- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Thời gian nghỉ ngơi cũng đã kết thúc. Cả lớp bắt đầu quay lại vị trí của mình, mặt ai cũng lờ đờ, mệt mỏi.
- Không biết tý nữa học gì nhỉ? (một bạn nữ).
- Tao muốn đi về! (lớp).
- Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! (cô).
- Bài tập này cũng khá giống với bài tập trước đó, nhưng lần này có chút khác biệt. (cô).
- Bây giờ các em đeo vòng lại nè. Các em cũng sẽ đánh quả bóng này nhưng giờ đây các em phải đánh làm sao, hết sức mà không làm quả bóng lung lay hay nhúc nhích! (cô).
- Cô sẽ sử dụng ma pháp làm giảm chỉ số của nó đi! (cô).
- Giờ đây cho dù có một lực rất nhẹ tác động vào, quả bóng sẽ di chuyển! (cô).
- Thử thách của các em chính là tung hết sức, hết tốc độ mà không làm di chuyển thứ này! (cô).
- Bắt đầu thôi nào! (cô).
Từng người bắt đầu thử, tác động lực ở mọi góc độ nhưng chỉ mới chạm nhẹ ở đầu ngón tay quả bóng đã di chuyển dữ dội rồi nói chi là tung hết sức, thật sự quá khó. Từng người thử chạm nhẹ vào xem coi thế nào, cho dù nhẹ tới mức nào đi chăng nữa thì nó vẫn lung lay.
- Thôi được rồi! Để cô làm mẫu trước nhé! (cô).
Cô ấy lại gần quả bóng, thủ thế và tung đòn. Đòn đánh quá nhanh, nhanh tới nỗi mắt thường chỉ nhìn thấy nó giống như một tia sáng lướt qua vậy. Xuất hiện và tiêu biến trong chớp mắt, một tốc độ quá khủng khiếp. Không chỉ nhanh mà lực còn rất mạnh, một áp lực đè nén không khí, tạo ra sự chênh lệch áp suất giữa trung tâm tác động với bên ngoài, sinh ra những cơn gió lớn và mạnh, giống như có một cơn bão mới quét qua đây vậy, thật kinh khủng, khá giống với lúc đầu nhưng lần này sức công phá lớn hơn rất nhiều. Giống như lúc đó thôi, chả ai trong lớp có thể đứng vững được cả, họ bị thổi bay ra mọi phía từ tâm chấn động.
Mọi người trong lớp bị thổi bay nhưng vẫn cố mở mắt, cố gắng xem quả bóng như thế nào, hay thậm chí sau khi bị thổi bay mọi người vẫn cố đứng dậy và quan sát nó. Một lực tác động lớn đến thế mà quả bóng vẫn không di chuyển, nó vẫn như thế, chả thay đổi tý nào cả, lực còn mạnh hơn hồi nãy nữa mà cũng chả xê dịch tý nào. Lực hồi nãy tác dụng vào vật khó di chuyển mà nó còn di chuyển, nói chi giờ đây một lực mạnh hơn hồi nãy tác dụng vào thứ dễ di chuyển mà nó lại không xê dịch tý nào, nghịch lý vãi. Cả lớp bất ngờ, im lặng và chả thể thốt lên được câu nào cả. Sau đó ít lâu, tất cả đã lấy lại được tinh thần, họ vỗ tay và tung hô cô giáo của mình:
- Cô tuyệt quá! (lớp).
- Bây giờ các em sẽ tản ra để tập luyện! (cô).
- Nhớ đứng cách xa nhau đó! (cô).
- Các em sẽ tập luyện bằng cách đeo những chiếc vòng giống khi nãy. Hãy tung hết sức mình đánh về phía trước sau đó rút về! (cô).
- Thế bài tập này có tác dụng gì ạ! (Yumiko).
- Tý cô sẽ nói nhé! (cô).
- Dạ! (Yumiko).
- Giờ các em tản ra nè! (cô).
