- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Câu nói ngập ngừng của Masanori khiến mọi người thêm tò mò. Phần phía sau của giả thuyết về bọn Fumetsu.
Có lẽ thông tin này cũng không chắc chắn cho nên ông ta mới ngập ngừng như vậy. Thông tin quyết định tính mạng của mọi người.
Hay nói đúng hơn là nguyên tắc hoạt động của bọn chúng.
Nếu ngay từ đầu họ có được thông tin từ Akashi, người đã trực tiếp đối mặt với chúng thì có lẽ câu đố đã được giải quyết nhanh hơn rồi. Chính vì cái tự ái ngu ngốc của bọn họ đã khiến những đồng đội đã phải ngã xuống. Một cái giá quá đắt.
Tất cả nuốt nước bọt, cùng với những giọt mồ hôi trên trán, họ hướng tầm mắt về và chăm chú lắng nghe những lời mà Masanori sắp nói.
- Chúng sẽ dừng lại khi đạt đến một con số nhất định.
- Ý ngài là...
Họ quan sát bọn Fumetsu xung quanh và đếm từng con một.
- 1, 2, 3,... 23 con.
Chính xác là 23 con Fumetsu kể cả con đầu tiên.
- Đúng vậy. Con số 23.
- Và sau đó chúng sẽ dừng lại?
- Tôi không chắc về điều đó.
Phần phía sau giả thuyết này quá mơ hồ. Giả sử con số 23 là đúng nhưng thời gian chúng dừng lại là bao lâu? Hay khi đạt đến số lượng này thì sẽ dừng lại hoàn toàn.
Nhưng con số 23 cũng không hoàn toàn là chính xác. Có thể là 22 thì sao?
Thứ mà Masanori lo lắng bây giờ là con Fumetsu "số 23", con đầu tiên đặt chân lên mặt đất và theo ông ta, nó có thể là vấn đề cốt lõi trong chuyện này.
Tuy ngoại hình giống nhau nhưng nó lại có đặc điểm khác với những con còn lại, đó chính là cách thức hoạt động của nó, thứ mà Masanori lo lắng từ nãy tới giờ.
Từ lúc trồi lên tới giờ, nó không hề làm bất cứ hành động nào cả, không tấn công con người như những con còn lại.
Nếu có thể giết nó thì ông ta đã làm nó từ lâu rồi, nhưng vì có cơ thể bất phàm nên nó gần như miễn nhiễm với những đòn tấn công của con người, và tất cả những con còn lại cũng vậy.
- Vậy chỉ cần đợi sau khi chúng tấn công lần nữa là được đúng không?
- Không hẳn vậy.
Masanori đưa tay trái lên và xem đồng hồ của mình.
2: 32: 30- Đã gần 3 phút trôi qua rồi.
- 3 phút?
- Thời gian bọn chúng dừng lại?
Mọi người đều bị thu hút bởi thứ thời gian đó mà không màng tới những thứ khác.
Nhưng cho dù có biết được thời gian chúng dừng lại thì đã sao? Điều đó sẽ giúp họ sống sót? Không.
Điều quan trọng trong lúc này là tìm cách sống sót cho đợt tấn công tiếp theo.
Nếu họ có thể sống sót thì chỉ cần tận dụng quãng thời gian quý báu, tất cả sẽ an toàn.
Vì không biết thời gian chúng dừng lại là bao lâu, cho nên không thể rời khỏi đây được.
Giả sử lúc này mà chạy trốn thì cũng chẳng đi được bao xa cộng thêm chúng tấn công nữa thì mọi thứ cũng trở về con số 0.
Thay vào đó thì tận dụng quãng thời gian ít ỏi này để tìm cách và sống sót khỏi đợt tấn công tiếp theo, và việc còn lại là chỉ cần thoát khỏi nơi này.
Nhưng vấn đề ở đây là khoảng thời gian chúng dừng lại là bao lâu?
Nếu trong lúc này mà chúng tấn công công là khoảng ba phút.
Khoảng thời gian quá dư giả để họ có thể trốn thoát khỏi đây, nhưng với điều kiện là tốc độ của chúng thuộc tầm trung, và điều đó là bất khả thi.
