổi theo Vệ Cảnh rời đi, giữa hai người chắc cũng không có phát sinh chuyện vui vẻ gì.
Nói không chính xác không chỉ có không thoải mái còn có chút uất ức.
Cũng không chỉ là uất ức,uất ức trong lòng Tần Thiên Thiên sắp bạo phát, vì cái gì mặc kệ nàng cùng A Cảnh nói hết lời thế nào, hắn thế nào cũng không chịu để Đường Ninh mở miệng đi từ hôn, không chỉ có như thế, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng cũng càng ngày càng lạnh, thậm chí liền trừ phi nàng đi theo hắn cùng đi từ hôn, bằng không bọn họ coi như xong,lời hung ác đều nói ra .
Tần Thiên Thiên không rõ, thật không rõ, bất quá ngắn ngủi một tháng, Đường Ninh đến cùng rót cho hắn thuốc mê gì, hắn tại sao phải vì Đường Ninh mà suy nghĩ, mà hoàn toàn vứt bỏ thanh danh của nàng, nỗi thống khổ của nàng.
Hắn đến cùng có biết nếu tất cả những thứ này bại lộ ra thì nàng sẽ dẫn tới bao nhiêu chỉ trích hay không,sau này sợ là không thể ở kinh thành được nữa chớ nói chi là những thứ khác, chẳng lẽ hắn không sợ bị ảnh hưởng sao?
Nói tới nói lui đều là bởi vì Đường Ninh, nàng ta rõ ràng có thể thành thành thật thật ở Tây Hà huyện nông thôn kia, tại sao phải tới kinh thành nhận thân nhân, còn có nhũ mẫu kia sắp phải chết vì sao còn nhất định phải báo cho Đường Ninh. . . Nếu không nàng sao lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng như bây giờ!
Hoàn toàn sa vào tâm tình của mình,Tần Thiên Thiên đã triệt để tiến vào rúc vào sừng trâu, có đi mà không có về, cũng không biết là nàng ta sớm đã được di truyền từ mẫu thân quá cố, còn ở cùng người Tần gia và Vệ Cảnh nhiều năm như vậy làm nàng ta bị nuông chiều thành bây gia,vì tính tình tư lợi, chỉ vì chính mình mà cân nhắc , nếu xảy ra sự tình gì,từ trước tới giờ sẽ không tìm ra vấn đề trên người mình mà ngược lại tập trung tinh thần tất cả đều đẩy tới trên thân người khác.
Như thế. . . Rất có ý tứ.
Càng thú vị chính là,đang dùng điểm tâm sáng Đường Ninh không chỉ một lần thấy Tần phu nhân ngồi đối diện hai người,ánh mắt bà nhìn về phía Tần Thiên Thiên có chút không thích hợp, hết lần này tới lần khác Tần Thiên Thiên bởi vì suy tư điều gì, hoàn toàn không có phát giác.
Tám chín phần nương của nàng sợ là đã biết chuyện Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh tự mình gặp mặt dây dưa rồi.
Không nói chuyệm khác, chính là vì thanh danh của Tần Thiên Thiên nương của nàng chỉ sợ cũng phải rất nhanh làm ra quyết định.
Dù sao vị Tần phu nhân này ngoài miệng nói đối xử như nhau, thậm chí biểu hiện thương yêu Đường Ninh hơn một ít,nhưng trên thực tế, bởi vì nuông chiều Tần Thiên Thiên đã thành thói quen của bà, mặc kệ làm chuyện gì,bà vẫn sẽ bất giác vì Tần Thiên Thiên lo lắng nhiều hơn mấy phần.
Tỉ như lúc trước Đường Ninh vừa tới cửa, hiểu được không chặn nổi miệng hạ nhân bà lập tức liền đem thân phận của Tần Thiên Thiên cho ra ánh sáng, đồng thời cấp tốc nhận nàng ta làm dưỡng nữ, chuẩn bị tiếp tục gả vào Kiến vương phủ làm chỗ dựa cho nàng ta.