- Chút nữa gặp lại nha! (cô).
- Vâng! (lớp).
Mọi người bắt đầu tản ra để luyện tập. Bài tập này thật khó có thể thực hiện được. Hồi nãy chỉ cần tung hết sức mà đánh thôi, thế mà bây giờ vừa phải tung hết sức, vừa phải nén nó lại. Cả lớp cũng chả hiểu nổi bài tập này có tác dụng gì, nhưng cô đã giao thì phải thực hiện thôi.
Cả lớp vẫn tiếp tục luyện tập, nhưng hễ mà tung đòn về phía trước thì không thể nào kìm nén lại được. Họ thử tháo vòng ra và làm lại xem kết quả thế nào, nhưng không, kết quả vẫn như vậy mà thôi. Khi họ tung đòn thì rất dễ, nhưng khi rút về thì có cái gì đó kéo lại. Cô đi xung quanh và quan sát, giống như lần đầu vậy, cô ấy chỉ lấy tay che miệng và mỉm cười thôi. Đối với Tatsumi, học sinh ưu tú nhất lớp nếu xét về thực lực, còn khó nữa mà nói chi là mấy bạn khác:
- Chết tiệt! (Tatsumi).
- Tại sao chứ! (Tatsumi).
- Chết tiệt! (Tatsumi).
Cậu ta nói trong cơn tức giận.
Cô giáo thấy vậy lại gần cậu ta và hỏi chuyện:
- Sao em lại tức giận vậy Tatsumi - kun! (cô).
- Im đi...!!! (Tatsumi).
- Em xin lỗi cô! (Tatsumi).
- Không có gì đâu ạ! (Tatsumi).
- Nếu có chuyện gì, em có thể tâm sự với cô mà! (cô).
- Không sao đâu ạ! (Tatsumi).
- Không thể giải bày tâm sự với cô, em có thể nói, trình bày với bạn bè mình mà! (cô).
- Đừng như thế nữa nhé! Mở lòng mình ra đi! Hãy hòa nhập với mọi người! Đừng sống khép kín nữa! (cô).
- Cô đang cản trở quá trình luyện tập của em đó! (Tatsumi).
- Em xin phép! (Tatsumi).
""Cái thằng...!!!"" (cô).
""Mình có làm gì nó đâu ta!" (cô).
""Chắc chuyện này mình không xen vào được rồi!" (cô).
"Thôi đành chịu vậy!" (cô).
"Qua xem tình hình mấy em khác thôi!" (cô).
Cô giáo đi xung quanh xem tình hình các bạn trong lớp, từng người, từng người một.
- Cố lên nhé Yuu! Cứ tiếp tục thế này là được! (cô).
- Dạ! Em sẽ cố gắng ạ! (Yuu).
- Cô đi xem tình hình của mấy bạn khác đây! Gặp lại em sau nha! (cô).
- Dạ! (Yuu).
Cô đi tới chỗ Yumiko đang tập luyện.
- Chào em nha! (cô).
- Dạ chào cô ạ! (Yumiko).
- Đối với phụ nữ thì việc luyện tập kiểu này cũng quá sức nhỉ? (cô).
- Dạ cũng khó ạ! Tại vì thể chất của đàn ông lúc sinh ra đã hơn rất nhiều so với phụ nữ rồi ạ! (Yumiko).
- Việc này có quá khó với em không! Học sinh giỏi nhất lớp! (cô).
- Dạ cũng khó ạ! Mà cô đừng gọi em là học sinh giỏi nhất lớp nữa! Ngại lắm ạ! (Yumiko).
- Tại sao vậy nè! (cô).
- Dạ tại vì điều này cũng không hoàn toàn chính xác đâu ạ! Nếu so về điểm số em có vẻ như đứng nhất nhưng cái đó chỉ là em đang cố gắng lấy thành tích để che lấp khuyết điểm của bản thân thôi. Chứ nếu về thực lực, em còn thua nhiều bạn lắm! (Yumiko).
