- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, không có chuyện thần quái nào xảy ra nữa.
Đoàn phim cuối cùng cũng đã quen với thời tiết ở Tây Bắc, sau khi trải qua lúc ban đầu quen dần, quay phim cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, đi lại không có gì khác thường. Muốn nói đến chuyện khác thường chính là, lúc đang quay phim ở trong đoàn, thường phát hiện thấy có một ít động vật hiếm cần quốc gia bảo vệ xuất hiện trong bụi cỏ, đợi lúc họ chưa kịp nhìn kỹ thì những động vật nhỏ đó đã biến mất nhanh như chớp, khiến ai cũng nghi ngờ là mình hoa mắt.
Vùng này cũng không phải là khu động vật hoang dã gì, sao tự dưng lại xuất hiện nhiều động vật hoang hiếm cần quốc gia bảo vệ chứ nhỉ?
Từ ngày đó Nhạc Chính Tước và Mễ Thiên Sư cùng tới thăm ban, hai người khong thấy xuất hiện lần nào nữa.
Du Lệ biết được từ chỗ nhóm tiểu yêu thường chạy tới xây xem đoàn phim, gần đây Nhạc Chính Tước bận bù đầu, vừa muốn bắt tay vào xây dựng khu du lịch Lôi Nạp Đa Nhĩ, vừa muốn đi theo Mễ Thiên Sư chạy xử lý một ít trận phù luyện quỷ và nuôi quái vật.
NHưng mấy ngày nay, Mễ Thiên Sư lại phát hiện ra một vài trận phù ở nơi khác, sau mỗi trận phù này đều có nuôi một con quái vật.
Những con quái vật đó đều đến từ âm phủ, thực lực mạnh mẽ, Nhạc Chính Tước không yên tâm giao cho người khác, nên đành tự mình ra tay giải quyết.
Thông qua những trận phù đó, họ tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng túm được một tà thiên sư nấp ở vùng Tây Bắc.
(Nghe bảo thiên sư đó là Hắc Long Đường trốn ra ngoài, lần trước lúc tổ dị văn bao vây tiêu diệt Hắc Long Đường, thiên sư đó cũng đúng lúc ra ngoài, để gã tránh được một kiếp) Bạch Lộc vừa nhai ít cỏ khô vừa nói.
Kim điêu đứng cạnh bổ sung (Sau khi Mễ thẩm vấn cong, nghe bảo thiên sư Hắc Long Đường ẩn nấp không chỉ có một, còn có cả đồng đảng khác nữa)
Vẻ mặt Bạch Lộc âm trầm bảo (Vì thế mấy đứa tốt nhất là phải rất cẩn thận, nếu bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, bắt được mấy nhỏ như mấy đứa lột da lấy máu, dùng máu tế luyện tà vật, vĩnh viễn không được siêu sinh đó)
Mấy con tiểu yêu bị dọa sững sờ, chỉ có Tiểu Báo Tuyết nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn nó.
Bạch Lộc gõ hai vó cộc cộc ở trước, cảnh cáo (Bảo chính là mày đó đó! A Tuyết, giờ bên ngoài không an toàn, cấm không được chạy loạn)
(Tui không chạy loạn mà!)
(Cấm không được nói tui!)
(Tui….)
…
Du Lệ vừa nghe Chử Hiệt phiên dịch, vừa nhìn cả đám động vật nhỏ nói nhau, không nhịn được phì cười thành tiếng.
Mỗi lần đám tiểu yêu này nói xong câu cuối, cũng do Bạch Lộc hù dọa khiến đám tiểu yêu không dám phản kháng, rất đáng yêu.
Chỉ có Chử tiên sinh thì không cảm thấy đáng yêu tý nào, sau khi hiểu rõ tình hình đã kéo Du Lệ rời đi.
Nếu không phải do Du lệ quan tâm việc này, anh cũng sẽ không tới đây để hỏi.
Mấy ngày cứ trôi qua thế, lúc đoàn phim bận rộn, tự dưng một con Kim Điêu từ xa bay tới, đậu xuống, đập lên trên giá treo ở bên ngoài trường quay kêu bang một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều bị nó thu hút, ồ lên.
“Là con Kim Điêu kia! Nhìn bộ lông đẹp quá kìa!”
“Sao nó lại tới nhỉ?”
“Lần đầu tiên tôi mới được tiếp xúc gần với loại ác điều này đó, mau bắt lại đi!”
….
