- Nhạc phụ thực sự định vì điều đó mà đắc tội với Độc Cô gia chủ sao? Cũng chỉ vì mấy câu hiểu biết độc đáo của hắn?
Trên lầu Vũ Xuyên cách đó không xa, Lý Uyên khó hiểu thấp giọng hỏi nhạc phụ Đậu Khánh.

Đậu Khánh nhìn Trương Huyễn đang tỷ thí đao pháp với Vương Bá Đương ở thao trường đằng xa, lão cười lắc đầu:
- Ta không phải chỉ vì vài câu nói của hắn mà nhìn hắn với con mắt khác, ta thật ra khâm phục sự gan dạ sáng suốt của hắn.

- Gan dạ sáng suốt?
Lý Uyên càng thêm nghi ngờ.

Đậu Khánh cười thản nhiên:
- Nếu ta đoán không nhầm, Lý Mật chính là bị người này giết chết.

Lý Uyên chấn động:
- Sao có thể?

Đậu Khánh liếc mắt nhìn Lý Uyên một cái:
- Hiền tế đừng quên, trong quân Vũ Văn Thuật cũng có người của ta, ta nhận được tin tức, trên chiến trường phục kích Dương Huyền Cảm có một người chạy trốn, người này chính là người giết Lý Mật, ta nghĩ chắc là Trương Huyễn này.

- Nếu đã như vậy....Hội chủ vì sao vẫn còn muốn dùng hắn?

- Có lẽ là bởi vì hắn giúp ta giải quyết một vấn đề khó.

Đậu Khánh khẽ thở dài một tiếng:
- Ta sớm đã phát hiện ra Lý Mật lòng lang dạ sói, ta căn bản không đồng ý cho Lý Mật đi Ngõa Cương, nhưng Độc Cô Thuận cố ý muốn để Lý Mật đi, ta cũng không còn cách nào, cũng may Lý Mật vừa hay chết rồi, mới loại bỏ được một mối họa trong lòng ta, tuy nhiên người có thể giết chết Lý Mật, cũng không phải bình thường.

Trong lòng Lý Uyên cũng có chút lo lắng, y giả vờ cười một tiếng, che giấu sự bứt rứt trong lòng mình.

- Giết chết Lý Mật không ngờ còn dám chạy tới báo tin, xem ra người này có chút gan dạ sáng suốt, vậy vì sao lần này nhạc phụ không cho hắn cùng đi Ngõa Cương luôn?

Đậu Khánh khẽ lắc đầu:
- Ngõa Cương là bí mật của Vũ Xuyên phủ, tạm thời không thể để cho hắn tham dự, hơn nữa ta còn muốn quan sát hắn thêm, nếu hắn quả thực khiến ta vừa lòng, có lẽ ta sẽ sắp xếp cho hắn đi làm một chuyện đại sự khác.

- Hiền tế không nhìn ra sao? Hắn là một người vô cùng thích học võ.

Đậu Khánh lầm bầm:
- Nói không chừng ta sẽ thành toàn cho hắn.

Lý Uyên nhìn Trương Huyễn ở phía xa xa đang khiêm tốn thỉnh giáo, trong đầu y mê man, thật sự nghe không hiểu ý nghĩa lời nói thâm sâu này của nhạc phụ.

***


Trương Huyễn ở trong một tiểu viện ở phía đông, nơi này là phòng khách nhà Vương Bá Đương, chỉ có một mình Trương Huyễn ở.

Phòng bày biện rất đơn giản, ngay chính diện đặt một cái giường cũ đã dùng mười mấy năm, trên giường có một đệm đay và một cái gối trúc, bên cạnh giường có một cái rương trúc, góc tường còn có một cái bàn và một cái ghế nằm.

Lúc này, Trương Huyễn khoanh tay đứng trước cửa sổ kinh ngạc nhìn cây trứng gà kết đầy quả ở phía xa xa, có vài đứa trẻ con nghịch ngợm đang dùng cây gậy trúc chọc quả.

Trương Huyễn dường như không nhìn thấy gì, có vẻ hơi chút suy tư, hắn đang nhớ lại cuộc nói chuyện với Vương Bá Đương ở phủ Vũ Xuyên, trúc cơ, dịch cân, tẩy tủy, đến đại công cáo thành, bây giờ hắn mới hiểu được, muốn luyện đến mức được như Vũ Văn Thành Đô có bao nhiêu khó khăn, khó lòng chạm tới.