- Vậy em nghĩ sao về Tatsumi! Yuko - chan! (cô).
- Dạ theo cá nhân em thì cậu ta cũng khá hoàn hảo về ngoại hình. Cậu ta là một thiên tài thực sự, hầu như môn nào cũng rất xuất sắc nếu xét trên phương diện thực lực. Cậu ta chỉ quan tâm cậu ta học được gì và nó đem lại lợi ích gì, chứ không như em, sử dụng thành tích để che đi khuyết điểm của bản thân. Nếu về vị trí đứng đầu lớp thì cậu ta hoàn toàn xứng đáng. Còn về tính cách thì cậu ta hơi kì lạ một chút, gắt gỏng, hay tức giận, khép kín, luôn chia cách bản thân với mọi người, luôn một mình, dường như có cái gì đó trong lòng cậu ta, làm cho cậu ta nhìn thế giới này với ánh mắt khinh bỉ, thù hận. (Yumiko).
- Căng à nha! Thế còn Yukihoshi em cảm thấy thế nào! (cô).
- Dạ trước đây cậu ta là con người hoàn hảo về mọi khía cạnh, về học lực, tính cách, gia thế, địa vị, cách ăn nói... Nhưng sau khi ba mẹ cậu ấy bị giết, cậu ta cho em thấy rất nhiều khuyết điểm, yếu mọi môn, vô dụng,... Mặc dù thế, cậu ta có lòng quyết tậm rất lớn, chỉ trong vòng một đến 2 tiết học thôi, em có thể cảm nhận cái sự quyết tâm đó nó lớn đến mức nào! (Yumiko).
- Em thích Yukihoshi - kun hả? (cô mỉm cười nói).
Yumiko đỏ mặt, ngại ngùng.
- Dạ không...!!! Đâu có đâu...!!! (Yumiko).
- Đừng ngại nữa! Nói ra đi nè! (cô).
- Dạ không có...!!! (Yumiko).
- Cô nhìn là biết rồi! Qua nhận xét của em về Yukihoshi, em toàn khen thôi, trong mắt em cậu ta lúc nào cũng hoàn hảo, trong khi người khác lại khinh bỉ, chà đạp cậu ta sau sự kiện đó thì em lại đứng về phía em ấy! Đúng không nào! Hi hi! (cô).
- Dạ đâu có đâu cô! (Yumiko).
- Hừm...!!! (cô).
Cuộc nói chuyện kéo dài khá lâu nhưng cuối cùng Yumiko cũng thú nhận.
- Dạ cũng có ạ! (Yumiko).
- Sao em không nói cho bạn ấy biết! (cô).
- Dạ tại lúc đó em nghĩ bản thân không xứng đáng, một con người tệ hại. Và lúc ấy cũng có rất nhiều người cậu ấy thích, cậu ấy hẹn hò. Họ đẹp hơn em, thông minh hơn em, sang trọng hơn em, dễ thương hơn em. Cứ mỗi lúc em định nói ra thì lại nhìn thấy cậu ấy đi với cô gái khác, lòng em đau lắm nhưng vẫn không làm gì được, đúng thế, mình có là gì của họ đâu mà có quyền xen vào hạnh phúc của họ, động lực duy nhất, nhỏ bé của em tan biến, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu ấy, cầu chúc cho cậu ấy có cuộc sống tốt đẹp, cầu chúc cho cậu ấy hạnh phúc. Em cũng chả mong gì hơn ngoài việc thấy được nụ cười hạnh phúc của cậu ấy, dù phải đánh đổi bằng bất cứ thứ gì, chấp nhận chôn sâu tất cả, chôn sâu cảm xúc, chôn sâu tình cảm mình dành cho cậu ấy để cậu ấy được hạnh phúc! (Yumiko).