Kim Điêu nhìn xuống đám người đang cãi cọ ầm ĩ bên dưới, ánh mắt sắc bén đảo quan tìm người, sau khi thấy người quen, cất tiếng kêu với họ.
Thần sắc Chử Hiệt ngưng lại, tự dưng đứng dậy rời đi.
Thần sắc đạo diễn Chung cũng ngạc nhiên nhìn con Kim Điêu kia, đang nghi không rõ nó có phải là tiểu yêu ở trang trại nhà Nhạc Chính Tước không, thấy Chử Hiệt đột nhiên rời đi, rốt cuộc đạo diễn Chung mới xác nhận, con KIm Điêu này thật sự là yêu, lúc này đang tới đây tìm Chử Hiệt.
Chử Hiệt vừa rời đi, mãi cho tới khu đoàn phim kết thúc công việc vẫn chưa thấy anh trở về.
Du Lệ tẩy trang xong, biết Chử Hiệt còn chưa về từ chỗ trợ lý Trịnh, gửi tin nhắn cho Chử Hiệt mà không thấy hồi âm, nên đi tìm đạo diễn Chung.
“Đạo diễn Chung, ông có biết Chử Hiệt đi làm gì không?”
Đạo diễn Chung thành thật lắc đầu, “Lúc anh ấy đi không nói” Sau đó lại an ủi, “Cô yên tâm đi, Chử tiên sinh lợi hại vậy chắc không có chuyện gì đâu, đoán chừng là ở chỗ Nhạc Chính Tước có chuyện gì nên mới gọi riêng anh ấy tới thôi”
Du Lệ cảm thấy có khả năng này, kiềm chế tâm tình, cùng ngồi lên xe với đoàn phim về trấn nhỏ.
Mãi cho tới lúc đi ngủ, Chử Hiệt mới mang một thân lạnh lẽo trở về.
Du Lệ ngồi dưới ánh đèn xem kịch bản đợi anh, thấy anh về, trái tim lo lắng một ngày mới ngưng lại, vội vã đứng dậy đi tới hỏi, “Hôm nay anh đi đâu thế/”
Chử Hiệt cởi chiếc áo dính tuyết trên người xuống bảo, ‘Em đừng tới đây, trên người anh lạnh lắm”
Du Lệ đành đứng cách xa anh hai bước chân đánh giá anh, cái mũi hít hít, thần sắc khẽ biến, “Anh bị thương rồi?”
“Không có!” Chử Hiệt chối bay, “Không phải anh bị thương, mà là Ma tộc khác”
Du Lệ nhìn anh chằm chằm, trong lòng không tin, nếu không bị thương vì sao không cho cô tới gần?
Chử tiên sinh hiếm khi cảm thấy bất đắc dĩ, ‘Trên người anh bẩn lắm, hơn nữa máu cũng khó ngửi, anh đi tắm rửa một cái đã” Nói xong, không đợi cô tới gần đã đi thẳng vào phòng tắm.
Du Lệ đứng ở cửa phòng tắm, ngẫm nghĩ xem có cần chen vào không, nhưng do thời tiết quá lạnh, cuối cùng đành bỏ.
Đợi lúc Chử tiên sinh từ phòng tắm ra, đã bị người đợi ở cửa nhào tới, bắt đầu kiểm tra từ trên xuống dưới người anh, mãi cho tới khi xác nhận anh không bị thương mới yên tâm.
“Sao lại thế? Là Ma tộc Tắc Long phái tới à/” Du Lệ hỏi.
Chử Hiệt ừm một câu, sờ mặt cô trước tiên, thấy mặt cô hơi lạnh, máy sưởi trong phòng cũng không mạnh, mà tay chân cô thì đã lạnh băng cả, phải bọc thật lâu mới ấm được. Đưa tay bế cô lên nhét thẳng vào trong ổ chăn, anh cũng ngồi dựa mép giường, rồi mới nói chậm rãi, ‘Hôm nay lúc Kim Điêu đang tuần tra, phát hiện ra hành tung Ma tộc, nên tới đây nói cho anh…”
Chử Hiệt vốn định tính toán giải quyết Ma tộc Tắc Long sai tới, nhưng anh cũng không muốn rời khỏi Du lệ, dĩ nhiên cũng không cách nào đi tìm Ma tộc kia, chỉ đành đợi đối phương tự động dâng tận cửa thôi.