Ai ngờ Tần Thiên Thiên bị nuôi quá ngu,quá ích kỷ, lại bị Kiến vương phi cùng người bên ngoài dùngngôn ngữ kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ mà làm ra chuyện ngu xuẩn như nhường ra hôn ước .
Nhưng dù cho là như thế, trong cốt truyện nguyên chủ sau khi bị "bắt gian", bà cũng như cũ gật đầu để Tần Thiên Thiên nở mày nở mặt gả vào Kiến vương phủ.
Chính vì thế mà sau khi nguyên chủ ngoài ý muốn nghe lén được tính toán của Vệ Cảnh với nàng lại không chủ động mở miệng cùng người Tần gia nói ra chân tướng, còn không phải chủ yếu là do người Tần gia khách sáo cùng không an toàn này làm cho nàng căn bản không trở thành con gái trong nhà chân chính hay sao,sau khi bị ủy khuất không thể quay đầu cùng phụ mẫu của mình nũng nịu kêu oan, để bọn họ làm chủ vì chính mình mà là đem ủy khuất cùng thống khổ kia cắn rát trong bụng, chỉ tra tấn chính mình.
Từ đó từng bước một đi đến con đường không thuộc về nàng .
Suy nghĩ một chút, thật đúng là châm chọc!
Có lẽ nguyên chủ cũng ở trong lòng nghĩ qua, nếu người Tần gia rõ ràng bất công Tần Thiên Thiên thì còn tốt một ít, nàng chí ít có thể oán hận, mà không phải như sau khi nàng vào hậu viện của Hạ Lan Nhược rõ ràng tâm lý đã dày vò thống khổ thành như vậy, trừ Vệ Cảnh,ngay cả oán hận những người khác lại cũng làm không được, dù sao bọn họ đối xử vói nàng rất khá!
Đường Ninh ở trong lòng cong khóe môi dưới, liền lặng yên cùng Tần phu nhân còn có Tần Thiên Thiên dùng hết bữa sáng này.
Trên đường trở về phủ tướng quân ,cũng không biết Vệ Cảnh bên kia ăn quả đắng, còn là cố ý cho Đường Ninh ngột ngạt, rõ ràng hai người cùng một cỗ xe ngựa, Tần Thiên Thiên quả thực là một câu cũng không nói cùng Đường Ninh, cả người cứ ngồi ở trong góc như vậy, không nói một lời, rất giống Đường Ninh thiếu nàng ta cái gì.
Bên này, Đường Ninh khả năng cũng có chút bị tâm tình của nguyên chủ trong cốt truyện ảnh hưởng, đối mặt với mặt mẹ kế của Tần Thiên Thiên, cũng không có ý tứ nói thêm gì ,dù sao coi như nàng không nói cũng không ảnh hưởng tới thiết lập nhân vật của nàng, cho dù ai biết vị hôn phu mình thích sắp trở thành hôn phu của người khác, tâm tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng Đường Ninh không nói lời nào, không nhiệt tình như vậy làm Tần Thiên Thiên bên này lại nghĩ nàng rốt cục không giả bộ được nữa, mỗi lần bị nàng ta tiết lộ gương mặt thật, nàng thật sự là không thể che giấu, nếu không phải thời cơ không đúng, nàng ta thật muốn để A Cảnh tới xem một chút Đường Ninh dịu dàng thiện lương trong miệng hắn lúc đối mặt với nàng ta lại có sắc mặt như thế nào.
Chỉ tiếc, nguyện vọng của Tần Thiên Thiên không chỉ có không có thành thực hiện, Đường Ninh đầu này vừa mới xuống xe ngựa, liền được người của Vệ Cảnh đến thông bẩm rằng thế tử ở bờ sông chờ nàng, có chuyện muốn nói với nàng.
Vừa nghe đến thanh âm như vậy,mắt Tần Thiên Thiên vừa mới trừng lớn, còn chưa tới kịp nói cái gì, Tần phu nhân đã từ trên một chiếc xe ngựa khác xuống liền lập tức không để lại dấu vết nhìn nàng ta một chút, sau đó mỉm cười để Đường Ninh đi trước, đồng thời nói Tần Thiên Thiên cùng với bà về phủ trước.