Quãng thời gian tối thiểu để họ hoàn toàn có thể thoát khỏi đây là 5 phút.
Và điều mà Masanori mong muốn trong lúc này là số phút ở trên đồng hồ sẽ hiển thị là 35.
2: 35: 00
Ông ta đang chờ con số đó ở trên chiếc đồng hồ của mình.
Nhưng việc nên ưu tiên trước là tìm cách sống sót khỏi đợt tấn công tiếp theo. Nếu không thể bảo toàn mạng sống thì mọi thứ cũng trở nên vô ích mà thôi.
- Những ai có khả năng di chuyển tốt nhất ở đây?
Ông ta nhìn mọi người với khuôn mặt lạnh.
- Tôi muốn ý thức tự giác.
Một nữ cảnh vệ lặng lẽ giơ tay.
- Dạ thưa ngài...
- Được rồi. Còn ai khác không.
Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ đối với kế hoạch mà ông ta sắp triển khai, nhưng kế hoạch đó nó quá mơ hồ và cả cái giả thuyết đó nữa.
Kế hoạch đó là gì mà lại cần những người có khả năng di chuyển tốt.
Nhưng vì muốn sống sót khỏi đây nên họ không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lời của Masanori. Trong đầu họ cũng chả có ý tưởng gì hay cả.
Hai nữ cảnh vệ còn lại giơ tay.
Thế là việc chọn người đã xong và bây giờ là sử dụng con người vào kế hoạch.
- 3 người có khả năng di chuyển tốt nhất sẽ hỗ trợ cho 3 người khác trong đội, và còn người cuối cùng sẽ đi với tôi.
Một anh lính lấy tay đập mạnh vào đầu gối cứ như vừa giác ngộ thứ gì đó.
- À hiểu rồi.
Những người có khả năng di chuyển tốt sẽ hỗ trợ cho những người yếu hơn?
- Chúng ta sẽ chia thành những nhóm hai người rồi tản ra để phân chia quân lực của chúng.
Làm việc theo nhóm sẽ có lợi hơn trong lúc này, bởi vì nếu chia số lượng ra thì những người có tốc độ kém hơn sẽ không thể tự bảo vệ mình, trong khi những người còn lại đều có thể tránh né những cú đạp đó.
Thương vong sẽ tăng lên.
Vậy tại sao không hỗ trợ để cùng nhau sống sót?
Nhưng khi làm điều đó thì ắt hẳn sẽ có mặt trái của nó.
Những người có tốc độ tốt hơn sẽ bảo vệ cả hai mạng người chứ không phải một như trước kia. Cho nên khả năng của họ sẽ bị hạn chế phần nào.
Có lẽ đây cũng là cách tốt nhất để đưa tất cả trở về.
Bỗng nhiên Masanori cảm thấy khó chịu do cái nắng gay gắt của mặt trời, nó đã như vậy từ nãy rồi nhưng bây giờ ông ta mới nhận ra.
Masanori ngước mặt lên bầu trời.
"Bầu trời? Thời tiết tốt đến thế sao?"
Cố chịu đựng cái ánh nắng gay gắt, ông ta lấy bàn tay đưa lên trước mặt mình rồi quan sát.
"Tại sao không có đám mây nào xung quanh đây chứ?"
Không phải tự nhiên trí não của ông tự sinh ra câu hỏi đó, tất cả đều có nguyên nhân.
Thời tiết như thế này này là điều kiện hết sức lý tưởng, nhưng có điều gì không đúng ở đây.
Trước khi Masanori đến đây thì bầu trời vẫn còn rất nhiều.
Thậm chí ông ta còn tưởng là sẽ mưa, nhưng bây giờ tất cả cứ như bị xóa sạch.
Masanori bắt đầu nhìn bao quát hơn.
"Những đám mây..."
Ông ta nhìn bầu trời ở phía xa.
Những đám mây vẫn còn và đang di chuyển một cách lạ thường.
Chúng liên kết lại với nhau tạo thành một khối lớn và kéo dài ra và bắt đầu di chuyển.
