“Hope for the best and prepare for the worst.”

Một ngày trước sinh nhật tôi.

Thật ra tôi vốn không quan tâm gì tới sinh nhật, đặc biệt là trong hoàn cảnh cần tiết giảm mọi thứ phù phiếm, màu mè như hiện nay.

Hình như ai cũng nghĩ như tôi vì Duy lẫn Phong đều không có vẻ gì để ý tới cả. Mấy ngày trước, cả hai có nhắc qua loa để tỏ ra chút quan tâm nhưng cũng chỉ đến thế. Tôi đoán đến chiều sinh nhật tôi, Duy sẽ vội vã chạy ra tiệm mua đại một chiếc bánh kem cùng cây nến số còn Phong thì đặt pizza hay vài món ăn nhanh nào đó. Long và Tâm sẽ sang ăn cùng. Hoặc nếu cầu kỳ hơn, Tâm sẽ chuẩn bị một bữa lẩu nóng để tất cả có thêm thời gian lai rai. Nói chung, sinh nhật thực ra cũng chỉ là một dịp để mọi người quây quần, ăn uống vui vẻ mà thôi.

Tối hôm đó tôi đi ngủ sớm, sau khi cẩn thận kiểm tra facebook để đảm bảo đã tắt thông báo sinh nhật. Tôi không muốn thấy timeline của mình tràn ngập hàng trăm post “sau này vất vả” với “chúc mày sẽ nghèo” [1] cụt lủn không đầu không cuối.

…………..

Giữa giấc ngủ say, tôi bỗng thấy mũi mình ngứa ngáy như bị mèo quét đuôi lên mặt. Lúc đầu tôi cố nhịn, xoay người ngủ tiếp nhưng vẫn không hết, cuối cùng tôi hắt hơi hai cái liền, đưa tay chà mạnh lên mũi cho đỡ khó chịu. Tôi đột ngột phát hiện ra có điều không ổn. Tay tôi dính đầy một thứ gì đó trắng, xốp và hơi nhờn, kiểm tra lại lần nữa thì phát hiện ra là kem tươi. Do hắt hơi và tự tay gãi mũi, cả mặt lẫn tóc tôi đã dính đầy kem.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to my dear Thư, happy birthday to you!

Cả hội vừa cười vừa hát, dẫn đầu là Duy bưng chiếc bánh kem gắn chi chít nến, theo sau là Phong, Long và Tâm, không thiếu một khuôn mặt nào.

Tôi không biết nên khóc hay cười. Hiện tại tôi vẫn trong bộ đồ ngủ, mặt mũi tóc tai rũ rượi bê bết kem.

- Chị ước rồi thổi nến đi kẻo nến chảy hết xuống bánh bây giờ.

- Ừ. – Tôi cười rồi ngồi thẳng dậy, hơi dịch ra phía mép giường, nhắm mắt thổi phù một cái thật mạnh.

Trong lúc tất cả còn đang mải hò reo, tôi nhanh tay móc hai miếng lớn trên chiếc bánh Duy đang cầm, trét thẳng lên mặt nó và Phong. Tâm và Long nhanh chân chạy ra khỏi phòng nhưng tôi còn nhanh hơn, giật chiếc bánh trên tay Duy, vừa đuổi theo vừa bốc bánh ném lia lịa. Chẳng mấy chốc sàn nhà đã nhoe nhoét kem. Tôi thực muốn cám ơn ai đã sáng kiến mua bánh Kinh Đô, loại bánh luôn ú ụ một lượng kem mà cạo vội cũng được bát ô tô.

Kết quả của buổi sinh nhật bất ngờ là năm chúng tôi bẩn thỉu bê bết bánh và kem từ đầu tới chân. Cả hội nhìn nhau cười phá lên. Phong nhanh nhẹn cắt đặt thứ tự đi tắm, trong đó tôi với hắn sẽ tắm cuối cùng vì còn phải dọn dẹp bãi chiến trường.

- Vui không? – Phong vừa hỏi vừa tranh thủ quệt một mẩu kem lên mặt tôi.

- Lẽ ra sinh nhật em, em phải được đi tắm trước chứ. – Tôi gạt miếng bánh còn đang dính trên áo xuống, ấm ức nói.

- Nhưng em là chủ nhà, không lẽ bắt khách đi dọn?

