Thần Thoại Cấm Khu, sa mạc khô cằn hoang vắng bỗng xuất hiện một luồng bụi mù xuất hiện từ nơi chân trời phía xa, rồi nhanh chóng băng qua cả vùng cát vàng nóng bỏng, như thể kéo theo những cơn bão cát phía sau lưng.

Những con Địa Sa cấp tốc trốn chạy, không muốn bị cuốn vào trong đó để bị xoắn thành thịt nát mà tán loạn ra khắp bốn phương tám hướng.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được, thứ gây ra động tĩnh lớn tới vậy, thứ dẫn theo cơn bão cát kia chạy nước rút trên sa mạc lại là một con người, còn là một thiếu niên trẻ tuổi nhìn qua chưa đến hai mươi.

Cậu có một mái tóc trắng bạc chói chang dưới nắng, dáng người mảnh khảnh không quá cao và cũng chẳng giống như là có nhiều cơ bắp, gương mặt thanh thú pha chút chán chường và một chút thâm quầng nơi khóe mắt, nước da trắng nhạt hơi chút xanh xao trông như của một người bệnh ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời, điều đó có vẻ không hợp với thói thường cho lắm khi mà ở nơi này có tới 7 mặt trời chiếu sáng quanh năm.

Nói tóm lại, trông cậu chẳng khác gì một tên mọt sách ốm yếu có bệnh trong người.

Ấy thế nhưng cái tên mọt sách ốm yếu có bệnh trong người đó lại đang vác theo một con cua có kích cỡ phải gấp vài chục lần bản thân mình, chạy băng băng trên sa mạc cát nóng mà chẳng hề gặp chút trở ngại nào.
Qua một lúc lâu, dường như đã sắp đến được nơi mình cần đến, cậu dần thả chậm tốc độ, chẳng mấy chốc, một ốc đảo xanh tươi với những rặng dừa và cọ xanh mướt mọc xung quanh một cái hồ có đường kính khoảng chừng bốn năm mươi mét, giữa hồ là một đảo nhỏ với một căn nhà được dựng bằng lá cọ chễm chệ ngay trên.

Cả khu vực ốc đảo tựa như một con mắt biếc mở ra giữa vùng sa mạc khô cằn nắng nóng.

Trong cái nơi khắc nghiệt như Thần Thoại Cấm Khu mà có thể tìm được một ốc đảo như thế này thì quả thật chỉ có thể hình dung bằng hai chữ kỳ tích.
Thiếu niên tóc trắng dù có hơi giảm tốc nhưng cũng không dừng hẳn, khi vừa mới tới gần mép hồ, cậu dồn lực vào chân bật nhảy thẳng đến chỗ căn nhà nhỏ rồi tiếp đất nhẹ nhàng như thể trên người chẳng mang theo chút trọng lượng nào.
"Này lão khọm! Sáng bảnh mắt ra rồi đấy, sao còn chưa chịu dậy?"
Ném con cua sang một bên, thiếu niên tóc trắng thuận tiện giơ chân đá nhẹ vào cánh cửa nhà vẫn còn đang đóng kín, trong lòng cảm thấy hơi chút kỳ lạ.
Mười bảy năm, cậu đã tới thế giới này được mười bảy năm, thực tế mà nói, nơi này không giống với thế giới trước đây mà cậu từng ở, vậy nên khó mà đồng bộ quy chế thời gian ở cả hai nơi lại với nhau, cái mười bảy năm này, cũng chỉ là nghe được từ miệng của lão già kia thôi.

Nhưng theo những gì mà cậu quan sát được thì có vẻ là không có sự khác biệt, nếu có thì cũng chẳng xê xích quá nhiều.
Sống với nhau đã được mười bảy năm, suốt thời gian qua, từ lúc đủ lớn để tự đi tìm thức ăn thì việc đó nhiễm nhiên cũng trở thành trách nhiệm của cậu luôn.


Thường thì khi tìm được con mồi về thì lão già đã nấu sẵn nước, chuẩn bị củi lửa xong xuôi để mà bắt tay vào làm bữa rồi.

Nhưng hôm nay, vì bỗng nhiên muốn ăn ngon một chút nên cậu đã đi hơi xa để tìm cái con cua kì cục này, thành ra về trễ hơn mọi ngày, ấy vậy mà lão già thậm chí còn chưa ra khỏi cửa.
"Dunkel về rồi đấy à? Vào đi, ông có chuyện muốn nói với cháu."
Một giọng nói già nua nhưng trầm ấm vọng ra từ phía sau cánh cửa.
Nghe thấy giọng nói đó, thiếu niên tóc trắng, Dunkel, tên đầy đủ Dunkel Ciel, đẩy cửa bước vào trong.
Vừa mở cửa ra, cậu đã thấy ngay bóng dáng của lão già đã ở cùng mình suốt mười bảy năm ngay trước mắt, tuy nhiên, nhìn hôm nay lão có hơi khang khác.

