Yêu quái tồn tại trong nhân gian, chỉ là sinh vật trong truyền thuyết!

Chúng nó có thực lực cường đại vô cùng, biến hóa khôn lường xuất quỷ nhập thần, cần máu thịt để tồn tại thiết nghĩ thật đáng sợ mà cũng lại huyền ảo.

Mọi người thường thấy chúng xuất hiện trong kịch viện đóng vai trò giải trí, vui tai vui mắt, ở những nơi đó hình tượng của chúng bị bẻ cong trong mắt mọi người, rất nhiều yêu quái được miêu tả có máu có thịt, hoặc xinh đẹp có thể yêu, hoặc âm hiểm và dối trá.

Nhưng mà thật sự ở trong mắt người dân trên núi thường hay đi vào thâm sơn, yêu quái chính là sinh vật đáng sợ nhất thế gian!

So với số lượng dã thú phong phú thì ngược lại yêu quái có số lượng rất ít, nhưng thực lực mỗi con yêu quái đều phi thường cường đại, cho dù bảy tám võ giả bình thường cũng không phải là đối thủ của một con yêu quái nhỏ!

Đối với đội ngũ vào núi tầm bảo mà nói, gặp phải yêu quái thì chắc chắn là một trong những chuyện xui xẻo nhất.

Yêu quái rất thông minh mà chúng nó lại hết sức căm thù loài người! Bởi vì những đạo sĩ rất thích lột da rút máu của bọn chúng để tu luyện, cắt thịt mài cốt bọn chúng để cầm đi luyện đan. Cừu hận giữa yêu quái và nhân loại kéo dài đến mấy trăm vạn năm căn bản không có thể thỏa hiệp được nữa.

Trong thượng cổ truyền thuyết có nhắc đến hai con yêu quái, chính là Si Mị và Võng Lượng, tổ tiên của tất cả yêu ma quỷ quái! Bọn chúng đắc đạo sớm nhất trăm vạn năm, đứng trên trời xanh ngạo thị tam yêu, thực lực vô cùng cường đại từ cổ chí kim cũng ít có địch thủ, lại có tính tàn ác thích ăn tươi nuốt sống loài người, con người số lượng thưa thớt căn bản không phải đối thủ yêu thú. Cho đến rất lâu sau này, nồng độ thiên địa linh khí từ từ ít đi, thực lực yêu quái cũng theo đó giảm xuống, nhân loại khéo tay lại học tập tiến bộ không ngừng, cuối cùng đem tất cả yêu quái đuổi vào rừng sâu núi thẳm, đến bây giờ đã không còn gặp chúng nữa.

Bất quá cho dù thực lực yêu quái không ngừng giảm xuống, nhưng vẫn còn rất mạnh. Yêu quái có mạnh có yếu lớn nhỏ khác nhau, lớn thì có thể thôn vân thổ vụ* trong chớp mắt ẩn vào dị giới tàng hình! Yêu quái rất coi trọng lãnh địa của mình sẽ không dễ dàng cho phép người khác mạo phạm, nếu xông vào lãnh địa yêu quái thì người đó cùng đồng bạn đều sẽ gặp phải công kích mãnh liệt của yêu quái! Đồng thời yêu quái cũng sẽ không dễ dàng rời bỏ lãnh địa của chúng, trừ tại bên trong lãnh địa đi săn ra thậm chí ít khi rời khỏi hang ổ, một lòng muốn dùng tốc độ nhanh nhất tu luyện thành hình người.

Bất quá đây cũng là địa phương để cho Từ lão hán lo lắng. Bọn họ ở bên ngoài Ma Vân Lĩnh thì đã gặp được yêu quái, bình thường chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất đây là một con yêu quái trong khi tranh đoạt lãnh địa mà thất bại lưu lạc, loại này yêu quái không có sào huyệt lang thang khắp nơi, tính công kích cực mạnh, khi gặp loài người thường thì lâm vào cục diện không chết không thôi! Loại thứ hai thì lại là một con yêu quái còn nhỏ mới vừa trưởng thành muốn tách khỏi lãnh địa của cha mẹ, một mình đi ra ngoài tìm kiếm hang ổ mới, loại yêu quái nhỏ này không có kinh nghiệm lại hay bị kích động nên không khó đối phó, nhưng mà đánh tiểu thì còn có lão, Từ lão hán thật ra thì càng sợ yêu quái nhỏ để mắt tới bọn họ, nếu nói người không biết không sợ, coi như bọn họ có mấy chục người yêu quái nhỏ nhất định cũng sẽ tìm mọi cách đánh lén, nếu như nó phát giác mình không phải là đối thủ thì sẽ đi kêu gọi phụ mẫu sinh dưỡng đến, làm không tốt liền đưa tới cả một ổ yêu quái thì đến lúc đó thật là chết không có chỗ chôn.