Tê Hà tự cho dù tốt cũng so ra kém trong nhà, lại thêm nơi phật môn tịnh nữ khách như bọn họ căn bản không thể đắm chìm, sau khi về nhà đương nhiên phải dọn dẹp một chút.
Cuối cùng Tần Thiên Thiên chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà nhìn bóng lưng Đường Ninh đi xa ,đi theo Tần phu nhân tiến vào phủ tướng quân.
Ngược lại là một đầu, Đường Ninh vừa tới đến bờ sông, liền thấy Vệ Cảnh dưới cây liễu, đưa lưng về phía nàng mà đứng .
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Đường Ninh, Vệ Cảnh liền lập tức xoay người lại, hắn cứ như vậy ở nơi đó nhìn Đường Ninh hồi lâu, mới rốt cục chậm rãi mở miệng nói, "Đường Ninh, muội đã đến. . ."
"Cảnh ca ca, gấp gáp gọi ta đến có chuyện gì sao?"
Đường Ninh khẽ chau mày, hỏi như vậy.
Nghe Đường Ninh hỏi thăm, Vệ Cảnh hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt ra hiệu để người canh giữ chung quanh hắn đi trước, lại nhìn thấy Đường Ninh cũng ra lệnh hai Xuân đi xa, hắn lúc này mới trịnh trọng kỳ sự hướng về phía Đường Ninh hơi hơi cúi đầu xuống, xin lỗi nói, "Thật xin lỗi, rõ ràng là sự tình của ta cùng Thiên Thiên , lại không lý do đem muội liên lụy vào, tiếng xin lỗi này là ta thay Thiên Thiên xin lỗi muội,muội đáng nhận được câu xin lỗi này bởi vì nếu không phải muội ấy,muội cũng sẽ không có một hôn sự làm hiện tại lại không hiểu sao gánh trên lưng thanh danh từ hôn, đều là lỗi của bọn ta."
Một câu xin lỗi, thực sự thân sơ rõ ràng nha!
Xem ra Vệ Cảnh đã quyết định xong, cho dù Tần Thiên Thiên đã là người như vậy, lại như cũ nguyện ý cưới nàng ta, xem ra cảm tình mười năm thật không phải là nàng dùng ngắn ngủi một tháng là có thể tuỳ tiện trừ khử nha!
Đối xử tốt với Tần Thiên Thiên đã là việc khắc vào trong Vệ Cảnh.
Nghĩ như vậy, thật đúng là may mắn nha Tần Thiên Thiên!
Giờ bởi vì mẫu thân thân sinh ích kỷ, bị đổi tiến vào trong phủ tướng quân hưởng thụ ròng rã mười bốn năm vinh hoa phú quý không nói, Tần phu nhân, Vệ Cảnh cũng đều tập trung tinh thần vì nàng ta mà cân nhắc, vì tốt cho nàng ta.
Cho dù nhìn thấu gương mặt thật vì tư lợi của nàng ta cũng vẫn như cũ nguyện ý tin tưởng nàng ta một lần nữa.
Thật tốt quá ha!
Chỉ là, Vệ Cảnh làm ra quyết định như vậy đã hỏi qua nàng chưa?
Nàng có nói qua nhường cho hắn đường lui sao?
Chu dù nàng chịu, sợ là Hạ Lan Nhược cũng không chịu nha. . .
Dùng tra nam công lược tra nam mới là biện pháp công lược tốt nhất, dù sao chỉ có tra nam mới biết được tử huyệt của bọn họ ở nơi nào,không phải sao?
Bất quá đối với cảnh tượng lúc này còn cần Đường Ninh tự mình đến ứng phó.