- Cô hiểu rồi! Nếu cuộc sống này ai cũng biết cho đi mà không cần nhận lại thì nó sẽ tuyệt biết bao! Em nhỉ! (cô).
- Không biết tý nữa học gì nhỉ? (một bạn nữ).
- Tao muốn đi về! (lớp).
- Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! (cô).
- Bài tập này cũng khá giống với bài tập trước đó, nhưng lần này có chút khác biệt. (cô).
- Bây giờ các em đeo vòng lại nè. Các em cũng sẽ đánh quả bóng này nhưng giờ đây các em phải đánh làm sao, hết sức mà không làm quả bóng lung lay hay nhúc nhích! (cô).
- Cô sẽ sử dụng ma pháp làm giảm chỉ số của nó đi! (cô).
- Giờ đây cho dù có một lực rất nhẹ tác động vào, quả bóng sẽ di chuyển! (cô).
- Thử thách của các em chính là tung hết sức, hết tốc độ mà không làm di chuyển thứ này! (cô).
- Bắt đầu thôi nào! (cô).
Từng người bắt đầu thử, tác động lực ở mọi góc độ nhưng chỉ mới chạm nhẹ ở đầu ngón tay quả bóng đã di chuyển dữ dội rồi nói chi là tung hết sức, thật sự quá khó. Từng người thử chạm nhẹ vào xem coi thế nào, cho dù nhẹ tới mức nào đi chăng nữa thì nó vẫn lung lay.
- Thôi được rồi! Để cô làm mẫu trước nhé! (cô).
Cô ấy lại gần quả bóng, thủ thế và tung đòn. Đòn đánh quá nhanh, nhanh tới nỗi mắt thường chỉ nhìn thấy nó giống như một tia sáng lướt qua vậy. Xuất hiện và tiêu biến trong chớp mắt, một tốc độ quá khủng khiếp. Không chỉ nhanh mà lực còn rất mạnh, một áp lực đè nén không khí, tạo ra sự chênh lệch áp suất giữa trung tâm tác động với bên ngoài, sinh ra những cơn gió lớn và mạnh, giống như có một cơn bão mới quét qua đây vậy, thật kinh khủng, khá giống với lúc đầu nhưng lần này sức công phá lớn hơn rất nhiều. Giống như lúc đó thôi, chả ai trong lớp có thể đứng vững được cả, họ bị thổi bay ra mọi phía từ tâm chấn động.
Mọi người trong lớp bị thổi bay nhưng vẫn cố mở mắt, cố gắng xem quả bóng như thế nào, hay thậm chí sau khi bị thổi bay mọi người vẫn cố đứng dậy và quan sát nó. Một lực tác động lớn đến thế mà quả bóng vẫn không di chuyển, nó vẫn như thế, chả thay đổi tý nào cả, lực còn mạnh hơn hồi nãy nữa mà cũng chả xê dịch tý nào. Lực hồi nãy tác dụng vào vật khó di chuyển mà nó còn di chuyển, nói chi giờ đây một lực mạnh hơn hồi nãy tác dụng vào thứ dễ di chuyển mà nó lại không xê dịch tý nào, nghịch lý vãi. Cả lớp bất ngờ, im lặng và chả thể thốt lên được câu nào cả. Sau đó ít lâu, tất cả đã lấy lại được tinh thần, họ vỗ tay và tung hô cô giáo của mình:
- Cô tuyệt quá! (lớp).
- Bây giờ các em sẽ tản ra để tập luyện! (cô).
- Nhớ đứng cách xa nhau đó! (cô).
- Các em sẽ tập luyện bằng cách đeo những chiếc vòng giống khi nãy. Hãy tung hết sức mình đánh về phía trước sau đó rút về! (cô).
- Thế bài tập này có tác dụng gì ạ! (Yumiko).
- Tý cô sẽ nói nhé! (cô).
- Dạ! (Yumiko).
- Giờ các em tản ra nè! (cô).
- Chút nữa gặp lại nha! (cô).
- Vâng! (lớp).
