- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Chương 35: Lời tuyên chiến.
*Lộc cộc Lộc cộc* Tiếng những cổ xe ngựa nối đuôi nhau đưa tôi vào Bell tiến về kinh đô. Đây là lần đầu tiên tôi đến kinh đô như thế này... Một thành đô được đặt ngay trên một đồng bằng rộng lớn. Tòa lâu đài được đặt tựa lưng vào vách núi cao, những dòng sông lớn chảy xuyên qua trung tâm thành đô. Xung quanh là một dãy tường cao nhưng trông có vẻ khá xuống cấp. Tiến thẳng vào thành đô và trên đường đi đến lâu đài, có nhiều thứ khiến tôi khá bức xúc. Nạn phân biệt đối xử ở đây quả nhiên là quá kinh khủng, Á nhân và Bán nhân đều bị đối xử không bằng động vật, ai ai trong họ cũng phải mang một cái gọng cổ lớn, bị lôi kéo, đánh đập, sỉ nhục,... Tôi chẳng còn lời gì cả... Người nghèo ở đây thì khá ít, họ lẩn trốn trong các con hẻm nhỏ, bọn lính thì góc đường nào cũng có, chúng thản nhiên chè chén, cười cợt, tra tấn những Á nhân làm việc... Nói là thành đô nhưng nơi này chẳng được lộng lẫy như tưởng tượng. Người dân nơi này ai cũng mang trên họ một đôi mắt buồn bã, sợ hãi. Khi có xe lính đi ngang qua thì họ đóng sập cửa và tránh xa các cỗ xe. Đi qua khu dân cư rộng lớn nhưng tệ hại nằm vành ngoài kinh đô, chúng tôi tiến thẳng vào khu dành cho quý tộc sinh sống. Khác hẳn với vẻ u sầu ảm đạm của người dân, bọn quý tộc nơi này lúc nào cũng mở hội, ăn chơi thâu đêm suốt sáng, đồ ăn bỏ thừa khắp nơi, nhà nào nhà nấy cao liêu nghiêu, cửa sổ màu lộng lẫy và các vành cửa dát vàng. Nhớ đến tòa dinh thự của tên Fott thì nơi đây còn xa hoa hơn hẳn, bọn quý tộc cứ thế thỏa sức trưng diện lộng lẫy ra đường và tiệc tùng, khiêu vũ,... Cuối cùng chúng tôi tiến thẳng vào bên trong trung tâm thành đô, một tòa lâu đài uy nghi tựa núi hùng vĩ. Tòa lâu đài này quá sáng chói, vàng dát ở khắp nơi, tôi tự hỏi bọn khốn này đã lấy bao nhiêu tiền của dân chỉ để trang trí lâu đài, bên ngoài là một sân rộng với đầu đủ bức tượng cẩm thạch để đầy sân. Các cây kiểng đều được cắt tỉa kì lạ đặt thẳng từ cổng vào bên trong lối vào chính. Tòa lâu đài này to thật, nó khá cao cùng với nhiều lối đi, phòng ốc phức tạp, các tòa tháp cao bao bọc lẫn nhau vương thẳng lên trên. Đón tiếp chúng tôi là một đám lính mặc giáp dáp vàng, gươm giáo sáng bóng. Một tên gòm đứng giữ, tóc chẻ năm năm ăn mặc chỉnh chu, hắn đội một cái mũ lớn và cầm một sấp giấy. Chúng tôi bước xuống cỗ xe và bọn linh bắt đầu lục soát, hình như tôi lại để quên thứ gì đó...
----------Chuyển cảnh----------
-"Hể, Ito-sama lại để quên kiếm của mình rồi!"
-"Cái tên này đúng là não cá vàng mà!"
-"Không biết họ có sao không!"
----------Chuyển cảnh----------
-"Xin mời quý cô và cậu đây tiến vào trong, đức vua đang đợi hai người."