Vừa nghe xong Vệ Cảnh xin lỗi,mắt Đường Ninh nhanh chóng chớp mấy lần, nhưng dù cho như thế hốc mắt của nàng vẫn ngay lập tức đỏ lên một mảnh, vì không để Vệ Cảnh phát hiện, nàng vội vàng cúi thấp đầu xuốn, ồm ồm nói, "Thế nhưng. . ."
"Không có thế nhưng, bất luận như thế nào,muội đều không nên bị ủy khuất thế này. . ."
"Không ủy khuất! Ta không ủy khuất! Chỉ là từ hôn mà thôi, ta không sai, ngược lại là Thiên Thiên bên kia, hai người một khi cùng tất cả mọi người thẳng thắn, khẳng định sẽ phải gánh chịu thiên đại chỉ trích, Vương phi nương nương bên kia cũng nhất định sẽ có rất nhiều ý kiến với Thiên Thiên , đến lúc đó hai ngừơi càng khó khăn, chỉ có ta từ hôn mới có thể đem chỉ trích xuống đến thấp nhất. . ."
"Đủ rồi!Muội có thể đừng lại ngốc như vậy hay không!"
Đường Ninh còn chưa nói xong, Vệ Cảnh liền lập tức rống lớn một tiếng.
Không hề chuẩn bị Đường Ninh lập tức bị hắn làm giật nảy mình, cũng không để ý hốc mắt chính mình còn đỏ , ngẩng đầu không biết làm sao mà nhìn hắn.
Bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn hơi có chút chật vật, Vệ Cảnh bỗng nhiên nghiên đầu, "Dù vậy, đó cũng là vấn đề ta cùng Thiên Thiên phải đối mặt , lúc trước muội ấy không quan tâm đem hôn ước nhường cho muội nên nghĩ đến có một ngày hôm nay,muội không cần hao tổn nhiều như vậy, cũng không cần. . ."
Lại đến đảo loạn lòng ta.
Có trời mới biết, hôm qua khi nhìn thấy Thiên Thiên tổn thương người khác như thế vẫn cảm giác mình không có bất cứ vấn đề gì, trong đầu Vệ Cảnh hồi tưởng tất cả đều là bộ dáng của Đường Ninh, thậm chí ban đêm còn mơ thấy đại hôn của chính mình, xốc lên hồng khăn, phía dưới lộ ra là gương mặt xinh đẹp của Đường Ninh . . .
Hắn không thể lại tiếp tục do do dự dự như vậy, bởi vì còn như vậy sẽ tổn thương đến không chỉ là Thiên Thiên, mà còn có Đường Ninh, hắn nhất định phải gọn gàng mà linh hoạt quyết đoán, mà không phải tiếp tục kéo dài.
Người hắn thích từ đầu đến cuối chỉ có Thiên Thiên, chỉ là Thiên Thiên, sẽ không là người khác.
Vệ Cảnh ở trong lòng nói với chính mình xong, mới xin lỗi với Đường Ninh phía trước hắn.
Nhưng ngoài miệng nói như vậy,nội tâm Vệ Cảnh thật giống như có chút thành thật nha!
[Độ hảo cảm Vệ Cảnh: 78.]
Nghe được nhắc nhở độ hảo cảm dâng lên , khóe miệng ở trong lòng nhẹ nhàng cười,nhưng trên mặt Đường Ninh vẫn như cũ duy trì biểu lộ mất mát trở về phủ tướng quân.
Biểu lộ nàng như vậy ngược lại làm Tần Thiên Thiên luôn luôn ngồi chờ trong góc vừa lòng thỏa ý.
Xem ra A Cảnh hôm qua cũng không có lừa nàng , tuy nói hắn luôn luôn buộc nàng cùng hắn cùng đi thẳng thắn, nhưng cũng xác thực không có ý tứ không phải nàng ta(ĐN) không cưới,thấy Đường Ninh thế này, sợ là A Cảnh cũng nói rõ với nàng ta.
Nên như thế này.
Khóe miệngTần Thiên Thiên giương lên, lông mày lại khẽ nhướng.