- …

Nhờ sự giúp đỡ của Phong, chẳng mấy chốc căn nhà trở lại sạch sẽ láng bóng như cũ. Long và Tâm cũng đã quay lại sau khi tắm gội xong xuôi, tôi chờ Duy rồi vào nhà tắm, bụng thầm tính lát sẽ pha trà ăn cùng ít bánh quy. Dù sao đây cũng là buổi sinh nhật đặc biệt nhất tôi từng có trong suốt hai mươi ba năm sống trên đời.

Không ngờ, lúc tôi thơm tho sạch sẽ, đầu còn quấn khăn bông đi ra, tất cả đã quây quần trong phòng khách, trên bàn bày chiếc bánh opera đúng loại tôi ưa thích, hoa quả và ba chai rượu vang.

Tới đây thì tôi chính thức nghẹn lời, không nghĩ mọi người lại dành cho mình quá nhiều quan tâm tới như vậy. Mắt tôi cay cay, cám ơn bằng một giọng ngắt quãng vì xúc động.

Chúng tôi cắt bánh, rót rượu. Vì là dịp đặc biệt, tôi cho phép Duy được uống một cốc vang đầy. Thằng bé không hổ là em trai tôi, lần đầu uống rượu mà mặt không hề đổi sắc. Tâm không uống được nhiều nên ba chai rượu chủ yếu là tôi, Phong và Long giải quyết. May mắn sinh nhật tôi lại vào chủ nhật nên bọn tôi thoải mái ăn uống, trò chuyện mà không cần lo lắng hôm sau phải dậy sớm đi học, đi làm.

- Chỗ làm mới của bà ổn không? – Tôi hỏi Tâm khi bọn con trai bỏ ra ban công hút thuốc. Nhờ quan hệ gia đình, cô vừa mới được nhận vào biên chế một doanh nghiệp nhà nước, tuy lương ba cọc ba đồng nhưng ổn định.

- Cũng bình thường, không năng động như bên ngoài nhưng hợp với tôi.

- Ừ, nếu không phải lo về kinh tế thì tôi nghĩ chỗ đấy là lý tưởng. – Tôi gật đầu rồi nháy mắt. – Ổn định rồi thì lo việc quan trọng đi thôi.

- Việc gì? – Cô lơ đãng hỏi lại.

- Việc trăm năm chứ việc gì. – Tôi cười. – Tôi thấy Phong kể là Long nó sốt ruột rước bà về dinh lắm rồi.

- Tôi chẳng biết nữa. – Tâm bâng khuâng nói, dường như nén vào tiếng thở dài. – Nếu chỉ đơn thuần là giữa tôi và Long thì bọn tôi có thể cố nhưng càng lúc tôi càng thấy cái tương lai đấy xa vời.

- …

- Hôm trước Long đi xiết nợ, vô tình đúng phải họ hàng bên ngoại nhà tôi. Anh họ tôi bị đánh phải nằm viện. Mẹ tôi đã thề là sẽ từ mặt tôi nếu tôi còn tiếp tục qua lại với Long.

- …

- Mẹ Long nghe phong thanh chuyện nhà tôi phản đối, cách đây ít lâu tôi gặp, bác ấy có mát mẻ rằng mâm son thì tìm đũa ngà cho nó xứng, dính lấy đũa mốc làm gì để mang tiếng cả đôi bên.

- …

Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc ngồi sát lại Tâm để cô dựa vào người tôi, coi như an ủi.

- Đôi lúc tôi cảm thấy tình yêu của chúng tôi đã tới hạn, nếu cố nữa thì thành ra bất chấp phải trái đúng sai.

- Tôi không ở trong hoàn cảnh của bà nên chẳng biết ý kiến của tôi có chính xác không, nhưng nếu bỏ qua mọi yếu tố ngoại cảnh thì bà có nghĩ Long là người phù hợp với bà không?

Tâm mỉm cười, một thoáng ấm áp lướt qua gương mặt cô.

- Tôi có không ít người theo đuổi, ngay cả bây giờ ở chỗ tôi làm cũng có một anh ngấp nghé nhưng càng tiếp xúc với họ thì tôi càng cảm thấy chẳng ai thay thế được Long. Nhiều người nghĩ tôi và Long khác biệt nhưng thật ra bọn tôi rất hợp và hiểu nhau.

- Bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con, chỉ có điều là không phải lúc nào mong muốn đấy cũng mang lại kết quả tốt nhất. – Tôi nhẹ nhàng nói. – Cuối cùng thì cuộc sống của mình là do mình làm chủ chứ đâu ai quyết định hộ được.

- Ừ. – Cô khẽ nói, không rõ là đồng tình hay để cho qua chuyện.