Cánh cửa to lớn mở rộng ra và chúng tôi tiếng thẳng và bên trong. Chúng tôi được đưa vào một cái sảnh lớn với một cái bục cao trông khá giống với sảnh đường lần đầu tôi gặp ngài ấy. Bên trên ngai vàng là một gã bụng phệ, mặt như một con cóc ngồi chễnh chệ trên ngai vàng. Khi chúng tôi đến, Bell định quỳ xuống chào như một lẽ thường ở thế giới này nhưng tôi ngăn Bell lại.
-"Thế, triệu tập bọn tôi đến đây có chuyện gì?"
-"Cái thái độ của nhà ngươi là sao hả."
-"Ý kiến?"
-"Tch... Murren ra đây nào..."
Một tên mập khác chạy ra, nhưng hắn chả mập hơn tên đang ngồi trên ngai vàng, đôi mắt híp lại khá giống với tên vua, lẽ nào hắn là hoàng tử...
-"Ôi, mỹ nhân nào đây!"
-"Ito-san..."
Tên mập đó nhìn Bell với một ánh mắt dâm dục, nó khiến tôi muốn đấm thẳng vào mặt tên đó vậy, nhưng khi tôi bước chân lên một chút... Bọn lính xung quanh liền đặt tay lên kiếm.
-"Cô ta là Vua đầu bếp năm nay đấy, con thấy sao?"
-"Trắng trẻo quá, ngực đùi cũng đầy đủ, con thích rồi!"
-"Được... Tên kia! Nhà ngươi là chủ nhân của cô gái này à. Thế nào nếu như ngươi trao lại quyền chủ nô của cô gái đó cho con trai ta, cái giá cũng rất cao đấy..."
*Tách* Hắn búng tay và tên gòm lúc nãy đi vào bên trong vào đem ra một cái túi nhỏ.
-"Đây là 20 đồng tím, cầm lấy và biến đ-"
-"Nhiêu đây chả là gì cả."
-"Ngươi nói cái gì!"
-"Tôi nói cái giá đó chẳng đủ xứng để mua em ấy đâu."
-"Ngươi là một kẻ tham lam đấy."
-"Ba à, con muốn cô ta!"
-"Từ từ... Vậy ngươi ra giá đi..."
-"Toàn bộ ngai vàng và đất nước này."
-"Cái gì!"
-"Chưa kể đó chỉ là tiền thuê em ấy một... giây."
-"Mày giỡn đấy à!"
-"Ôi dào, nhà vua mà lại phát ngôn thô thiển thế, tệ hại."
-"Mày!"
Tên vua ngày càng trở nên tức tối hơn, nhưng mà chọc giận hắn cũng vui phết.
-"Tao hỏi lại, mày có bán không."
-"Em ấy không phải là một món hàng!"
-"Á Nhân thì chỉ là một món hàng mà thôi! Người đâu!"
Tất cả bọn lính rút kiếm vào xông thẳng về phía tôi. Tôi đẩy Bell qua một bên và bọn lính khống chế tôi.
-"Để xem mày còn mạnh miệng nữa không!"
-".........."
-"Ta tuyên bố, với quyền lực tối cao, cô gái này sẽ là của ta..."
-"Haha, chúng ta sẽ vui vẻ hết đêm nay nhé cô em!"
-"Ito-san! Anh không sao chứ!"
Bọn lính đang khống chế tôi nên tôi tạm thời để đó để xem hắn ta còn ý gì.
-"Cái phong ấn nô lệ đúng là phiền phức mà!"
-"Thưa ngài thần có điều muốn..."
-"Ngươi muốn gì đây."
Một tên quý tộc từ đâu bước đến... Hắn là gã đã phát hiện ra chúng tôi bên cạnh xác chết của tên quý tộc ra lệnh truy nã tôi.
-"LÀ NGƯƠI!"
-"Ngươi biết tên này à."
-"Hắn là người đã giết ngài Uter!"
-"Mày đã giết em tao sao!"
Tên đó là em hắn à!
-"Cái này mày phải chịu tội chết!"
Hắn đưa tay lên cắn răng một hồi và bắt đầu ra lệnh.
-"Ta tuyên bố, vì những tội lỗi của ngươi đã được xem là tội phản quốc, ta tuyên bố... Tử hình!"
-"ITO-SAN!"