Ngược lại là A Cảnh cố chấp cần nàng lại cẩn thận suy nghĩ một chút,ừm, còn có nửa tháng sẽ đến sinh thần của A Cảnh, không bằng nàng thêu hầu bao cho hắn đi, nhớ lúc trước A Cảnh vẫn muốn nàng thêu hầu bao, chỉ tiếc nàng thêu thực sự quá kém, căn bản không được, như vậy nguyện vọng của A Cảnh cũng luôn luôn chưa thành.
Hiện tại --
"A tê!"
Mũi kim nhọn lại một lần quấn tới lòng bàn tay nàng, Tần Thiên Thiên lập tức buông xuống căng thêu trong tay , vội vàng đem ngón tay nhét vào trong miệng, mút vào.
Thật đau quá!
Tần Thiên Thiên khóc không ra nước mắt mà nhìn mười ngón tay mình đã che kín lỗ kim, lại nhìn uyên ương xiêu xiêu vẹo vẹo trên căng thêu, vì cái gì thêu hoa khó như vậy chứ!
Trong lòng đã không chỉ một lần dâng lên từ bỏ nhưng Tần Thiên Thiên chỉ cần nghĩ tới ngày sinh thần Vệ Cảnh cảm động nhận được hầu bao của nàng,nàng liền sinh ra lòng tin vô tận ,lần nữa nhập tậm vào đại nghiệp thêu hoa.
Lúc trước đều là nàng quá ngu, làm nhiều quyết định sai lầm như vậy, đem Vệ Cảnh từng bước một đẩy tới bên người Đường Ninh tâm cơ,may A Cảnh không có bị triệt để mê hoặc, nàng đương nhiên phải dỗ dành hắn thật tốt, A Cảnh từ nhỏ đã thật dựa vào nàng,lúc nhận được hầu bao nói không chừng cao hứng liền không buộc nàng đi thẳng thắn từ hôn nữa nha!
Tần Thiên Thiên khờ dại nghĩ như vậy.
Người được thiên vị trước mặt người thiên vị mình luôn không nên lời tự tin cùng chắc chắn.
Một đầu Tần Thiên Thiên cố gắng, thậm chí là tay đầy lỗ kim tất cả đều nhờ 54088 tiếp sóng cho Đường Ninh ,nó hơi có vẻ lo âu mở miệng, [Đường Bảo, Tần Thiên Thiên cố gắng như vậy, ngươi không chuẩn bị làm cái gì sao? Còn có chiêm chϊếp kia của Hạ Lan Nhược ngươi ngược lại là mỗi ngày đều chơi với nó, vì cái gì không để cho hắn hỗ trợ chứ? Rõ ràng hắn đều đã chủ động mở miệng nói muốn giúp đỡ, không phải sao?]
Đúng vậy, đi theo Đường Ninh lâu như vậy, 54088 như cũ không làm rõ được hàm nghĩa phía sau đủ loại hành động của Đường Ninh, dù sao Đường Bảo sẽ không chê nó phiền, nó đương nhiên muốn hỏi.
Nghe được tiểu hệ thống hỏi thăm Đường Ninh nhìn nụ hoa hoa cúc ngoài cửa sổ đã bắt đầu treo lên, vô thức nhướng mày.
"Ừmmm, đương nhiên là bởi vì. . . Gấp rút không phải mua bán."
(Gấp rút không phải mua bán (上赶着不是买卖)Có nghĩa là đợi thời điểm thích hợp để làm việc gì đó, không nên ép buộc)
Hạ Lan Nhược mặc dù xác thực đã đáp ứng nàng, nhưng với tính tình của hắn thì không chắc, huống chi, nàng thu hút đối phương chính là do sin tâm có chút đần độn này, một khi nàng thật bị hắn thuyết phục, chủ động mở miệng tìm kiếm hỗ trợ,trong lòng của đối phương tự nhiên sẽ bởi vì vậy liền sinh nhàm chán, chuyện này cũng coi như xong, đối phương nói không chừng còn có thể bởi vì thiết lập nhân vật của nàng sụp đổ mà thấy tẻ nhạt vô vị, cảm thấy nàng cũng bất quá cũng chỉ có như thế, ngay cả hỗ trợ cũng sẽ không nhiều dụng tâm. . .