Ông ta bám sát tầm mắt mình vào hướng di chuyển của chúng.
Từ phía sau trên bầu trời một khối tương tự cũng được hình thành rồi liên kết với phía trước tạo nên một thể đồng nhất rồi di chuyển theo quỹ đạo tròn.
Chúng nhanh chóng lan ra và gần như bao phủ toàn bộ không gian phía trên.
Ánh sáng chiếu xuống lục địa bị giảm đi đáng kể.
Nhưng trung tâm vòng tròn không phải chỗ mà Masanori đang đứng, nếu ước chừng thì khoảng cách đây từ đây tới đó cũng phải 50 km.
Hiện tượng lạ này khiến những người còn lại cũng hướng tầm mắt theo nó.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy...
Ông ta bắt đầu cảm thấy bất an.
Masanori nheo mày tức giận rồi quát lớn.
- Lấy lại tinh thần mau!
Như một dấu hiệu chẳng lành, ông ta bắt đầu cảm thấy lo lắng vì những hiện tượng này.
Masanori lùi một bước về sau và giữ vững trọng tâm của mình.
Tiếng hét đó cũng làm cho mọi người lấy lại tinh thần.
Một anh lính nuốt nước bọt.
- Chúng sắp tấn công sao?
Cơ thể bắt đầu run rẩy mà không có cách nào để dừng lại, cơ thể bắt đầu toát mồ hôi.
Tuy rằng đã chuẩn bị từ trước nhưng họ vẫn không thể kìm chế nỗi sợ hãi từ sâu bên trong.
Không chỉ một mình anh ta mà tất cả những người còn lại cũng bắt đầu biểu hiện nó ra bên ngoài.
- Tay mình...
- Giữ bình tĩnh!
Người duy nhất ở đây có thể giữ vững tinh thần chỉ có Masanori.
Nếu người lãnh đạo đạo mà không thể giữ bình tĩnh thì tất cả sẽ chết.
Masanori hướng tầm mắt xuống mặt đất.
- Xì!!! - Ông ta nghiến răng.
Những thanh kiếm lúc nãy nằm trên mặt đất đều bị dẫm nát, chỉ còn lại là những mảnh vụn, những mảng đa giác bằng kim loại.
Vũ khí chiến đấu duy nhất của họ.
Nếu giờ kẻ thù tấn công, họ sẽ không có bất cứ thứ gì để đáp trả.
Nhưng đầu tiên vẫn phải làm theo kế hoạch.
- Như tôi nói lúc nãy, hai người sẽ chung một nhóm, rồi sau đó chúng ta sẽ tản ra. Nhưng hãy nhớ, hãy di chuyển trong tầm mắt của những người còn lại, đừng đi quá xa.
Nếu một ai đó đi quá xa, những người còn lại sẽ không thể làm gì khi họ cận kề với cái chết.
- Chỉ cần sau lần này thôi, tất cả chúng ta sẽ sống sót.
Một câu nói của chỉ huy cũng khiến mọi người trở nên phấn chấn hơn.
- Đúng thế! Tôi còn phải về để chuẩn bị bữa tối cho con gái nữa chứ. Ha ha ha!!!
- Anh có con gái từ hồi nào vậy?
- Đồng đội kiểu gì đây. Ha ha ha!!!
Biết rằng anh ta đang cố tỏ ra mình ổn, nhưng mọi người vẫn kéo dài câu chuyện đó ra. Tất cả đang cố gắng kìm nén nó lại, nỗi sợ hãi, mất mát, tuyệt vọng và khát vọng trở về.
"Mọi người..."
Cố kìm nén những giọt nước mắt vào sâu bên bên trong. Masanori quan sát mọi người với khuôn mặt đầy hạnh phúc.
- Sau vụ này ngài sẽ đãi bọn tôi một vụ hoành tráng chứ?
- Tất nhiên rồi.
Masanori nắm chặt bàn tay và đưa về phía trước.
- Chúng ta sẽ cùng nhau trở về.
- Tôi phải ăn sạt nghiệp của ngài mới được.