Không nói đến Vũ Văn Thành Đô, ngay cả võ nghệ của Vương Bá Đương cũng giống như là một thế giới khác rồi.

Trương Huyễn từ nhỏ đã đam mê luyện võ, sáu tuổi liền được tuyển vào đội võ thuật thiếu niên, đi theo thầy giáo bái sư học nghệ ở khắp nơi, hắn có một loại si mê trời sinh đối với võ thuật.

Mười tám tuổi tòng quân, hắn dùng võ thuật của mình vượt qua thử thách khiến cho huấn luyện viên bộ đội đặc chủng của hắn liếc mắt một cái đã vừa ý, từ đó về sau bắt đầu hai năm huấn luyện tàn khốc dài đằng đẵng, hai năm trước lại bị đưa vào trong Học viện Lục quân học tập, có thể coi là học tập, hắn có một sự yêu thích vô cùng nhiều đối với việc luyện võ, như thể trời sinh đã có.

Phát hiện mình quay về cuối thời Tùy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là học võ, dù sao cuối thời Tùy vô cùng hỗn loạn, quyền thế là chân lý, hắn cũng không đủ kiến thức về văn học, không làm nổi văn thần mưu sĩ, chỉ có đi theo con đường học võ.

Hơn nữa thời đại này còn có Lý Nguyên Bá, Vũ Văn Thành Đô, Bùi Nguyên Khánh, La Thành, Tần Quỳnh,....

Vô số mãnh tướng khiến hắn kích động đều từng người từng người xuất hiện trước mắt hắn, mấy hôm trước hắn từng nằm mơ mình cũng có thể trở thành một thành viên trong đó, nhưng bây giờ...hắn thậm chí có chút tuyệt vọng.

Vương Bá Đương dùng một cách uyển chuyển để nói cho hắn biết võ kỹ và võ nghệ khác nhau, võ kỹ chỉ là quyền cước chiêu thức, mà võ nghệ lại là sức mạnh.

Hắn thân cao thước chín mà lại không múa nổi thương 25 cân, mà Vương Bá Đương thấp hơn hắn nửa cái đầu lại có thể dùng trường thương 30 cân, càng không cần phải nói đến Vũ Văn Thành Đô sử dụng Phượng sí lưu kim thảng nặng 100 cân.

Hắn nghĩ võ nghệ trong thời đại này quá đơn giản.

Lúc này, ở cửa xuất hiện một cái đầu tròn tròn, cười hì hì nói với Trương Huyễn:
- Trương đại thúc, phụ thân bảo cháu đưa cho thúc một cây đao và một quyển đao pháp.

Tiểu gia hỏa kia chạy vào, đặt cây đao và quyển trục lên bàn, lại lấy một cái bình sứ từ trong lòng ra:
- Đúng rồi, còn có cái này.

Trương Huyễn tò mò nhận lấy bình sứ mở ra, bên trong là mười viên đan dược màu đỏ thắm, to khoảng bằng quả nho, mùi rất thơm.

- Đây là cái gì?

- Đây là đan trúc cơ, đây là thuốc gia truyền độc môn của Vương gia, con cũng đang uống, hì hì. Tuy nhiên một ngày chỉ có thể uống một viên, có một lần con ăn hai viên, thiếu chút nữa bị nóng chết.

Trương Huyễn xoa xoa cái đầu của nó, cười hỏi:
- Ta vẫn chưa biết tên của cháu? Cháu tên là gì vậy?


- Cháu tên là Vương Viễn Chí, phụ thân nói đàn ông phải có chí lớn, nhưng mẹ cháu toàn gọi cháu là Tiểu ngũ lang, cháu có chỗ nào bé đâu chứ?
Tiểu gia hỏa bĩu môi không phục nói.

Trương Huyễn không nhịn được bật cười, vỗ vỗ ót của nó:
- Gọi là Tiểu Ngũ lang cũng được mà, cha cháu đâu?

- Cha cháu đi ra ngoài rồi, cháu nghe thấy cha nói với mẹ, cha phải đi mua vạc sứ đựng nước gì đó, phải đi vài năm, nương khóc hết nước mắt.

Trương Huyễn ngẩn ra, hắn lập tức hiểu được, không phải vạc sứ đựng nước, mà là trại Ngõa Cương, trong lịch sử, Vương Bá Đương chính là người đi theo Lý Mật lên Ngõa Cương.