Chuyện đó sao mà xảy ra được chứ?
Chính là lúc này, một trận âm thanh cánh chim bỗng nhiên ở bên tai của nàng vang lên.
Đường Ninh tập trung nhìn, cách đó không xa hướng nàng bay tới không phải chiêm chϊếp của Hạ Lan Nhược còn có thể là cái gì đây?
Cái này còn không phải mấu chốt nhất, dù sao con chim này mỗi ngày đều biết bay đến, khẩn yếu nhất là, hôm nay trên chân chiêm chϊếp còn hình như có buộc thứ gì đó.
Thấy thế, khóe miệng Đường Ninh lập tức giương lên cao cao, duỗi ra ngón tay liền mặc cho con chim kia ngừng lại trên tay nàng , sau đó chậm rãi từ trên chân phải của nó lấy xuống tờ giấy.
[ mười ngày nữa, sinh thần Vệ Cảnh, một thanh tuyệt thế danh đao Giang Ly chín năm trước hăn vẫn một mực tìm kiếm , gần đây ta biết được danh đao kia xuất hiện qua ở Bạch Vân quán,ngươi nhân cơ hội tới. ]
Không phải sao, nàng bên này một làm bộ làm tịch mua bán sẽ đưa tới cửa!
Hạ Lan Nhược chẳng phải bởi vì nàng do dự không tiến mới bất đắc dĩ chủ động hỗ trợ tính toán sao?
Danh đao Giang Ly, Bạch Vân quán sao?
Rất nhanh, Đường Ninh liền lấy bút lông đến, cũng viết tờ giấy cho đối phương.
[ thật sao? Ngày mai ta sẽ liền đi Bạch Vân quán cầu đao, bất quá, đây không phải cơ hội gì, Cảnh ca ca đã nói với ta rõ ràng, hắn sẽ không lại kêu ta hỗ trợ gì, đao này ta cũng chỉ là muốn để tâm nguyện của hắn mà thôi. ]
Vừa nhìn thấy tờ giấy của Đường Ninh, Hạ Lan Nhược liền lập tức không thể khắc chế liền xì khẽ.
Vệ Cảnh chọn Tần Thiên Thiên?
Mắt nhìn gì thế này?
Đường Ninh chỗ nào không tốt?
Đã như vậy, hắn có lẽ nên thiết lập cho Đường Ninh nhiều chướng ngại mới được, hắn tin tưởng nha đầu kia, vì Vệ Cảnh, là đau khổ thế nào đều nguyện ý, như vậy đến lúc đó. . .
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Nhược liền lập tức cầm vỏ đao cổ phác trong tay bỗng nhiên mở ra, lóe lên ánh bạc, chỉ thấy trên chuôi của trường đao trong tay của hắn, không phải khắc hai chữ "Giang Ly" còn có thể là gì.
Nhìn chuôi đao hắn cất giữ nhiều năm hồi lâu, Hạ Lan Nhược liền động tác lưu loát đem thân đao lại lần nữa cắm trở lại trong vỏ đao,tinh quang trong mắt chợt lóe qua.
Đường Ninh bên kia cũng là nói được làm được, ngày thứ hai, liền lập tức đi tới Bạch Vân quán cách kinh thành không xa,tiến đến cầu đao.
Chỉ tiếc nàng đứng ở cửa ra vào Bạch Vân quán cả buổi, thậm chí ngay cả mặt của người chủ tính tình cổ quái của Bạch Vân quán đều không thấy.
Về sau ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn là như thế.
Ngày thứ tư ngược lại tốt một chút, nàng gặp được chủ Bạch Vân quán râu ria lông mày đều trắng,trông đặc biệt tiên phong đạo cốt.
Chỉ tiếc nàng vừa mới nói ra yêu cầu của mình, đối phương liền lập tức móc móc lỗ tai, đưa nàng hai chữ, không được.