Trái với bộ dạng lười nhác hằng ngày, cái lão già vẫn luôn một mực lấy cách xưng ông gọi cháu mặc kệ cậu có thừa nhận hay không ấy bây giờ lại tỏ vẻ nghiêm túc lạ thường.
Lão ngồi xếp bằng trên sàn, trên người lão còn toát ra vài luồng khí thế nghiêm nghị như có như không, trước mặt lão đặt lấy một chiếc hộp kim loại vuông vắn, đen bóng, dài khoảng 2 gang tay, trông có vẻ nặng nề và kiên cố.
"Làm gì mà trông có vẻ nghiêm trọng vậy lão già? Ông muốn nói gì với tôi?"
Dunkel thấy lão như vậy cũng không dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề, nghiêm chỉnh ngồi xuống đối diện với lão.
"Tính ra, hôm nay cháu đã tròn 17 tuổi rồi đúng không?"
Lão bắt đầu bằng một câu hỏi.
Dunkel không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, thật ra chính Dunkel cũng không rõ, cậu thường không quá để ý tới chuyện tuổi tác hay sinh nhật của mình.

Nói là ngày sinh, nhưng Dunkel đoán đây hẳn là cái ngày cậu tới thế giới này.

"Ở nơi đây, 17 tuổi cũng là tuổi trưởng thành, khi một chàng trai tròn 17 tuổi, đó cũng là lúc cậu ta nên bắt đầu một cuộc sống của riêng mình."
Dừng một chút, lão nói tiếp.
"Thật lòng, ông cảm ơn cháu vì đã ở với ông suốt 17 năm nay, thời gian qua ông đã rất vui vẻ và an nhàn, đây hẳn là quãng thời gian yên bình nhất đối với ông.

Nhưng ông không thể sống ích kỷ mãi được, 17 năm là quá đủ rồi, đã tới lúc cháu phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Thần Thoại Cấm Khu, đừng để tương lai của mình bị vùi lấp ở đây.


Thế giới rộng lớn và trù phú ngoài kia mới là nơi cháu nên ở..."
Nói tới đây, lão bất chợt dừng lại, chỉ giương mắt nhìn Dunkel thật sâu, như thể muốn nghe suy nghĩ của cậu.
"Thế giới bên ngoài sao..."
Nhắc tới mấy chữ này, Dunkel cũng ra vẻ trầm ngâm.
"Tôi ở đâu không quan trọng lắm đâu, chỉ cần thoải mái không lo âu là được."
Cuối cùng cậu lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến, nhưng có thể nhìn ra, Dunkel nghiêng về hướng ở lại hơn là rời đi.
"Đừng nói vậy, khi rời khỏi đây cháu sẽ thấy thế giới ngoài kia đẹp đẽ biết bao nhiêu, thậm chí còn sẽ cảm thấy ghét bỏ nơi này đấy."
"Này lão già, không lẽ ông cảm thấy tôi ăn nhiều nên muốn tống tôi đi đấy chứ? Nên nhớ tôi mới là người nuôi ông suốt ngần ấy năm qua đấy."
Dunkel nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ha ha! Sao cháu lại nghĩ thế? Ông chỉ đang nói thật thôi."
Nghe câu nói của Dunkel, lão già không khỏi bật cười.
"Vậy tại sao ông vẫn còn ở lại đây? Với khả năng của mình, tôi nghĩ đâu có gì ở Thần Thoại Cấm Khu đủ sức cản ông rời khỏi."
Dunkel đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc.
Nghe câu hỏi bất ngờ này, lão già đang cười cũng im bặt, mãi một lúc sau mới thở dài ra một hơi.
"Chuyện này...!Ông có lý do riêng để làm vậy...!Thôi bỏ đi, chúng ta nói chuyện khác vậy."
Dunkel không phải kẻ ngu, nghe thôi cũng thừa biết rằng lão già đang lãng tránh vấn đề của cậu, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Nhưng nếu lão đã không muốn nói, cậu cũng không muốn đào sâu hơn làm gì, không có thiết yếu để làm vậy.
"Chuyện khác? Liên quan tới cái hộp này sao?".

Truyện Kiếm Hiệp
Dunkel liếc mắt nhìn xuống chiếc hộp ở giữa hai người.

"Đúng vậy."
Lão già gật đầu.
"Chà, nên bắt đầu từ đâu đây?"
"Từ đâu cho nó ngắn gọn dễ hiểu ấy."
Dunkel tỏ vẻ không kiên nhẫn, cậu có chút đói rồi, vốn còn tưởng về tới nhà là được ăn ngay kia.
"Được rồi, chuyện là trước khi vào Thần Thoại Cấm Khu, ông cũng từng một thời tung hoành thiên hạ, đánh khắp muôn nơi khó có đối thủ..."
"Đừng có lan man chứ cái lão này, vào vấn đề luôn đi."
Dunkel có cảm giác nếu mình không nhắc nhở thì lão sẽ kể hẳn chuyện thời trai trẻ của mình ba ngày ba đêm.
"Rồi rồi, vào ngay đây.