Mọi người cùng bước tới trước và đấm nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt đó để như một lời hứa "chúng ta sẽ cùng nhau trở về".
Bàn tay ai cũng run rẩy cả nhưng họ vẫn cố gắng, vẫn nở nụ cười trên môi, một nụ cười hạnh phúc.
- Tản ra!
- Rõ!
Tất cả nhảy lùi về phía sau rồi tản ra những hướng khác nhau.
Thủ thế và quan sát lên bầu trời.
Tất cả đều lo lắng, đều sợ hãi nhưng vẫn phải gồng mình để cùng nhau vượt qua hiện thực tàn khốc này.
Mọi người đều có thể nhìn thấy nhau thông qua tầm nhìn của bản thân. Mỗi nhóm sẽ tự ước chừng mà không để đi quá xa.
[…]
Gió bắt đầu thổi nhẹ kèm theo một lượng nhỏ cát bụi trong không khí.
Những đám mây dần tụ họp thành một hình tròn rồi xoay đều.
Ánh sáng của Mặt Trời lại một lần nữa chiếu sáng lục địa.
Phần tâm của hình tròn dần biến mất và lan ra xung quanh khiến những tia sáng len lỏi qua đó.
Vòng tròn tách ra thành nhiều đường tròn đồng tâm khác nhau bắt đầu lan ra xung quanh giống như lúc chúng ta thẩy một hòn đá xuống mặt nước vậy.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn cứ như sắp sửa xảy ra một cơn bão lớn, thổi bay lớp đất cát ở dưới chân lên không trung. Lượng cát bụi dày đặc cộng thêm sức gió khiến họ phải lấy tay che trước mặt nếu không muốn mắt bị tổn thương.
Lực gió quá mạnh khiến họ không thể nào giữ vững được vị trí mà ngày càng di chuyển theo chiều hướng của tự nhiên.
- Hãy giữ vững vị trí. Đừng để gió cuốn đi.
Cố gắng gồng mình để chống lại thiên nhiên. Họ di chuyển ngược với chiều gió từng chút một trong khi bị đẩy lùi.
"Tới đây đi, bọn khốn."
Có lẽ thông tin này cũng không chắc chắn cho nên ông ta mới ngập ngừng như vậy. Thông tin quyết định tính mạng của mọi người.
Hay nói đúng hơn là nguyên tắc hoạt động của bọn chúng.
Nếu ngay từ đầu họ có được thông tin từ Akashi, người đã trực tiếp đối mặt với chúng thì có lẽ câu đố đã được giải quyết nhanh hơn rồi. Chính vì cái tự ái ngu ngốc của bọn họ đã khiến những đồng đội đã phải ngã xuống. Một cái giá quá đắt.
Tất cả nuốt nước bọt, cùng với những giọt mồ hôi trên trán, họ hướng tầm mắt về và chăm chú lắng nghe những lời mà Masanori sắp nói.
- Chúng sẽ dừng lại khi đạt đến một con số nhất định.
- Ý ngài là...
Họ quan sát bọn Fumetsu xung quanh và đếm từng con một.
- 1, 2, 3,... 23 con.
Chính xác là 23 con Fumetsu kể cả con đầu tiên.
- Đúng vậy. Con số 23.
- Và sau đó chúng sẽ dừng lại?
- Tôi không chắc về điều đó.
Phần phía sau giả thuyết này quá mơ hồ. Giả sử con số 23 là đúng nhưng thời gian chúng dừng lại là bao lâu? Hay khi đạt đến số lượng này thì sẽ dừng lại hoàn toàn.
Nhưng con số 23 cũng không hoàn toàn là chính xác. Có thể là 22 thì sao?
Thứ mà Masanori lo lắng bây giờ là con Fumetsu "số 23", con đầu tiên đặt chân lên mặt đất và theo ông ta, nó có thể là vấn đề cốt lõi trong chuyện này.
Tuy ngoại hình giống nhau nhưng nó lại có đặc điểm khác với những con còn lại, đó chính là cách thức hoạt động của nó, thứ mà Masanori lo lắng từ nãy tới giờ.