Nhưng....Lý Mật đã bị mình giết rồi mà, Vương Bá Đương còn đi trại Ngõa Cương làm gì? Trong lòng hắn hoang mang khó hiểu.

Tuy rằng Trương Huyễn ngay từ đầu chỉ biết Lý Mật sẽ trở thành người đứng đầu Ngõa Cương, nhưng hắn cũng không muốn đi theo Lý Mật, bởi vì hắn biết Lý Mật cuối cùng sẽ thất bại, quan trọng hơn là Lý Mật ngay từ đầu đã có ý định diệt trừ mình, đi theo Lý Mật sớm hay muộn cũng sẽ chết trong tay gã.

Nếu hắn đã biết lịch sử cuối thời Tùy, trước tiên lẻn vào trận doanh của Lý Uyên mới là hành động sáng suốt, nhưng....

Trương Huyễn lại nghĩ tới võ nghệ, vốn nghĩ là võ nghệ của bộ đội đặc chủng và một chút tri thức chiến lược học được trong trường quân đội sẽ giúp hắn có thể...lấy được thứ muốn lấy. Nhưng xem ra, võ nghệ của hắn ở thời đại này căn bản không đáng được nhắc đến, vậy hắn phải dùng cái gì để hấp dẫn Lý Uyên, tri thức chiến lược sao? Người triều Tùy có thể hiểu được những thứ của thời đại hắn không?

Trương Huyễn bừng tỉnh từ trong trầm tư, lại phát hiện tiểu gia hỏa kia sớm đã chạy mất không còn thấy bóng dáng.

Trương Huyễn nhặt đao trên bàn lên, chính là cây đao tỷ thí với Vương Bá Đương buổi chiều, hoành đao của quân Tùy, rất vừa tay, hắn không khỏi lại nhớ đến lời nói kia của Vương Bá Đương.

“Đệ đừng mất tinh thần, đệ có dáng người cao to như vậy, gân mạch cũng không thua gì ta, đây là thiên tư, chỉ cần đệ có thể điều chỉnh được lực đan điền, ta tin tưởng thành tựu của đệ nhất định sẽ vượt xa ta, đệ là người đại tài trưởng thành muộn.”

Trong lòng Trương Huyễn dâng lên hứng khởi, bắt đầu lại tràn đầy niềm tin.

Trương Huyễn nhặt quyển trục lên từ từ mở ra, trái tim của hắn đập thình thịch, chỉ thấy trên quyển trục là một vài bức tranh, một người đang luyện đao, trông rất sống động, tổng cộng có mười tám bức tranh, bên cạnh mỗi bức tranh còn có mấy câu thuyết minh.

Trương Huyễn lật đến trang cuối cùng, thấy một tờ giấy, là Vương Bá Đương đặc biệt viết cho hắn.

- Đây là đao pháp trúc cơ Vương thị, phương pháp trúc cơ rất phong phú, mỗi người một vẻ, Vương gia lấy đao pháp để nhập môn, dùng thêm đan dược, một năm có thể thành, hiền đệ mặc dù đã qua giai đoạn trúc cơ, nhưng tư chất trời sinh, có lẽ khác với người thường....

Trương Huyễn đổ ra một viên thuốc từ trong bình, để trong lòng bàn tay nhìn chăm chú, màu đỏ thắm của viên thuốc được ánh sáng chiếu vào càng thêm sáng bóng, hắn không chút do dự nuốt viên thuốc xuống.

Trương Huyễn nhìn chăm chú thật lâu vào bức tranh thứ nhất, lại nhắm mắt suy nghĩ một lát, lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được giữa ngực và bụng dâng lên một cỗ nhiệt khí, hắn khẽ quát một tiếng, chiến đao trong tay sáng như tuyết bổ ra.

***


Trương Huyễn kiệt sức ngồi xuống trước bậc thang, cả người đổ đầy mồ hôi, một canh giờ trước đó, hắn giống như điên mà luyện tập đao pháp Vương Bá Đương đưa cho.

Viên đan dược kia khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn dường như bốc cháy, dùng nước giếng đổ lên người cũng vô dụng, chỉ có thể luyện tập đao pháp Vương Bá Đương đưa cho hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm được chỗ phát tiết sự nóng bức trong người, đem toàn bộ nhiệt lượng trong người tiêu hao hết, hắn cũng mệt mỏi gần như kiệt sức.