Chẳng là cái thời ấy, ông có rất nhiều chiến hữu và đồng đội, có lần, trong lúc chè chén quên trời quên đất, ông và một người bạn đã cười đùa với nhau là chỉ hận hai người đều là nam, không thể về cùng một nhà, nên hai bên đã hứa nếu là sau này, đời sau của hai bên nếu là một nam một nữ, tuổi cũng xấp xỉ thì có thể kết làm thông gia, hợp làm một gia đình."
"Và cái hộp này là minh chứng cho lời hứa hôm ấy?"
Dunkel nhíu mày.
"Ừ, đại khái..."
Lão già ra vẻ ngập ngừng.
"Sau đó...!Xảy ra khá nhiều chuyện...!Nên là ông đã vào trong Thần Thoại Cấm Khu, rồi quên bẳng đi mất, dù sao cũng đã vào đây rồi thì đào đâu ra con cháu với cả đời sau.

Cho tới hôm nay mới tình cờ...!À ừm, tình cờ nhớ ra."
Dunkel đột nhiên cảm thấy có mùi không đúng.
"Ông không định bảo tôi mang theo tín vật tới tìm đời sau của ông bạn cũ để thực hiện lời hứa trong lúc say bét nhè của hai người đấy chứ?"
Cậu cảm thấy lão già này hình như đang có quyết tâm muốn tống cổ cậu đi thì phải.
"Cũng không hẳn, ông chỉ muốn cháu mang theo tín vật tới tìm người ta để giải quyết lời hứa nực cười này thôi.

Ông thì không sao, chẳng quan trọng lắm, nhưng tên kia, bạn của ông ấy, là một kẻ cứng nhắc, coi trọng lời hứa hơn mạng, nếu ông không chủ động bỏ nó đi thì hắn sẽ canh cánh tới cả lúc xuống mồ mất."
Lão già mỉm cười, hơi chút "dịu dàng".
Canh cánh mấy chục năm rồi, canh cánh tới chết cũng không sao đâu.

Dunkel rất muốn nói thế, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.

"Ngoài ra, lỡ mà thật sự tên đó có một đứa cháu chắt gì đó giỏi giang xinh đẹp lại khoảng trạc tuổi cháu, nếu thích thì cháu cũng có thể cưới luôn, cũng đâu mất mát gì phải không? Còn hơn là ở đây chết rục với cái thân trai."
Thiếu niên tóc trắng gần như đã nắm chắc trong lòng, quyết tâm muốn tống cậu đi của lão già này cao tới cỡ nào.
Cậu biết, lão già cũng là vì muốn tốt cho mình thôi, lại nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt già nua đó, không tiện phát tác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Thôi được, đi thì đi, nhưng trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, nếu không tôi cũng sẽ không rời đi quá lâu đâu."
Nói rồi, Dunkel đứng thẳng người dậy, xách theo chiếc hộp, đi thẳng vào góc riêng của mình trong nhà, chuẩn bị một chút cho chuyến đi sắp tới.
Thấy Dunkel cuối cùng cũng chấp nhận đi khỏi Thần Thoại Cấm Khu, lão già nở một nụ cười thỏa mãn.
Đúng như những gì lão thừa nhận khi nãy, những năm tháng sống cùng Dunkel là khoảng thời gian thảnh thơi bình yên nhất đời lão.

Thậm chí lão từng cho rằng Dunkel là món quà trời cao ban tặng cho một kẻ như mình, để bản thân không lạc lối mà sa chân.

Tới lúc này, Dunkel trong lòng lão không khác gì một đứa cháu thật thụ.
Nhưng cũng chính vì thế, lão không thể để tương lai của cháu mình mục nát ở nơi này.

Do dự mãi, cuối cùng cũng lựa chọn buông bỏ.
Mười bảy năm là quá đủ rồi.
Câu chuyện về hời hứa lão vừa kể, tuy không phải giả nhưng cũng không thật sự quan trọng tới vậy, nếu không thì đã chẳng bị lão bỏ xó mấy chục năm.

Cũng chỉ là một cái cớ để Dunkel chấp nhận rời đi.
Về việc Dunkel có trở lại đây sau khi xong việc hay không, lão lựa chọn xem nhẹ.
Lão không cho rằng sau khi nhìn thấy những cám dỗ của thế giới phồn hoa ngoài kia, Dunkel lại sẽ lựa chọn quay về ở cái nơi khỉ ho cò gáy đầy chán chường này.

Nếu có thì cũng chỉ là trở về thăm bản thân mà thôi, như vậy cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
"Sau khi ăn xong ông sẽ phổ cập một chút thường thức cho cháu, tuy đã mấy mươi năm không ra khỏi Thần Thoại Cấm Khu rồi, không rõ thế giới ngoài kia đã thay đổi ra sao, nhưng mấy vấn đề địa lý chắc vẫn xài được.

À thôi vừa ăn vừa nói luôn vậy."
Lão đẩy cửa bước ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, buổi chia tay này, phải làm một bàn tiệc thật ngon..