Từ lúc trồi lên tới giờ, nó không hề làm bất cứ hành động nào cả, không tấn công con người như những con còn lại.
Nếu có thể giết nó thì ông ta đã làm nó từ lâu rồi, nhưng vì có cơ thể bất phàm nên nó gần như miễn nhiễm với những đòn tấn công của con người, và tất cả những con còn lại cũng vậy.
- Vậy chỉ cần đợi sau khi chúng tấn công lần nữa là được đúng không?
- Không hẳn vậy.
Masanori đưa tay trái lên và xem đồng hồ của mình.
2: 32: 30- Đã gần 3 phút trôi qua rồi.
- 3 phút?
- Thời gian bọn chúng dừng lại?
Mọi người đều bị thu hút bởi thứ thời gian đó mà không màng tới những thứ khác.
Nhưng cho dù có biết được thời gian chúng dừng lại thì đã sao? Điều đó sẽ giúp họ sống sót? Không.
Điều quan trọng trong lúc này là tìm cách sống sót cho đợt tấn công tiếp theo.
Nếu họ có thể sống sót thì chỉ cần tận dụng quãng thời gian quý báu, tất cả sẽ an toàn.
Vì không biết thời gian chúng dừng lại là bao lâu, cho nên không thể rời khỏi đây được.
Giả sử lúc này mà chạy trốn thì cũng chẳng đi được bao xa cộng thêm chúng tấn công nữa thì mọi thứ cũng trở về con số 0.
Thay vào đó thì tận dụng quãng thời gian ít ỏi này để tìm cách và sống sót khỏi đợt tấn công tiếp theo, và việc còn lại là chỉ cần thoát khỏi nơi này.
Nhưng vấn đề ở đây là khoảng thời gian chúng dừng lại là bao lâu?
Nếu trong lúc này mà chúng tấn công công là khoảng ba phút.
Khoảng thời gian quá dư giả để họ có thể trốn thoát khỏi đây, nhưng với điều kiện là tốc độ của chúng thuộc tầm trung, và điều đó là bất khả thi.
Quãng thời gian tối thiểu để họ hoàn toàn có thể thoát khỏi đây là 5 phút.
Và điều mà Masanori mong muốn trong lúc này là số phút ở trên đồng hồ sẽ hiển thị là 35.
2: 35: 00
Ông ta đang chờ con số đó ở trên chiếc đồng hồ của mình.
Nhưng việc nên ưu tiên trước là tìm cách sống sót khỏi đợt tấn công tiếp theo. Nếu không thể bảo toàn mạng sống thì mọi thứ cũng trở nên vô ích mà thôi.
- Những ai có khả năng di chuyển tốt nhất ở đây?
Ông ta nhìn mọi người với khuôn mặt lạnh.
- Tôi muốn ý thức tự giác.
Một nữ cảnh vệ lặng lẽ giơ tay.
- Dạ thưa ngài...
- Được rồi. Còn ai khác không.
Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ đối với kế hoạch mà ông ta sắp triển khai, nhưng kế hoạch đó nó quá mơ hồ và cả cái giả thuyết đó nữa.
Kế hoạch đó là gì mà lại cần những người có khả năng di chuyển tốt.
Nhưng vì muốn sống sót khỏi đây nên họ không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lời của Masanori. Trong đầu họ cũng chả có ý tưởng gì hay cả.
Hai nữ cảnh vệ còn lại giơ tay.
Thế là việc chọn người đã xong và bây giờ là sử dụng con người vào kế hoạch.
- 3 người có khả năng di chuyển tốt nhất sẽ hỗ trợ cho 3 người khác trong đội, và còn người cuối cùng sẽ đi với tôi.
Một anh lính lấy tay đập mạnh vào đầu gối cứ như vừa giác ngộ thứ gì đó.
- À hiểu rồi.
Những người có khả năng di chuyển tốt sẽ hỗ trợ cho những người yếu hơn?
- Chúng ta sẽ chia thành những nhóm hai người rồi tản ra để phân chia quân lực của chúng.