Mọi người bắt đầu tản ra để luyện tập. Bài tập này thật khó có thể thực hiện được. Hồi nãy chỉ cần tung hết sức mà đánh thôi, thế mà bây giờ vừa phải tung hết sức, vừa phải nén nó lại. Cả lớp cũng chả hiểu nổi bài tập này có tác dụng gì, nhưng cô đã giao thì phải thực hiện thôi.
Cả lớp vẫn tiếp tục luyện tập, nhưng hễ mà tung đòn về phía trước thì không thể nào kìm nén lại được. Họ thử tháo vòng ra và làm lại xem kết quả thế nào, nhưng không, kết quả vẫn như vậy mà thôi. Khi họ tung đòn thì rất dễ, nhưng khi rút về thì có cái gì đó kéo lại. Cô đi xung quanh và quan sát, giống như lần đầu vậy, cô ấy chỉ lấy tay che miệng và mỉm cười thôi. Đối với Tatsumi, học sinh ưu tú nhất lớp nếu xét về thực lực, còn khó nữa mà nói chi là mấy bạn khác:
- Chết tiệt! (Tatsumi).
- Tại sao chứ! (Tatsumi).
- Chết tiệt! (Tatsumi).
Cậu ta nói trong cơn tức giận.
Cô giáo thấy vậy lại gần cậu ta và hỏi chuyện:
- Sao em lại tức giận vậy Tatsumi - kun! (cô).
- Im đi...!!! (Tatsumi).
- Em xin lỗi cô! (Tatsumi).
- Không có gì đâu ạ! (Tatsumi).
- Nếu có chuyện gì, em có thể tâm sự với cô mà! (cô).
- Không sao đâu ạ! (Tatsumi).
- Không thể giải bày tâm sự với cô, em có thể nói, trình bày với bạn bè mình mà! (cô).
- Đừng như thế nữa nhé! Mở lòng mình ra đi! Hãy hòa nhập với mọi người! Đừng sống khép kín nữa! (cô).
- Cô đang cản trở quá trình luyện tập của em đó! (Tatsumi).
- Em xin phép! (Tatsumi).
""Cái thằng...!!!"" (cô).
""Mình có làm gì nó đâu ta!" (cô).
""Chắc chuyện này mình không xen vào được rồi!" (cô).
"Thôi đành chịu vậy!" (cô).
"Qua xem tình hình mấy em khác thôi!" (cô).
Cô giáo đi xung quanh xem tình hình các bạn trong lớp, từng người, từng người một.
- Cố lên nhé Yuu! Cứ tiếp tục thế này là được! (cô).
- Dạ! Em sẽ cố gắng ạ! (Yuu).
- Cô đi xem tình hình của mấy bạn khác đây! Gặp lại em sau nha! (cô).
- Dạ! (Yuu).
Cô đi tới chỗ Yumiko đang tập luyện.
- Chào em nha! (cô).
- Dạ chào cô ạ! (Yumiko).
- Đối với phụ nữ thì việc luyện tập kiểu này cũng quá sức nhỉ? (cô).
- Dạ cũng khó ạ! Tại vì thể chất của đàn ông lúc sinh ra đã hơn rất nhiều so với phụ nữ rồi ạ! (Yumiko).
- Việc này có quá khó với em không! Học sinh giỏi nhất lớp! (cô).
- Dạ cũng khó ạ! Mà cô đừng gọi em là học sinh giỏi nhất lớp nữa! Ngại lắm ạ! (Yumiko).
- Tại sao vậy nè! (cô).
- Dạ tại vì điều này cũng không hoàn toàn chính xác đâu ạ! Nếu so về điểm số em có vẻ như đứng nhất nhưng cái đó chỉ là em đang cố gắng lấy thành tích để che lấp khuyết điểm của bản thân thôi. Chứ nếu về thực lực, em còn thua nhiều bạn lắm! (Yumiko).