Hiện tại hắn liền hy vọng sau khi đội ngũ đổi đường vòng, yêu quái sẽ không đi theo nữa, nếu không cuộc hành trình lần này vào núi tầm bảo sẽ cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể biến thành cuộc hành trình tử vong!

…….

Nhất Tuyến Thiên là một trong những con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến vào bên trong Ma Vân Lĩnh, dài năm dặm địa thế hết sức hiểm trở lại xiên xiên vẹo vẹo, đường nhỏ chưa đủ để ba người dang hàng ngang đi qua, hai bên đều là vách đá dựng đứng cao tới mấy trăm trượng, thỉnh thoảng có một ít đá vụn lớn nhỏ từ bên trên rơi xuống, nếu như rớt trúng vào đầu thì coi như có luyện thiết đầu công cũng phải bị lực va đập mạnh làm bể đầu chảy máu! Hơn nữa thường xuyên có độc chướng thổi qua, không chú ý hít vào một chút sẽ thần chí mơ hồ, mà nguy hiểm nhất là dù đang giữa trưa nhưng ánh mặt căn bản vẫn chiếu không tới, đưa đến một đường đều hết sức hôn ám, hơn nữa rêu xanh mọc thành bụi vô cùng dễ trượt chân.

Nếu như không phải chỉ có con đường này có thể đi, Từ lão hán nói gì cũng sẽ không đem đội ngũ mang tới đây, hắn từng ở trên con đường này trải qua một cơn ác mộng, đó là do độc tính cực mạnh của Ngân Tuyến Hoa Xà mang đến, cho tới bây giờ Từ lão hán còn cảm thấy thị lực mắt trái có chút không nhìn rõ, đây cũng là do nọc độc của con rắn này lưu lại di chứng. Lãng phí một ngày trong rừng sâu núi thẳm, mọi người rốt cục phong trần mệt mỏi bước tới lối vào Nhất Tuyến Thiên, nhưng không tiến vào mà dừng lại một lần nữa hạ trại.

…….

Âm phong gào thét, thổi qua đống lửa làm nó lúc sáng lúc tối, nhìn qua giống như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt. Những cơn gió lạnh này đều là từ Nhất Tuyến Thiên thổi tới, bởi vì Ma Vân Lĩnh cây cối vô cùng dày đặc, cho nên dù là ban ngày ánh mặt trời chiếu đến nơi đây cũng đã tàn tạ không lưu lại được bao nhiêu nhiệt lượng, đến buổi tối càng là rét lạnh. Ngoài Lưu Ngọc ra còn có tám người khác được an bài gác đêm.

Canh gác đêm nay cũng không phải là một chuyện tồi tệ, bởi vì ngày mai sẽ phải tiến vào Nhất Tuyến Thiên ai cũng không biết được bên trong có nguy hiểm gì, có muốn hay không thì cũng phải dùng mười phần tinh thần để ứng phó. Chính là Lưu Ngọc nhìn qua vóc người nhỏ gầy, hơn nữa thực lực cũng không tính là mạnh, trọng yếu nhất là vẫn khư khư mặc áo khoác ngoài làm cho người ta rất khó thấy tướng mạo hắn, ngay cả nam hay nữ đều không phân biệt ra được, điều này vô hình trung khiến rất nhiều người đối với hắn có ấn tượng không tốt. Thế nhưng những người đó nào biết đâu rằng như vậy lại vừa đúng ý của Lưu Ngọc, hắn đang phát rầu vì buổi tối không có biện pháp tu luyện 《Thái thanh chân giám 》, bây giờ lấy cớ gác đêm chỉ cần ngồi cách xa đám người này một chút, coi như một chút động tĩnh do tu luyện làm ra cũng không dễ dàng bị phát hiện, mà bị phát hiện thì cũng dễ giải thích.