Làm việc theo nhóm sẽ có lợi hơn trong lúc này, bởi vì nếu chia số lượng ra thì những người có tốc độ kém hơn sẽ không thể tự bảo vệ mình, trong khi những người còn lại đều có thể tránh né những cú đạp đó.
Thương vong sẽ tăng lên.
Vậy tại sao không hỗ trợ để cùng nhau sống sót?
Nhưng khi làm điều đó thì ắt hẳn sẽ có mặt trái của nó.
Những người có tốc độ tốt hơn sẽ bảo vệ cả hai mạng người chứ không phải một như trước kia. Cho nên khả năng của họ sẽ bị hạn chế phần nào.
Có lẽ đây cũng là cách tốt nhất để đưa tất cả trở về.
Bỗng nhiên Masanori cảm thấy khó chịu do cái nắng gay gắt của mặt trời, nó đã như vậy từ nãy rồi nhưng bây giờ ông ta mới nhận ra.
Masanori ngước mặt lên bầu trời.
"Bầu trời? Thời tiết tốt đến thế sao?"
Cố chịu đựng cái ánh nắng gay gắt, ông ta lấy bàn tay đưa lên trước mặt mình rồi quan sát.
"Tại sao không có đám mây nào xung quanh đây chứ?"
Không phải tự nhiên trí não của ông tự sinh ra câu hỏi đó, tất cả đều có nguyên nhân.
Thời tiết như thế này này là điều kiện hết sức lý tưởng, nhưng có điều gì không đúng ở đây.
Trước khi Masanori đến đây thì bầu trời vẫn còn rất nhiều.
Thậm chí ông ta còn tưởng là sẽ mưa, nhưng bây giờ tất cả cứ như bị xóa sạch.
Masanori bắt đầu nhìn bao quát hơn.
"Những đám mây..."
Ông ta nhìn bầu trời ở phía xa.
Những đám mây vẫn còn và đang di chuyển một cách lạ thường.
Chúng liên kết lại với nhau tạo thành một khối lớn và kéo dài ra và bắt đầu di chuyển.
Ông ta bám sát tầm mắt mình vào hướng di chuyển của chúng.
Từ phía sau trên bầu trời một khối tương tự cũng được hình thành rồi liên kết với phía trước tạo nên một thể đồng nhất rồi di chuyển theo quỹ đạo tròn.
Chúng nhanh chóng lan ra và gần như bao phủ toàn bộ không gian phía trên.
Ánh sáng chiếu xuống lục địa bị giảm đi đáng kể.
Nhưng trung tâm vòng tròn không phải chỗ mà Masanori đang đứng, nếu ước chừng thì khoảng cách đây từ đây tới đó cũng phải 50 km.
Hiện tượng lạ này khiến những người còn lại cũng hướng tầm mắt theo nó.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy...
Ông ta bắt đầu cảm thấy bất an.
Masanori nheo mày tức giận rồi quát lớn.
- Lấy lại tinh thần mau!
Như một dấu hiệu chẳng lành, ông ta bắt đầu cảm thấy lo lắng vì những hiện tượng này.
Masanori lùi một bước về sau và giữ vững trọng tâm của mình.
Tiếng hét đó cũng làm cho mọi người lấy lại tinh thần.
Một anh lính nuốt nước bọt.
- Chúng sắp tấn công sao?
Cơ thể bắt đầu run rẩy mà không có cách nào để dừng lại, cơ thể bắt đầu toát mồ hôi.
Tuy rằng đã chuẩn bị từ trước nhưng họ vẫn không thể kìm chế nỗi sợ hãi từ sâu bên trong.
Không chỉ một mình anh ta mà tất cả những người còn lại cũng bắt đầu biểu hiện nó ra bên ngoài.
- Tay mình...
- Giữ bình tĩnh!
Người duy nhất ở đây có thể giữ vững tinh thần chỉ có Masanori.
Nếu người lãnh đạo đạo mà không thể giữ bình tĩnh thì tất cả sẽ chết.
Masanori hướng tầm mắt xuống mặt đất.
- Xì!!! - Ông ta nghiến răng.