- Vậy em nghĩ sao về Tatsumi! Yuko - chan! (cô).
- Dạ theo cá nhân em thì cậu ta cũng khá hoàn hảo về ngoại hình. Cậu ta là một thiên tài thực sự, hầu như môn nào cũng rất xuất sắc nếu xét trên phương diện thực lực. Cậu ta chỉ quan tâm cậu ta học được gì và nó đem lại lợi ích gì, chứ không như em, sử dụng thành tích để che đi khuyết điểm của bản thân. Nếu về vị trí đứng đầu lớp thì cậu ta hoàn toàn xứng đáng. Còn về tính cách thì cậu ta hơi kì lạ một chút, gắt gỏng, hay tức giận, khép kín, luôn chia cách bản thân với mọi người, luôn một mình, dường như có cái gì đó trong lòng cậu ta, làm cho cậu ta nhìn thế giới này với ánh mắt khinh bỉ, thù hận. (Yumiko).
- Căng à nha! Thế còn Yukihoshi em cảm thấy thế nào! (cô).
- Dạ trước đây cậu ta là con người hoàn hảo về mọi khía cạnh, về học lực, tính cách, gia thế, địa vị, cách ăn nói... Nhưng sau khi ba mẹ cậu ấy bị giết, cậu ta cho em thấy rất nhiều khuyết điểm, yếu mọi môn, vô dụng,... Mặc dù thế, cậu ta có lòng quyết tậm rất lớn, chỉ trong vòng một đến 2 tiết học thôi, em có thể cảm nhận cái sự quyết tâm đó nó lớn đến mức nào! (Yumiko).
- Em thích Yukihoshi - kun hả? (cô mỉm cười nói).
Yumiko đỏ mặt, ngại ngùng.
- Dạ không...!!! Đâu có đâu...!!! (Yumiko).
- Đừng ngại nữa! Nói ra đi nè! (cô).
- Dạ không có...!!! (Yumiko).
- Cô nhìn là biết rồi! Qua nhận xét của em về Yukihoshi, em toàn khen thôi, trong mắt em cậu ta lúc nào cũng hoàn hảo, trong khi người khác lại khinh bỉ, chà đạp cậu ta sau sự kiện đó thì em lại đứng về phía em ấy! Đúng không nào! Hi hi! (cô).
- Dạ đâu có đâu cô! (Yumiko).
- Hừm...!!! (cô).
Cuộc nói chuyện kéo dài khá lâu nhưng cuối cùng Yumiko cũng thú nhận.
- Dạ cũng có ạ! (Yumiko).
- Sao em không nói cho bạn ấy biết! (cô).
- Dạ tại lúc đó em nghĩ bản thân không xứng đáng, một con người tệ hại. Và lúc ấy cũng có rất nhiều người cậu ấy thích, cậu ấy hẹn hò. Họ đẹp hơn em, thông minh hơn em, sang trọng hơn em, dễ thương hơn em. Cứ mỗi lúc em định nói ra thì lại nhìn thấy cậu ấy đi với cô gái khác, lòng em đau lắm nhưng vẫn không làm gì được, đúng thế, mình có là gì của họ đâu mà có quyền xen vào hạnh phúc của họ, động lực duy nhất, nhỏ bé của em tan biến, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu ấy, cầu chúc cho cậu ấy có cuộc sống tốt đẹp, cầu chúc cho cậu ấy hạnh phúc. Em cũng chả mong gì hơn ngoài việc thấy được nụ cười hạnh phúc của cậu ấy, dù phải đánh đổi bằng bất cứ thứ gì, chấp nhận chôn sâu tất cả, chôn sâu cảm xúc, chôn sâu tình cảm mình dành cho cậu ấy để cậu ấy được hạnh phúc! (Yumiko).
- Cô hiểu rồi! Nếu cuộc sống này ai cũng biết cho đi mà không cần nhận lại thì nó sẽ tuyệt biết bao! Em nhỉ! (cô).