-"Giải hắn vào nhà lao, mai sẽ tử hình công khai trước dân chúng!
-"ITO-SAN!"
-"Mai đưa cô ta vào trong phòng bếp và nhốt cô ta lại, tối đến sẽ đến lượt ta, hehe!"
-".........."
----------Chuyển cảnh----------
*Rầm* Tôi bị áp giải vào nhà lao và Bell bị đưa đến một nơi khác. Dùng cảm nhận từ phong ấn nô lệ, tôi có thể thấy em ấy đang làm gì nên vẫn yên tâm.
-"Mày nên ngồi đếm những giây còn lại của đời mày đi!"
Đợi đến tối, tôi vẫn đang quan sát Bell, em ấy vẫn ổn nhưng tên hoàng tử đó đã xuất hiện. Có lẽ tới lúc tôi hành động rồi.
[Teleport]
-"Kyaaa, tránh xa tôi ra!"
-"Thôi nào em yêu, tới đây với anh nào!"
*Slipt* Hắn trượt chân, Bell cầm chảo bếp quơ thẳng mặt hắn và hắn gục xuống bất tỉnh. Tôi vừa mới tới nên ngơ ngác nhìn em ấy cầm chảo đập hắn.
-"Ito-san!"
-"Xin lỗi anh tới trê-"
-"Anh ngốc lắm biết không! Tại sao anh không làm theo lời hắn... như thế anh sẽ không bị hắn tử hình!"
Bell ôm chầm lấy tôi mà khóc nấc. Nhìn em ấy lúc này trông thật yếu đuối nhưng tôi có thể biết được em ấy lo cho tôi đến nhường nào.
-"Anh xin lỗi! Chúng ta về thôi, mọi chuyện giờ ổn rồi!"
-"Vâng..."
-"Trước đó thì... Nhớ kĩ lời anh nhé, anh sẽ trở lại!"
-"Như vậy là sao chứ, Ito-"
[Teleport]
----------Chuyển cảnh----------
-"Bell-chan, cậu về rồi sao!"
-"Um..."
-"Nè nè, có chuyện gì vậy, kể tớ nghe đi."
-"Chuyện khá dài..."
{Chị Bell... Anh Ito đây rồi?}
-"Hể! Ito-san!"
Tôi chỉ đưa Bell về và tôi quay trở lại buồng giam, tôi vẫn còn chuyện giải quyết đối với cái hành vi xấc xược của tên vua.
-"Cái gì! Ito sẽ bị tử hình sao!"
-"Anh ấy đã chống lại tên đáng ghét đó và bị hắn tống giam vào ngục..."
-"Cậu biết khi nào chứ..."
-"Sáng mai..."
-"Chúng ta phải đi giải cứu cậu ấy ngay!"
-"Dừng lại đi nii-san, anh ta vẫn đang kiểm soát được tình hình."
-"Em nói vậy là sao chứ, Koi?"
-"Một người dễ dàng phát hiện được kĩ năng ẩn thân của em không phải là một người dễ bị bắt vậy đâu."
-"Anh ấy nói... Anh ấy sẽ trở lại..."
-"Rốt cuộc thì cậu ta định làm gì chứ."
-"Tốt hơn ta vẫn nên án binh bất động cả, nếu cả nii-san mà bị bắt ngay bây giờ thì kế hoạch mà chúng ta cày công xây dựng sẽ đổ biển mất!"
-"Ito-san, rốt cuộc cậu định làm gì chứ..."
----------Chuyển cảnh----------
-"Ôi, dậy đi thằng kia!"
-"Hm, trời sáng rồi à..."
-"Tới giờ của mày rồi đấy!"