Đường Ninh: . . .
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, Đường Ninh cơ bản đều quấn lấy vị chủ Bạch Vân quán này, thậm chí còn vì làm ông vui lòng, cùng trù bếp làm đồ ăn, quét dọn sân nhỏ, thậm chí tưới vườn rau xanh cũng làm được.
Hết lần này tới lần khác vị chủ Bạch Vân quán này thực sự quá khó chơi một ít, ngược lại là tùy ý Đường Ninh làm không ít, nói đến đao Giang Ly, vẫn là hai chữ kia, không được.
Đến ngày thứ bảy, đã là sinh thần của Vệ Cảnh.
Tần Thiên Thiên cũng đã đem hầu bao chính mình muốn tặng cho Vệ Cảnh thêu xong, vừa mới chuẩn bị vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi đưa cho Vệ Cảnh, ai có thể nghĩ bên này Tần phu nhân trực tiếp phái người đem nàng ta gọi tới.
Mà đổi thành một bên Vệ Cảnh ở nhà bị tôi tớ thúc giục vội vàng đi tới cửa sau, vừa nhấc mắt liền thấy Xuân Miên đứng ở cửa, một mặt khó coi .
Vừa nhìn thấy Vệ Cảnh, Xuân Miên liền lập tức vọt lên, "Vệ thế tử, cô nương nhà ta đêm qua liền vụиɠ ŧяộʍ ra phủ tướng quân, nói là muốn vào ngày sinh thần của ngài cho ngài một ngạc nhiên, đi Bạch Vân quán cầu cái gì đó cho ngài. . . Đao Giang gì đó, đã suốt cả đêm cũng không trở về, ta thật sợ người xảy ra sự tình gì, lúc trước cô nương liền đã đi Bạch Vân quán kia ròng rã bảy ngày, thế nhưng mỗi một ngày đều bị lão chủ quán mặc kệ, cũng không muốn đem đao bán cho người, còn bắt người làm việc, hết lần này tới lần khác không để cho ta cùng Xuân Đàn hỗ trợ, hiện tại cô nương lại một đêm chưa về, ta. . . Ta. . . Vệ thế tử, ngài có thể đi Bạch Vân quán khuyên nhủ cô nương không? Ta cùng Xuân Đàn căn bản là không khuyên nổi người!"
Nói dứt lời,mắt Xuân Miêm đã hoàn toàn đỏ lên.
Vừa nghe đến như vậy, Vệ Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng, thậm chí cũng không kịp suy nghĩ, người liền đã cưỡi lên bạch mã thẳng đến Bạch Vân quán mà đi.
Thấy Vệ Cảnh đi, biểu lộ ủy khuất khó chịu của Xuân Miên lúc này mới hơi thu lại một chút, hừ, cô nương ngốc, nàng cũng không ngốc, sau lưng vì Vệ thế tử trả giá nhiều như vậy, còn không để ngài ấy biết, đổi thành nàng thì không chịu được đâu! Vừa vặn nàng muốn lừa Vệ thế tử xem thật kỹ một chút sự trả giá của cô nương mới được!
Cùng lúc đó, Hạ Lan Nhược bên kia, nhận được tin Vệ Cảnh đã bị tiểu nha hoàn mặt tròn nhìn qua không được của Đường Ninh chủ động tới cửa lừa qua, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó liền trầm thấp nở nụ cười.
Giương mắt liếc nhìn chân trời cuồn cuộn mây đen, xem ra ngay cả lão thiên cũng đang giúp cô nương ngốc kia nha!
Mà lúc này, mới vừa từ trong phòng Tần phu nhân đi ra, trong mắt Tần Thiên Thiên hiện đầy nồng đậm bồn chồn lo sợ cùng mờ mịt luống cuống.
Tần phu nhân bà, vậy mà,muốn thương nghị hôn cho nàng, . . .
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nàng phải làm sao?
Nàng không có thời gian. . .
Không có. . .
19h10-22h15 23/9/2022
Hơn 5300 chữ