Trương Huyễn thở hổn hển, cả người hắn bủn rủn, đến sức cầm đao cũng không có. Lúc này, con của Vương Bá Đương, Vương Viễn Chí ngồi bên cạnh hắn, đồng tình nhìn hắn:
- Rất khó chịu phải không ạ?

Trương Huyễn cười khổ một tiếng, xoa xoa đầu nó:
- Sao con lại chịu được?

- Con bỏ hết quần áo ra, nếu thật sự nóng không chịu nổi, liền uống mấy ngụm thuốc, lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

- Thuốc gì?
Trương Huyễn vội vàng hỏi nó, hắn vốn hoài nghi Vương Bá Đương có phải quên cho mình một loại thuốc khác hay không.

- Là một loại thuốc dạng lỏng màu xanh lá, rất khó uống, giống như nước tiểu của chó, con không chịu uống, phụ thân liền bóp cái mũi của con bắt uống hết, tuy nhiên uống hết liền không nóng nữa.

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, dường như Vương Bá Đương cũng không bảo mình hôm nay phải dùng thuốc, là mình không kìm nổi uống một viên, chẳng lẽ Vương Bá Đương vừa đúng lúc không đủ loại thuốc này? Nếu thật sự như vậy, bản thân lỗ to rồi.

- Trương hiền đệ, đệ không cần phải uống thư lạc tán.
Cửa sân truyền đến giọng nói của Vương Bá Đương.

Trương Huyễn ngẩng đầu, chỉ thấy Vương Bá Đương đứng ở cửa viện mỉm cười nhìn mình:
- Phụ thân.
Vương Viễn Chí vội vàng chạy tới.

Vương Bá Đương yêu thương xoa đầu đứa con, đi lên trước cười nói với Trương Huyễn:
- Bởi vì con của ta còn nhỏ, nó không chịu nổi nhiệt nóng trong cơ thể, cho nên ta mới cho nó uống thư lạc tán, thật ra ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả của đan dược trúc cơ, nhưng không có cách nào khác, đệ không cần dùng, ta thấy đệ không phải vẫn chống lại được đó sao?

Trương Huyễn đứng dậy ôm quyền thi lễ:
- Cảm ơn ý tốt của Vương đại ca, Trương Huyễn vô cùng cảm kích.

- Đệ không cần khách khí, đây là một điều kiện ta trao đổi với đệ.

- Điều kiện?
Trương Huyễn khó hiểu nhìn y.

Vương Bá Đương bảo con đi tìm mẫu thân, sau đó dẫn Trương Huyễn vào trong phòng ngồi xuống.

Vương Bá Đương không dám nói là vì Hội chủ thích tài năng của Trương Huyễn, muốn thu nhận hắn vào phủ Vũ Xuyên, cái này nhất định phải trải qua thời kì quan sát mới có thể nói, y trầm ngâm một chút nói:
- Ta không muốn giấu đệ, hôm nay đến phủ Vũ Xuyên, thủ lĩnh của ta bảo ta giữ đệ ở lại một thời gian ngắn.

- Tại sao?

- Bởi vì Vũ Văn Thuật thả Dương Huyền Cảm, đệ là người duy nhất chứng kiến.

Vương Bá Đương trong mắt đầy chờ mong nhìn Trương Huyễn:

- Trương công tử, nếu công tử đồng ý ở lại đến cuối năm, ta sẽ dạy toàn bộ trúc cơ của Vương gia cho công tử.

Trương Huyễn hiểu ý tứ của Vương Bá Đương, thủ lĩnh của y muốn mình làm nhân chứng, nhưng vấn đề là một nhân vật nhỏ bé như mình thì chứng minh được cái gì, người khác có tin hay không?

- Nếu qua cuối năm, vẫn không có người nào đến tìm ta chứng nhận thì sao?

- Chỉ cần qua cuối năm, đệ có thể tùy ý rời đi, ước định của chúng ta mất hiệu lực.

Trương Huyễn sau khi trầm tư một lúc lâu, tố cáo Vũ Văn Thuật quả nhiên có nguy hiểm, nhưng nghĩ đến hắn có thể học được võ nghệ của triều Tùy, chút nguy hiểm này có là gì. Trong lòng Trương Huyễn nóng lên, liền vui vẻ đồng ý:
- Chúng ta một lời đã định.