Có lẽ biết uy danh của Đại Yêu Vương vùng Tây Bắc, hoặc lúc trước có ba quỷ hút máu mất tích đã cảnh cáo bọn chúng, Ma tộc ẩn trong Tây Bắc rất thông minh mà giấu mình, chưa lộ ra hành tung, chỉ hành động vào lúc tối.
Tiếc là gã đã coi thương tính nguy hiểm của thảo nguyên Tây Bắc, cũng coi thường thực lực Chử Hiệt.
Kim Điêu là kẻ tuần tra vùng thảo nguyên, lúc phát hiện ra hành tung Ma tộc, lặng lẽ truyền tin tức tới tất cả động vật trên thảo nguyên, bảo chúng thầm quan sát Ma tộc đó, rồi nó chạy tới nói cho Chử Hiệt biết.
Lúc được tin chính xác, Chử Hiệt dĩ nhiên muốn đi xử lý Ma tộc kia rồi.
“Vậy Ma tộc đó….. đã chết rồi à?” Du lệ nghĩ đến mùi máu tươi trên người anh, không kìm được hỏi.
“Chưa, vẫn còn thở” Chử Hiệt vỗ nhẹ tóc cô, thần sắc thản nhiên. Ma tộc này da dày thịt béo, chỉ cần còn một hơi thì không có chuyện gì cả, nhanh chóng nhảy nhót tung tăng ngay, thậm chí chẳng cần trị liệu gì cả.
Du Lệ lại hỏi, “Có hỏi rõ được có bao nhiêu Ma tộc cao cấp nấp ở vùng Tây Bắc không?”
“Chỉ có một” Chử Hiệt hơi cong môi, “Vẫn quá yếu”
Thực ra thực lực Ma tộc đó không tồi, nhưng do đối phương không biết thân phận Chử Hiệt, còn tưởng anh là thiên sư Hoa Quốc, chỉ cần phái một Ma tộc cao cấp tới đây cũng ổn. Còn đến mức những quỷ hút máu thua trong tay Hoa quốc, họ đều tưởng tổ Dị văn Hoa quốc quá lợi hại, mới có thể ngăn cản được những quỷ hút máu này, chẳng liên quan đến đinh gỉ gì với thực lực Chử Hiệt hết.
Kết cục coi khinh đại ma đầu thì chính là bị kéo xuống đưa đi làm lao công ở Ma Cảnh.
Du Lệ cảm thán, Chử tiên sinh đây đang giả heo ăn thịt hổ, ỷ vào quỷ htus máu và Ma tộc nước ngoài chưa rõ thân phận của anh, đến tên nào thì diệt tên đó, vậy cũng khá ổn.
**
Sau khi giải quyết xong Ma tộc ẩn nấp ở Tây Bắc, những chuyện ngày tiếp theo vô cùng thuận lợi.
Giữa tháng 11, rốt cuộc họ cũng kết thúc đợt quay chụp ở Tây Bắc, lại chuyển tới chỗ khác tiếp tục quay chụp tiếp.
Ngày rời đi đó tiểu yêu trang trại chạy tới tiễn đưa, Trác Già lo chúng như ong vỡ tổ chạy tới dọa con người nên tự mình đưa chúng đi, cũng là để yểm hộ cho đám tiểu yêu đi truy sao.
Du Lệ nhận được rất nhiều quà tặng của fan đưa, quà quá nhiều, vốn không mang đi nổi, đành bảo trợ lý Trịnh gửi qua bưu điện về công ty.
Những diễn viên khác trong đoàn phim thấy trợ lý Trịnh dùng xe chở quà đi đều lộ ra tia hâm mộ.
Hướng Vinh Tu cũng tới đây tham gia náo nhiệt, cười bảo, “Nữ thần Lệ Chi quả nhiên đi tới đâu cũng được chào đón, chúng tôi vẫn kém nhiều kìa! Đúng rồi, đây là fan ở đâu tặng vậy?”
Nơi đoàn phim chọn quay rất hẻo lánh, cả phóng viên cũng không tìm ra, Hướng Vinh Tu cũng không rõ những fan này lại mạnh vậy, còn có thể tặng quà tới tận đây nữa.