Trông người lại ngẫm tới ta, tôi bất giác tự hỏi liệu vấn đề của Tâm có phải sẽ là vấn đề của tôi trong tương lai? Phong có thể chủ động cuộc sống, có thể đi con đường riêng nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ gia đình. Con người ta rốt cuộc cũng sẽ hướng về nguồn cội, việc hắn trở về với hai bác chỉ là vấn đề thời gian. Lúc đấy tôi sẽ thế nào? Cứ cho là hắn nhất mực chung thủy, bảo vệ tôi nhưng còn tôi, liệu tôi có thể vì hắn mà cố gắng hòa hợp với gia đình hắn không? Chưa kể tới những yếu tố khác như Vũ và Duy.

Một thoáng im lặng giữa tôi và Tâm, cả hai dường như đang đeo đuổi những ý nghĩ riêng.

- Tâm ơi về đi, anh say rồi. – Long từ ban công đi vào, mặt đỏ gay, chân bước hơi loạng choạng.

- Để em đỡ anh. – Duy quàng tay qua người Long, gồng sức đỡ. Thời gian gần đây nó cao lên khá nhiều, trừ vóc dáng hơi gầy gò một chút thì đã đứng tới mang tai Long.

Tâm tới đỡ bên kia Long rồi ba người nhanh chóng đi về căn hộ đối diện. Tiếng sập cửa đủ lớn để đánh thức tất cả các hộ khác cùng tầng.

- Không uống được còn cố cơ. – Phong khẽ lắc đầu.

Tôi mím môi nhịn cười, không nghĩ một thằng đàn ông hổ báo như Long tửu lượng lại thấp như vậy.

- Có ai ép nó đâu.

- Vui mới uống đấy, ngày thường nó uống ít lắm. Em mà để ý, đi uống rượu nó toàn đổ sang cốc anh thôi. – Đang cười, mặt Phong bỗng đần ra. – Chết dở, anh quên không mang chìa khóa. Hình như lúc nãy Duy cũng cầm theo chìa khóa của nó rồi.

- Đợi nó về vậy.

- Ừ.

Nhưng chúng tôi dọn dẹp xong xuôi hết vẫn chưa thấy bóng dáng Duy đâu. Mặc cho tôi và Phong thay nhau bấm chuông, đập cửa đến đau tay, cả ba vẫn dứt khoát cố thủ không chịu mở.

- Có mùi âm mưu ở đây. – Tôi nhăn mặt khi quay về nhà.

- Anh cũng thấy thế. – Hắn nói rồi ngả người xuống ghế. – Tối nay anh ngủ đây vậy. Lấy giúp anh cái chăn.

Tôi gật đầu, vì chẳng còn cách nào khác.

Lúc tôi mang chăn gối ra thì Phong đã ngủ. Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn rồi ngồi xuống bên cạnh. Bình thường hắn luôn là người hoạt bát, tràn đầy năng lượng, tôi thậm chí còn chẳng mấy khi thấy hắn ngồi yên lấy một lúc, vậy mà khi ngủ, trông hắn bình yên lạ lùng. Nhìn khuôn mặt Phong hiện tại dường như mọi ưu lo phiền phức trên đời đều không thể chạm tới, những băn khoăn của tôi ban nãy bỗng trở nên nhẹ bẫng. Có thể lựa chọn ở bên cạnh hắn sẽ mang tới cho tôi lắm rắc rối, phiền não nhưng ai dám chắc một con đường khác sẽ bằng phẳng hơn? Cho nên thay vì nghĩ tới những khả năng không xảy ra, chẳng bằng chuẩn bị tâm thế giải quyết những vấn đề chắc chắn sẽ tới. Dù sao, tại thời điểm này tôi vẫn hoàn toàn hài lòng với lựa chọn của mình.

Tôi khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt lên khuôn mặt hắn, lấy ngón tay di nhẹ đường chân mày, xuôi xuống gò má.

- Em lợi dụng lúc anh ngủ mà sàm sỡ phải không? – Phong bỗng mở mắt, giọng đầy châm chọc.

- Anh cố ngủ trăm năm thì may ra em sẽ làm thế. – Tôi nhún vai. – Em đi ngủ đây. Anh ngủ ngon.

Phong hơi nhổm dậy, giơ tay kéo mạnh tôi nằm xuống bên cạnh.

- Này…

- Ngại gì? Anh có nói là anh phiền vì em sàm sỡ anh đâu. – Hắn nói nhỏ, khuôn mặt kề sát bên mặt tôi. – Có điều đã bắt đầu thì phải hoàn tất.