Trời đã sáng, ngay khi vừa đúng khoảng thời gian giao để tử hình tôi, một vài tên lính bước vào phòng giam và còng hai tay tôi lại, chúng dẫn tôi ra một cỗ xe ngựa và nhốt tôi vào bên trong một cái lồng lớn. Trên đường ra quảng trường kinh đô, không khí cực kì khác hẳn với những hình ảnh mà tôi đang mường tượng trong đầu, không có những đám đông giận dữ, không những tiếng la ó chói tai, không ai ném những viên đá vào tôi. Tất cả chỉ là một khoảng không tỉnh lặng, đường phố vắng tanh không lấy một bóng người, chỉ có một cái pháp trường rộng lớn và tên vua cùng với con của hắn đang ngồi đợi sẵn ở đó. Thi thoảng vẫn có một vài người dân hiếu kì ngó ra xem chuyện gì đang xảy ra. Tiến vào quảng trường là một cái bục lớn với một cái thòng lọng được buộc sẵn, tới nơi thì tôi mới thấy được một vài nhóm người đang bàn tán xung quanh. Họ hướng ánh mắt nhìn tôi khi tôi được đưa tới. Thay vì quăng cho tôi một ánh mắt phẫn nộ như trong những cuốn tiểu thuyết về thanh trừng phù thủy khi xưa tôi đọc, lần này họ lại nhìn tôi với ánh mắt buồn bã, xót xa, không lẽ đã có nhiều người chống lại tên vua thất đức kia như tôi và đã có một kết cục thảm khốc...
-"Ngươi! Lên đây... Nhà vua đang rất mong mỏi được nhìn thấy cái chết của những kẻ phản động đấy!"
Tên vua đang ngồi ngay trên một bục cao đối diện cùng với con trai của hắn, tên hoàng tử có lẽ đã quên tất cả mọi chuyện sau khi ăn một chảo của Bell, mặt hắn vẫn còn đang sưng vù ra.
Tên lính dẫn tôi lên phía trên bục và bắt tôi đứng đối diện tên vua.
-"Mày còn lời gì chăng chối không!"
-"Chỉ có vậy thôi à, hay là đang cố giữ hình tượng?"
-"Đến chết mà mày lại còn to mồm nữa à!"
-"Ồn quá đấy, im đi tên vua lợn."
-"Mày! Rốt cuộc mày cũng chả khác gì bọn dân làng rẻ rách khác cả!"
-"Dân làng...?"
-"Chuyện đó mày không cần biết!"
Hắn lại đỏ mắt tía tai, trông hắn như tức muốn ói máu, công nhận sỉ nhục tên này cũng vui thật. Nhưng mà hắn có đề cập đến dân làng... Tyr...
-"Giết hắn đi!"
Tôi vẫn chưa quên mục đích của tôi.
*Keng* Tiếng xích đứt gãy vang lên. Tôi dùng tay đánh bất tỉnh hai tên lính và rút một thanh kiếm từ người tên lính ra.
-"L-Làm thế nào!"
*Vụt* Tôi nắm lấy thanh kiếm và phóng thẳng về phía tên vua, thanh kiếm sượt ngang mặt hắn và ghim thẳng vào ghế. Hắn trông như người mất hồn vậy.
[Teleport]
-"Ngươi-"
Tôi chộp lấy cổ hắn và nhấc hắn lên cao.
-"C-Cha!"
-"Thả tao ra... Thả tao..."
Hắn đang dần bị tôi bóp ngạt đến chết.
-"Nghe rõ những lời này và tao không thích nhắc lại lần thứ hai. Tao tuyệt đối sẽ không giao em ấy cho ai và hai là..."
Tôi thả hắn xuống, hắn cố gắng hít lấy hít để, mặt mũi thì hóa xanh, rất nhiều tên lính đang bủa vây nhưng không dám tiến lại gần. Lúc này thì người dân tập trung ngày càng đông, họ có thể nghe rõ những gì tôi nói.
-"Đây là lời tuyên chiến của tao! Hãy chuẩn bị cho những tội ác của mày... Tao sẽ đến tìm mày thêm lần nữa bất kì khi nào... Hãy ngủ với con mắt mở to!"
-"M-Mày-"
*Bốp* Tôi đấm thẳng mặt hắn, như thế là tôi có thể thoải mãn phần nào rồi.
-"Hắn cố ám sát đức vua anh minh, giết hắn!"
Bọn lính xung quanh nhào vô định bắt tôi. Mục tiêu hoàn thành, có lẽ tôi không nên để Bell và mọi người chờ lâu nữa.
[Teleport]
4]*