Du Lệ hơi xấu hổ bảo, “Đây là dân chăn nuôi trong trang trại Nhạc Chính tiên sinh tặng”
Nghe thấy cô nói thế, mọi người hiểu ngay, “Là đám dân chăn nuôi hiếu khách nhiệt tình kia à, không ngờ họ cũng hâm mộ sao đó”
“Đúng thế, chỉ truy đuổi mỗi mình nữ Thần Lệ Chi của chúng ta thôi”
“Nhiều quà như thế, chẳng lẽ đều là quà của toàn bộ dân chăn nuôi trang trại sao’
“Hình như cũng chưa từng thấy có nhiều dân chăn nuôi đến vậy mà?”
Du Lệ càng xấu hổ hơn, thầm nghĩ thực ra những fan đó đều là một nhóm tiểu yêu đáng yêu, cũng không trách họ không nhìn thấy.
**
Mãi cho đến hết tháng 11, bộ “Gió Vùng quê” cũng đóng máy.
Tiếp đó đoàn phim ở khách sạn gần thành phố điện ảnh tổ chức bữa tiệc đóng máy, đều do nữ chính đóng, Du Lệ dĩ nhiên cũng phải tham gia.
Trợ lý Trịnh vừa chọn quần áo cho cô vừa bảo, “Nghe nói nhà đầu tư bến đó cũng sai người tới tham gia tiệc đóng máy, đến lúc đó chắc sẽ yêu cầu uống rượu, chị uống ít thôi đừng cố”
Du Lệ ngồi ở đó cho họ trang điểm ừ một câu.
Trợ lý Trịnh nhìn cô gái tỏa sáng diễm lệ trong gương, bất giác thấy hơi lo.
Mỗi lần có tiệc đóng máy, lại gặp chút chuyện, nếu gặp phải mấy nhà đầu tư tính tốt còn đỡ, nếu gặp phải mấy kẻ có tiền tùy hứng thì không chỉ muốn ép Du Lệ uống mấy chén, mà thậm chí còn muốn động chân tay với nữ minh tinh. May trước đây Du Lệ không phải nữ chính, hơn nữ có An Như coi sóc nên chẳng có kẻ nào dám ra tay với cô, nhưng lúc này không có An Như thì….
Trợ lý Trịnh quyết định đợi chút nữa cô nàng sẽ nhìn cho kỹ vào.
Thời gian cũng gần đến giờ, Du Lệ dẫn theo trợ lý Trịnh và Chử Hiệt đi tham gia tiệc đóng máy ở khách sạn.
Sau khi tới khách sạn Du Lệ đi tới ghế lô đoàn phim chọn, để vệ sỹ Chử Hiệt và trợ lý Trịnh đợi bên ngoài.
Thời gian cô tới cũng không sớm không muộn, ghế lô cũng có có hơn nửa số người ngồi, đạo diễn Chung và phó đạo diễn, Hướng vinh Tu, và mấy diễn viên đóng phim cũng đã tới. Bên cạnh đạo diễn Chung có mấy người mặc vet xa lạ, đều là đại diện các nhà đầu tư.
Sau khi Du Lệ tới, đạo diễn Chung gọi cô đến ngồi cạnh Hướng Vinh Tu, giới thiệu họ, “Đây là tiểu thư Du Lệ, là nữ chính của bộ “Gió Vùng Quê”, cũng là vùng quê tốt đẹp nhất trong lòng tôi”
Lời đạo diễn Chung vô hình tăng thêm sức cho Du Lệ, cũng tỏ rõ thái độ của ông.
Mấy nhà đầu tư đều cười ha hả chào hỏi Du Lệ, ánh mắt đảo vòng trên người cô, trong mắt lóe lên tia sáng rực.
Hiếm có ít người có thể nhìn dung mạo cô lần đầu với ánh mắt không sáng rực, cô thực trông vô cùng xinh đẹp, chỉ cách màn hình lạnh băng còn đỡ, nhưng lúc tiếp xúc gần, toàn bộ thị giác đã bị khắc sâu, thấy cô mới đẹp tới mức nào.
Đoàn phim cuối cùng cũng đã quen với thời tiết ở Tây Bắc, sau khi trải qua lúc ban đầu quen dần, quay phim cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, đi lại không có gì khác thường. Muốn nói đến chuyện khác thường chính là, lúc đang quay phim ở trong đoàn, thường phát hiện thấy có một ít động vật hiếm cần quốc gia bảo vệ xuất hiện trong bụi cỏ, đợi lúc họ chưa kịp nhìn kỹ thì những động vật nhỏ đó đã biến mất nhanh như chớp, khiến ai cũng nghi ngờ là mình hoa mắt.