Tu luyện tới hết canh ba, Lưu Ngọc rốt cục phát hiện toàn bộ người tầm bảo trong trại trừ mấy người gác đêm ở bốn phía còn lại, những người khác đều đã chìm vào mộng đẹp, cho dù động tĩnh lớn một chút cũng khó mà đánh thức bọn họ, vì vậy hắn duỗi lưng một cái ngẩng đầu nhìn về hướng rừng rậm âm u khó có thể nắm bắt, chỉ thấy phàm là lửa trại chiếu rọi đến chốn ấy chứ căn bản không nhìn thấy bất kỳ dã thú nào, thế nhưng lúc này ở chỗ xa hơn trong rừng cây, những thứ kia thật sự đang ẩn mình trong bóng tối, xung quanh quanh đều tản mát ra một ngọn lửa lập lòe màu xanh hồng! Đó đều là ánh mắt của dã thú chỉ ở trong những chỗ tối đen mới phát sáng như vậy, ánh sáng càng mạnh thể hiện thực lực của chủ nhân đôi mắt đó càng cường đại!

Lưu Ngọc phát hiện chỉ ở nơi hắn canh gác đã có không dưới hai mươi cặp mắt dã thú, chúng nó đều nằm phủ phục ở những góc khuất trong rừng, chờ đợi thời cơ đám người bên trong lều trại xuất hiện sơ hở, trên cái thế giới này không chỉ có yêu quái mà dã thú cũng có cừu hận với loài người, bất quá cừu hận đó phần nhiều xuất phát từ bản năng của bọn chúng. Nhưng đám người bên trong trại đều quá mạnh mẻ, lũ dã thú này không phải là đối thủ. Cho nên bọn nó không dám khinh cử vọng động, trừ phi loài người tự mình lộ ra sơ hở trước, nếu không lũ dã thú chỉ lại ở chỗ này quan sát một đêm, chờ đợi sáng ánh dương quang đầu tiên xuất hiện là lúc chúng tự động ly khai.

Lưu Ngọc tự nhiên cũng biết những điều này, đêm tối đối với hành tung của lũ dã thú này đưa đến tác dụng yểm hộ rất lớn, còn đối với con người thì lại sinh ra nhiều bất lợi, Lưu Ngọc tự tin mình có khả năng đối phó đồng thời bảy tám dã thú bình thường, nhưng nếu nhiều hơn cũng chỉ có thể đối mặt với số phận bị xé thành từng mảnh nhỏ!

Vốn là tối nay sau khi Lưu Ngọc tu luyện xong liền định ngồi an tĩnh một chút, nhưng ngay khi lúc này hình như lão thiên cũng không để cho hắn thanh tĩnh, bỗng nhiên vân thạch giấu ở trong ngực trong giây lát đó truyền đến một tia khí tức mát mẻ như có như không. Hơi thở này hết sức yếu ớt nếu không phải lúc này là ban đêm thập phần an tĩnh thì khó có thể phát hiện, Lưu Ngọc mới đầu còn tưởng là mình sinh ra ảo giác, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không phải là mình nghĩ sai, mà là Vân Thạch thật sinh ra một dòng chảy trong suốt! Hơn nữa cổ thanh lưu này mặc dù hết sức yếu ớt lại vô cùng quật cường, Lưu Ngọc cẩn thận quan sát một hồi, cổ thanh lưu này cư nhiên lại chưa có dấu hiệu mất đi, ngược lại một mực duy trì trạng thái tồn tại yếu ớt của mình, qua ước chừng một khắc thời gian cũng không có biến mất.

Lưu Ngọc lúc này mới thật sự kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút sau đó tiến về phía trước từng bước, phát hiện cổ thanh lưu yếu ớt này nhất thời lớn mạnh hơn, sau đó lui phía sau từng bước, cổ thanh lưu đang lớn mạnh nhất thời lại thay đổi thành mỏng manh khó có thể phát hiện, lần nữa trở lại vị trí ban đầu bước sang bên trái vài bước, cổ thanh lưu tốc độ phát triển thậm chí vượt qua việc đi về phía trước, mà hướng bên phải ba trượng lại làm cổ thanh lưu liền trở nên yếu ớt.