Rồi hắn hôn tôi, nụ hôn cuồng nhiệt hơn rất nhiều so với mọi lần khác. Tôi bất giác mềm nhũn người.

- Không được… – Tôi chống mạnh tay, ẩy hắn lùi lại một chút. – Đây là sofa.

- Ý em là chỉ cần lên giường là được đúng không?

- Không…

Hắn vòng tay qua vai và chân, bế bổng tôi lên, sải bước vào phòng mặc cho tôi yếu ớt chống cự.

- Cửa chưa khóa, lỡ Duy nó về… – Tôi cố sức ẩy hắn ra, định nhảy khỏi giường.

- Khỏi cần, lúc nãy em vào lấy chăn anh khóa rồi. – Hắn xoay người đè tôi xuống khiến tôi không thể nhúc nhích.

Phong nhanh chóng cởi áo còn tôi nhìn như bị thôi miên vào khối cơ bắp gọn gàng không chút mỡ thừa của hắn. Tay tôi vẫn bám vào vai hắn, cảm nhận rõ ràng một nguồn sức mạnh lớn đang chảy bên dưới da thịt chực bùng nổ.

- Nhưng không có… không có… – Tôi bật dậy, lắp bắp, mặt đỏ lựng. Dù sao an toàn vẫn là trên hết.

- Anh có. – Hắn bỗng cười gian, rút trong túi quần ra một thứ hình vuông, mỗi cạnh bằng khoảng hai đốt ngón tay, hua qua hua lại. – Đúng cái này không?

- Anh toa rập với bọn nó lừa em. – Tôi bực bội đấm vào người hắn. Nếu không có âm mưu, hắn mang theo làm gì?

- Em nhầm, anh lúc nào cũng mang theo bên người nhé. – Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. – Từ lúc em đồng ý yêu anh.

- …

- Còn gì nữa không?

Tôi im lặng nhìn Phong. Nụ cười nửa miệng của hắn cũng không che giấu được đôi mắt dịu dàng đầy yêu thương đang nhìn tôi. Tôi khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy hắn. Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Và hiện tại chính là thời điểm hoàn hảo.

…………….

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt khiến tôi khó chịu, xoay người, vùi mặt xuống gối ngủ tiếp.

Một cảm giác buồn buồn trên mặt làm tôi hơi bực, giơ tay xua đi thì tay tôi lại bị giữ lại. Cuối cùng tôi hết chịu nổi, trợn mắt nhìn người bên cạnh:

- Yên cho em ngủ.

- Chúc mừng sinh nhật vợ. – Phong cười, không để lời nói của tôi vào tai. – Thích quà sinh nhật chồng tặng vợ không?

- Quà nào? – Tôi lườm hắn.

- A, em làm anh tổn thương đấy. – Hắn nhăn nhó kêu lên rồi hôn khắp mặt tôi, hai mắt hơi híp lại. – Em thậm chí còn không có cả ấn tượng gì, thế để anh tặng lại nhé.

- Dừng ngay. – Tôi dùng hết sức ẩy hắn ra. – Em mệt lắm.

Phong cười nằm xuống, ôm lấy tôi.

Hai chúng tôi im lặng một chút, tận hưởng sự yên bình bên nhau. Tôi rúc vào người hắn, tôi thích cảm giác nhiệt lượng từ hắn tỏa ra bao trọn lấy tôi. Nó làm tôi thấy an toàn.

Một suy nghĩ vẩn vơ kéo đến bỗng khiến tôi có chút không thoải mái. Tôi không phải người ưa xét nét quá khứ, nhưng việc Phong từng chung đụng với quá nhiều người không phải điều làm tôi thấy hoàn toàn vui vẻ.

- Sao thế?

- Anh có bao giờ muốn chúng mình gặp nhau sớm hơn không? – Tôi lảng đi, hỏi nhỏ. Nếu gặp nhau sớm hơn, chẳng phải tôi sẽ không bị những lấn cấn như bây giờ sao?

- Không…

- …

- Nếu anh gặp em cách đây vài năm, chúng mình có lẽ đã không thể bên nhau. – Hắn vuốt tóc tôi. – Những người anh gặp, những gì anh trải qua, tất cả đã tạo nên con người anh ngày hôm nay, nên anh không bao giờ phủ nhận quá khứ. Đến thời điểm này, anh không có gì hối hận, và anh đã biết trân trọng những gì cuộc sống ban cho mình. Em nghĩ xem, nếu bốn năm trước chúng ta gặp nhau thì sẽ thế nào?