Vùng này cũng không phải là khu động vật hoang dã gì, sao tự dưng lại xuất hiện nhiều động vật hoang hiếm cần quốc gia bảo vệ chứ nhỉ?
Từ ngày đó Nhạc Chính Tước và Mễ Thiên Sư cùng tới thăm ban, hai người khong thấy xuất hiện lần nào nữa.
Du Lệ biết được từ chỗ nhóm tiểu yêu thường chạy tới xây xem đoàn phim, gần đây Nhạc Chính Tước bận bù đầu, vừa muốn bắt tay vào xây dựng khu du lịch Lôi Nạp Đa Nhĩ, vừa muốn đi theo Mễ Thiên Sư chạy xử lý một ít trận phù luyện quỷ và nuôi quái vật.
NHưng mấy ngày nay, Mễ Thiên Sư lại phát hiện ra một vài trận phù ở nơi khác, sau mỗi trận phù này đều có nuôi một con quái vật.
Những con quái vật đó đều đến từ âm phủ, thực lực mạnh mẽ, Nhạc Chính Tước không yên tâm giao cho người khác, nên đành tự mình ra tay giải quyết.
Thông qua những trận phù đó, họ tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng túm được một tà thiên sư nấp ở vùng Tây Bắc.
(Nghe bảo thiên sư đó là Hắc Long Đường trốn ra ngoài, lần trước lúc tổ dị văn bao vây tiêu diệt Hắc Long Đường, thiên sư đó cũng đúng lúc ra ngoài, để gã tránh được một kiếp) Bạch Lộc vừa nhai ít cỏ khô vừa nói.
Kim điêu đứng cạnh bổ sung (Sau khi Mễ thẩm vấn cong, nghe bảo thiên sư Hắc Long Đường ẩn nấp không chỉ có một, còn có cả đồng đảng khác nữa)
Vẻ mặt Bạch Lộc âm trầm bảo (Vì thế mấy đứa tốt nhất là phải rất cẩn thận, nếu bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, bắt được mấy nhỏ như mấy đứa lột da lấy máu, dùng máu tế luyện tà vật, vĩnh viễn không được siêu sinh đó)
Mấy con tiểu yêu bị dọa sững sờ, chỉ có Tiểu Báo Tuyết nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn nó.
Bạch Lộc gõ hai vó cộc cộc ở trước, cảnh cáo (Bảo chính là mày đó đó! A Tuyết, giờ bên ngoài không an toàn, cấm không được chạy loạn)
(Tui không chạy loạn mà!)
(Cấm không được nói tui!)
(Tui….)
…
Du Lệ vừa nghe Chử Hiệt phiên dịch, vừa nhìn cả đám động vật nhỏ nói nhau, không nhịn được phì cười thành tiếng.
Mỗi lần đám tiểu yêu này nói xong câu cuối, cũng do Bạch Lộc hù dọa khiến đám tiểu yêu không dám phản kháng, rất đáng yêu.
Chỉ có Chử tiên sinh thì không cảm thấy đáng yêu tý nào, sau khi hiểu rõ tình hình đã kéo Du Lệ rời đi.
Nếu không phải do Du lệ quan tâm việc này, anh cũng sẽ không tới đây để hỏi.
Mấy ngày cứ trôi qua thế, lúc đoàn phim bận rộn, tự dưng một con Kim Điêu từ xa bay tới, đậu xuống, đập lên trên giá treo ở bên ngoài trường quay kêu bang một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều bị nó thu hút, ồ lên.
“Là con Kim Điêu kia! Nhìn bộ lông đẹp quá kìa!”
“Sao nó lại tới nhỉ?”
“Lần đầu tiên tôi mới được tiếp xúc gần với loại ác điều này đó, mau bắt lại đi!”
….
Kim Điêu nhìn xuống đám người đang cãi cọ ầm ĩ bên dưới, ánh mắt sắc bén đảo quan tìm người, sau khi thấy người quen, cất tiếng kêu với họ.
Thần sắc Chử Hiệt ngưng lại, tự dưng đứng dậy rời đi.
Thần sắc đạo diễn Chung cũng ngạc nhiên nhìn con Kim Điêu kia, đang nghi không rõ nó có phải là tiểu yêu ở trang trại nhà Nhạc Chính Tước không, thấy Chử Hiệt đột nhiên rời đi, rốt cuộc đạo diễn Chung mới xác nhận, con KIm Điêu này thật sự là yêu, lúc này đang tới đây tìm Chử Hiệt.