Vương Bá Đương mừng rõ, vội vàng nói:
- Ta đã suy xét qua tình hình của đệ, tuy rằng huynh trưởng của ta lúc mười lăm tuổi trúc cơ thất bại, nhưng tình hình của huynh ấy và đệ khác nhau, huynh ấy rất gầy yếu, không thể tốt bằng thể chất của đệ, ta cảm thấy đệ nhất định có thể làm được.

- Nếu trúc cơ thành công, ta có thể luyện tiếp dịch cân không?
Trương Huyễn chờ mong hỏi.

Vương Bá Đương áy náy lắc đầu, Trương Huyễn nội tâm trầm xuống, nét tươi cười trên mặt biến mất, tràn đầy thất vọng.

- Hiền đệ, cũng không phải ta cất riêng, không chịu dạy cho đệ.

Vương Bá Đương thành khẩn nói với hắn:
- Trong quy tắc của dịch cân công Vương gia viết rất rõ ràng, chỉ có hiệu quả trước lúc mười sáu tuổi, so sánh ra, trúc cơ dễ nhất, trẻ con bình thường đều sẽ thành công, sau đó là tẩy tủy, chỉ cần có thể đột phá cửa ải dịch cân, đa số mọi người sẽ tự sinh ra lực đan điền, khó khăn nhất chính là dịch cân, cần khổ luyện tám năm, đại đa số mọi người đều thất bại.

- Nhưng... trước đó huynh cũng đã nói ta không thể nào trúc cơ được.
Trương Huyễn vẫn có chút không cam lòng.

- Vấn đề chính là ở chỗ đó, dịch cân không thể so với trúc cơ, một khi đệ luyện dịch cân công pháp của ta, đệ sẽ không luyện được dịch cân công pháp khác, hơn nữa dịch cân công pháp của Vương gia chỉ đột phá được hai lần, mạo hiểm quá nhiều, đệ cũng hiểu rõ phải không?

Trương Huyễn trầm mặc, Vương Bá Đương cười nói:
- Dù sao trúc cơ cũng cần có thời gian, chờ đệ thành công rồi nói tiếp, năm ngoái ta luyện cho con trai hơn ba trăm viên đan trúc cơ, bây giờ nó nhiều nhất cũng chỉ cần một trăm viên là đủ, còn lại ta sẽ cho đệ hết, nếu có thời gian, ta sẽ quay về xem tình hình của đệ.

Trong lòng Trương Huyễn khẽ động, hỏi dò:
- Vương đại ca phải đi sao?

Vương Bá Đương cũng không biết rằng đứa con trong lúc vô ý đã tiết lộ bí mật của mình, càng không biết Trương Huyễn biết rõ lịch sử, hơn nữa y bản tính không nói dối được, y do dự một lúc lâu mới chậm rãi nói ra.

- Ta chuẩn bị đi cùng trưởng công tử của Đường quốc công ra ngoài du ngoạn một chút, trước đó, ta muốn đưa thê nhi quay về nhà cũ ở Trường An chơi, đệ yên tâm ở lại nơi này luyện công đi, ta sẽ cho đệ chút tiền, trong nhà cũng còn lương thực, cũng đủ cho đệ ăn cơm, chờ đến cuối năm, đệ đi hay ở tùy ý.

Trong lòng Trương Huyễn vô cùng khiếp sợ, hắn đương nhiên biết hàm nghĩa của câu ‘đi cùng trưởng công tử của Đường quốc công ra ngoài du ngoạn’, hóa ra Lý Mật đi Ngõa Cương cũng không phải chuyện y tự làm, mà sau lưng có một thế lực, bây giờ Lý Mật chết rồi, lại đổi thành Lý Kiến Thành đi Ngõa Cương trại.

Mình giết chết Lý Mật, không ngờ thay đổi lịch sử, như vậy Lý Kiến Thành lên Ngõa Cương, lịch sử sẽ thay đổi thế nào?

Trương Huyễn rất muốn nói, hắn cũng muốn đi theo Lý Kiến Thành du ngoạn, nhưng hắn cuối cùng từ bỏ ý tưởng không sáng suốt này.

- Đa tạ Bá Đương đại ca sắp xếp, đệ sẽ an tâm ở chỗ này luyện tập trúc cơ.