Bốn năm trước, tôi cố nhớ lại. Nếu tôi gặp Phong bốn năm trước, lúc đó tôi là cô sinh viên sống nay không cần biết mai với cái tôi lớn hơn tất cả còn hắn hẳn cũng chẳng khác gì. Hai kẻ như vậy gặp nhau thì ai có thể làm được ai tốt lên? Ai sẽ có nhu cầu gắn bó với người còn lại? Câu trả lời đương nhiên là không ai cả. Và kết quả tất yếu sẽ là hai con đường rẽ ngang mà không một chút tiếc nuối.

Tôi dụi nhẹ đầu vào người hắn, xem như đồng tình.

- Vì thế ta nên quý trọng hiện tại, anh cảm thấy may mắn là chúng ta đã gặp nhau đúng thời điểm.

- Em cũng vậy.

……………

Tôi những tưởng sau sinh nhật tôi, Phong sẽ đề nghị chuyển vào nhà tôi nhưng hắn lại không hề đả động tới chuyện đó. Và tất nhiên, tôi cũng chẳng đề cập làm gì. Có lẽ hắn vẫn quen cuộc sống tự do, chưa thích ràng buộc.

- Chị ơi, sang nhà anh Phong lấy giúp em mấy cái đĩa game, em đang dở tay một tý. – Duy từ trong phòng thò đầu ra ném cho tôi chùm chìa khóa.

Tôi đi sang nhà Phong, giờ này bình thường bọn hắn không có nhà. Thế nhưng vừa khép cửa thì tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài ban công.

- ĐM, sao mày *** chuyển sang bên đấy ở luôn đi? Chạy qua chạy lại mất công ***. – Tiếng Long vang lên, lại đúng vấn đề tôi đang suy nghĩ nên thay vì lên tiếng tôi im lặng nép người một bên dỏng tai nghe lỏm.

- …

- Hay là mày sợ bị Thư kiểm soát? Tao thấy nó có phải loại đấy *** đâu?

- ĐM, *** phải. – Tiếng Phong hơi gắt gỏng.

(Chú thích: do có quá nhiều từ cần đánh dấu *** nên tác giả xin phép diễn đạt theo ngôn ngữ thông thường)

- Thế thì sao?

- Tao lại chẳng muốn chuyển qua đấy quá nhưng không phải cứ muốn là được. Có những chuyện phải nghĩ xa ra một tý.

- Thư không đồng ý à?

- Tao chưa bao giờ hỏi. – Hắn thở hắt ra. – Nhưng mày xem, giờ tao đang bấp bênh thế này. Ai biết được sau này thế nào?

- Thì sao?

- Mày ngu thế, là thằng đàn ông mày có muốn vợ mày từng sống chung như vợ chồng với thằng khác không?

- Bình thường thôi mà.

- Tao cũng thấy thế nhưng tao với mày không đại diện cho số đông. Yêu hay ngủ với người khác có thể không phải vấn đề nhưng sống chung lại là chuyện khác, đâu phải ai cũng dễ dàng chấp nhận. Bố mẹ Thư mất rồi, nội việc đó đã là điều bất lợi quá lớn, tao không muốn mọi người xì xầm thêm gì về Thư nữa. Sau này lỡ bọn tao không thành, tao vẫn muốn Thư lấy được tấm chồng tốt, tao không muốn tao lại là tác nhân cản trở chuyện đó.

- Tùy, nhưng tao thấy bọn mày có vấn đề gì đâu.

- Đấy là mày thấy, tao cũng hi vọng vào những gì tốt nhất, nhưng vẫn phải tính phương án dự phòng cho điều xấu chứ.

- Cũng phải.

Tôi vốn định bước ra tỏ vẻ tự nhiên như mới sang nhưng lại không thể làm được. Sống mũi tôi cay cay, cố nuốt vào một giọt nước đã ra tới khóe mắt. Tôi sợ nếu giờ trông thấy Phong, tôi sẽ không kiềm chế được nữa.

- Đĩa game của em đâu? – Duy kêu lên khi tôi bước vào nhà.

- Chị không tìm thấy. – Tôi nhún vai. – Lát em gọi anh Phong mà hỏi.

.............................

Chú thích:

[1] Nhiều người có thói quen viết tắt Sinh nhật vui vẻ, Chúc mừng sinh nhật thành SNVV, CMSN nên Thư mới dịch đùa thành Sau này vất vả và Chúc mày sẽ nghèo.