Lưu Ngọc suy nghĩ một chút rất nhanh liền tìm được đáp án: “Thoạt nhìn thì phía bên trái khu rừng có đồ vật gì đó xuất hiện làm kích phát ra cổ thanh lưu này! Về tình về lý thì loại ý nghĩ này cũng rất có khả năng. Quay đầu lại nhìn lều trại một chút, phát hiện mọi người vẫn như cũ mê man trong giấc mộng, Lưu Ngọc liền khẽ thả bước, từ từ hướng rừng cây đi nhanh tới.

Lúc đầu Lưu Ngọc còn lo lắng cách trại quá xa sẽ đưa tới dã thú đang rình rập bên ngoài. May mà lộ trình kỳ thực cũng không xa, hắn chỉ lặng lẽ hướng phía ngoài đi khoảng hai mươi thước liền phát hiện một cái cây vô cùng cao lớn hơn nữa cành lá lại xum xuê. Bất quá đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt, Lưu Ngọc cũng không thể nào bởi vì phát hiện một cây đại thụ liền thật cao hứng như vậy, trên thực tế ở sâu trong Ma Vân Lĩnh có rất nhiều cây cối như thế này. Thật sự khiến Lưu Ngọc cao hứng, là hắn lúc này phát hiện bên dưới cái cây lớn nhất này có một huyệt động, bên trong đen thùi lùi thoạt nhìn cảm thấy rất sâu. Bất quá cảm ứng lực từ Vân Thạch tản mát ra cũng ở động khẩu này khuếch đại không ít!

Xem tình hình này chẳng lẽ phía dưới động có bảo bối? Thấy vậy Lưu Ngọc trong lòng cũng không khỏi toát ra một tia hồ nghi, theo lý thuyết bên ngoài Ma Vân Lĩnh có rất ít bảo vật đáng tiền xuất hiện. Có điều ý niệm Lưu Ngọc vừa chuyển, dù sao ta cũng ngủ không được, đơn giản đi xuống nhìn xem một chút, theo trạng thái của cổ thanh lưu này thì bảo vật nhất định ở sâu dưới đất!

Lưu Ngọc mặc dù là đến tìm kiếm Thuần Linh Thủy, nhưng đối với chuyện tình nhất cử lưỡng tiện tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Cái huyệt động này rất sâu mà cũng rất lớn giống như có sức người khai tạc vậy, nếu như đúng là tự nhiên mà có vậy đơn giản chính là điêu luyện sắc sảo! Phía dưới động một mảnh đen nhánh hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả, Lưu Ngọc không dám sơ suất, thận trọng mò mẫm xuống phía dưới, đi rất lâu phỏng chừng gần nửa canh giờ mới phát hiện mình đi tới một bãi đất bằng phẳng.

Chỗ đất bằng phẳng kích thước không nhỏ, giống như là một cái mô hình quảng trường thu nhỏ, Lưu Ngọc xuyên qua quảng trường này, lại lần nữa phát hiện một cánh cửa dẫn xuống phía dưới, có điều lần này lại có tử quang kỳ dị nhàn nhạt từ bên trong hắt ra, hơn nữa dòng thanh lưu mát mẻ toát ra từ Vân Thạch trong ngực đột nhiên lại tăng cường gấp mấy lần! Loại biến hóa này đầu tiên là khiến Lưu Ngọc sửng sốt, song trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục đích rất nhanh sẽ đạt được.

Đoạn đường này coi như an toàn, cũng không gặp nguy hiểm gì, tâm tình Lưu Ngọc vốn hết sức khẩn trương cũng từ từ thanh tĩnh lại, hơn nữa bởi vì sắp tìm được bảo vật nên còn có chút vui mừng. Đi xuống phía dưới động khẩu, quẹo qua mấy ngã rẽ quả nhiên không làm cho Lưu Ngọc thất vọng, tại địa phương này khí lạnh rất đậm, Lưu Ngọc phát hiện điểm cuối hầm ngầm chính là mật thất! Trong mật thất có một đóa hoa hình người nhỏ nhắn, hơn nữa đóa hoa này phát triển thập phần diễm lệ xinh đẹp! Chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, Lưu Ngọc liền cảm giác ánh mắt mình lại có một chút không nỡ rời bỏ, thật sự là bởi vì đóa hoa tươi quá xinh đẹp đáng yêu, đối với người bình thường yếu thích vẻ đẹp thí nó quả có lực hấp dẫn trí mạng!

Huống chi đóa hoa lúc này còn tản mát ra mùi thơm mê người, khiến hắn chỉ cần nhẹ nhàng hít một cái đã cảm thấy tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng, thứ tốt như vậy không phải là bảo vật thì là cái gì?