Những thanh kiếm lúc nãy nằm trên mặt đất đều bị dẫm nát, chỉ còn lại là những mảnh vụn, những mảng đa giác bằng kim loại.
Vũ khí chiến đấu duy nhất của họ.
Nếu giờ kẻ thù tấn công, họ sẽ không có bất cứ thứ gì để đáp trả.
Nhưng đầu tiên vẫn phải làm theo kế hoạch.
- Như tôi nói lúc nãy, hai người sẽ chung một nhóm, rồi sau đó chúng ta sẽ tản ra. Nhưng hãy nhớ, hãy di chuyển trong tầm mắt của những người còn lại, đừng đi quá xa.
Nếu một ai đó đi quá xa, những người còn lại sẽ không thể làm gì khi họ cận kề với cái chết.
- Chỉ cần sau lần này thôi, tất cả chúng ta sẽ sống sót.
Một câu nói của chỉ huy cũng khiến mọi người trở nên phấn chấn hơn.
- Đúng thế! Tôi còn phải về để chuẩn bị bữa tối cho con gái nữa chứ. Ha ha ha!!!
- Anh có con gái từ hồi nào vậy?
- Đồng đội kiểu gì đây. Ha ha ha!!!
Biết rằng anh ta đang cố tỏ ra mình ổn, nhưng mọi người vẫn kéo dài câu chuyện đó ra. Tất cả đang cố gắng kìm nén nó lại, nỗi sợ hãi, mất mát, tuyệt vọng và khát vọng trở về.
"Mọi người..."
Cố kìm nén những giọt nước mắt vào sâu bên bên trong. Masanori quan sát mọi người với khuôn mặt đầy hạnh phúc.
- Sau vụ này ngài sẽ đãi bọn tôi một vụ hoành tráng chứ?
- Tất nhiên rồi.
Masanori nắm chặt bàn tay và đưa về phía trước.
- Chúng ta sẽ cùng nhau trở về.
- Tôi phải ăn sạt nghiệp của ngài mới được.
Mọi người cùng bước tới trước và đấm nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt đó để như một lời hứa "chúng ta sẽ cùng nhau trở về".
Bàn tay ai cũng run rẩy cả nhưng họ vẫn cố gắng, vẫn nở nụ cười trên môi, một nụ cười hạnh phúc.
- Tản ra!
- Rõ!
Tất cả nhảy lùi về phía sau rồi tản ra những hướng khác nhau.
Thủ thế và quan sát lên bầu trời.
Tất cả đều lo lắng, đều sợ hãi nhưng vẫn phải gồng mình để cùng nhau vượt qua hiện thực tàn khốc này.
Mọi người đều có thể nhìn thấy nhau thông qua tầm nhìn của bản thân. Mỗi nhóm sẽ tự ước chừng mà không để đi quá xa.
[…]
Gió bắt đầu thổi nhẹ kèm theo một lượng nhỏ cát bụi trong không khí.
Những đám mây dần tụ họp thành một hình tròn rồi xoay đều.
Ánh sáng của Mặt Trời lại một lần nữa chiếu sáng lục địa.
Phần tâm của hình tròn dần biến mất và lan ra xung quanh khiến những tia sáng len lỏi qua đó.
Vòng tròn tách ra thành nhiều đường tròn đồng tâm khác nhau bắt đầu lan ra xung quanh giống như lúc chúng ta thẩy một hòn đá xuống mặt nước vậy.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn cứ như sắp sửa xảy ra một cơn bão lớn, thổi bay lớp đất cát ở dưới chân lên không trung. Lượng cát bụi dày đặc cộng thêm sức gió khiến họ phải lấy tay che trước mặt nếu không muốn mắt bị tổn thương.
Lực gió quá mạnh khiến họ không thể nào giữ vững được vị trí mà ngày càng di chuyển theo chiều hướng của tự nhiên.
- Hãy giữ vững vị trí. Đừng để gió cuốn đi.
Cố gắng gồng mình để chống lại thiên nhiên. Họ di chuyển ngược với chiều gió từng chút một trong khi bị đẩy lùi.
"Tới đây đi, bọn khốn."