Coi như Lưu Ngọc tâm tính luôn bình thản, lúc này cũng không nhịn được sự vui mừng hoan hỷ, theo bản năng liền đem tay hướng tới thân hoa cố gắng đem hái xuống.

Nhưng vào lúc này, bên tai chợt vang lên một tiếng hô như sấm rền: “Không nên đụng!”

Cảm tưởng như mặt đất bằng phẳng bị tiếng sấm làm rung lên, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy trong lổ tai nhất thời ong ong, hơn nữa ngày mới khôi phục như cũ. Bất quá trong khoảnh khắc trên mặt hắn vừa thu lại sắc mặt vui mừng, giống như chợt từ trạng thái thất hồn tỉnh táo lại.

Sống sót sau kiếp nạn, thấm mồ hôi lạnh trên trán, đối với người đi tới cảm kích nói: “Đa tạ nhắc nhở, nếu không cái tính mạng Lưu mỗ này, hôm nay coi như là giao lại ở chỗ này!”

Hoa này thật sự là quá kinh khủng! Lưu Ngọc mới vừa rồi lại đang hồn nhiên chưa phát giác ra mình bất giác đã hoàn toàn rơi vào bẫy, nếu là không có người này đột nhiên gầm lên giận dữ, kết quả nhất định sẽ cực kỳ thê thảm! Lúc này Lưu Ngọc mới phát hiện này trong mật thất không lớn, thì đã chất đống tầng tầng hài cốt, lại có mấy chục cụ thi thể! Không chỉ có có nhân loại mà còn có dã thú.

Thì ra đây là một đóa hoa ăn thịt người! Ai cũng chưa từng ngờ tới dưới vẻ bề ngoài kiều diễm, ẩn núp chân tướng kinh khủng như thế! Lưu Ngọc có chút xấu hổ, nửa ngày mới ngẩng đầu lên thì phát hiện người to tiếng quát mình ban nãy lại là Từ lão hán.

…….

Xem ra lão đầu này cũng không đơn giản a! Lưu Ngọc trong tâm âm thầm cảm khái một câu, lần nữa nói cảm tạ: “Tiếng rống giận của từ đại ca này, giống như một tiếng sấm mùa xuân tại đồng trống, lại làm cho tiểu đệ giống như thể hồ quán đính* chợt bừng tỉnh từ trong mộng, vô cùng cảm kích.”

Từ lão hán đối với lời khen ngợi của Lưu Ngọc cũng tựa hồ không thèm để ý, vẻ mặt trịnh trọng khoát tay một cái nói: “Không cần cám ơn ta, ta chỉ là vừa vặn gặp được thôi! Loại hoa mặt ngoài diễm lệ này thường thường hết sức nguy hiểm, sau này ngươi gặp lại nhất định phải hết sức cẩn thận!”

“Đa tạ Lưu đại ca, tiểu đệ thụ giáo!” Lưu Ngọc nghe vậy cảm kích chắp tay, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy không biết Từ đại ca có thể hay không lại khẳng khái một lần nói cho tiểu đệ biết lai lịch của thứ hoa này chứ?”

Từ lão hán nghe vậy không khỏi nhìn Lưu Ngọc một cái, mới gật gật đầu nói: “Có thể, đây cũng không phải là bí mật gì. Hoa này hết sức nguy hiểm, bởi vì nó chuyên lấy người và thú làm thức ăn! Sinh trưởng lên rất kiều diễm, chính là tựu giống như nữ tử bề ngoài xinh đẹp tâm địa lại ác độc, giết người vô số! Nó lại có một cái tên, gọi là xà hạt mỹ nhân!” Thấy Lưu Ngọc nghe lời này cũng không nhịn được lo lắng nhíu mày, lúc này mới suy nghĩ một chút, giống như tâm tình thoải mái vậy, lại an ủi nói một câu: “Thật ra thì ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, hoa này hết sức hiếm hoi, toàn bộ Ma Vân Lĩnh cũng không nhất định vượt qua mười đóa! Hơn nữa nhắc tới thật đúng là một loại dược liệu tốt, nếu là theo biện pháp chính xác đem hái xuống, cũng có trị giá không ít bạc!”

_______

*Thể hồ quán đính: xối nước lên đầu