Chử Hiệt vừa rời đi, mãi cho tới khu đoàn phim kết thúc công việc vẫn chưa thấy anh trở về.
Du Lệ tẩy trang xong, biết Chử Hiệt còn chưa về từ chỗ trợ lý Trịnh, gửi tin nhắn cho Chử Hiệt mà không thấy hồi âm, nên đi tìm đạo diễn Chung.
“Đạo diễn Chung, ông có biết Chử Hiệt đi làm gì không?”
Đạo diễn Chung thành thật lắc đầu, “Lúc anh ấy đi không nói” Sau đó lại an ủi, “Cô yên tâm đi, Chử tiên sinh lợi hại vậy chắc không có chuyện gì đâu, đoán chừng là ở chỗ Nhạc Chính Tước có chuyện gì nên mới gọi riêng anh ấy tới thôi”
Du Lệ cảm thấy có khả năng này, kiềm chế tâm tình, cùng ngồi lên xe với đoàn phim về trấn nhỏ.
Mãi cho tới lúc đi ngủ, Chử Hiệt mới mang một thân lạnh lẽo trở về.
Du Lệ ngồi dưới ánh đèn xem kịch bản đợi anh, thấy anh về, trái tim lo lắng một ngày mới ngưng lại, vội vã đứng dậy đi tới hỏi, “Hôm nay anh đi đâu thế/”
Chử Hiệt cởi chiếc áo dính tuyết trên người xuống bảo, ‘Em đừng tới đây, trên người anh lạnh lắm”
Du Lệ đành đứng cách xa anh hai bước chân đánh giá anh, cái mũi hít hít, thần sắc khẽ biến, “Anh bị thương rồi?”
“Không có!” Chử Hiệt chối bay, “Không phải anh bị thương, mà là Ma tộc khác”
Du Lệ nhìn anh chằm chằm, trong lòng không tin, nếu không bị thương vì sao không cho cô tới gần?
Chử tiên sinh hiếm khi cảm thấy bất đắc dĩ, ‘Trên người anh bẩn lắm, hơn nữa máu cũng khó ngửi, anh đi tắm rửa một cái đã” Nói xong, không đợi cô tới gần đã đi thẳng vào phòng tắm.
Du Lệ đứng ở cửa phòng tắm, ngẫm nghĩ xem có cần chen vào không, nhưng do thời tiết quá lạnh, cuối cùng đành bỏ.
Đợi lúc Chử tiên sinh từ phòng tắm ra, đã bị người đợi ở cửa nhào tới, bắt đầu kiểm tra từ trên xuống dưới người anh, mãi cho tới khi xác nhận anh không bị thương mới yên tâm.
“Sao lại thế? Là Ma tộc Tắc Long phái tới à/” Du Lệ hỏi.
Chử Hiệt ừm một câu, sờ mặt cô trước tiên, thấy mặt cô hơi lạnh, máy sưởi trong phòng cũng không mạnh, mà tay chân cô thì đã lạnh băng cả, phải bọc thật lâu mới ấm được. Đưa tay bế cô lên nhét thẳng vào trong ổ chăn, anh cũng ngồi dựa mép giường, rồi mới nói chậm rãi, ‘Hôm nay lúc Kim Điêu đang tuần tra, phát hiện ra hành tung Ma tộc, nên tới đây nói cho anh…”
Chử Hiệt vốn định tính toán giải quyết Ma tộc Tắc Long sai tới, nhưng anh cũng không muốn rời khỏi Du lệ, dĩ nhiên cũng không cách nào đi tìm Ma tộc kia, chỉ đành đợi đối phương tự động dâng tận cửa thôi.
Có lẽ biết uy danh của Đại Yêu Vương vùng Tây Bắc, hoặc lúc trước có ba quỷ hút máu mất tích đã cảnh cáo bọn chúng, Ma tộc ẩn trong Tây Bắc rất thông minh mà giấu mình, chưa lộ ra hành tung, chỉ hành động vào lúc tối.
Tiếc là gã đã coi thương tính nguy hiểm của thảo nguyên Tây Bắc, cũng coi thường thực lực Chử Hiệt.
Kim Điêu là kẻ tuần tra vùng thảo nguyên, lúc phát hiện ra hành tung Ma tộc, lặng lẽ truyền tin tức tới tất cả động vật trên thảo nguyên, bảo chúng thầm quan sát Ma tộc đó, rồi nó chạy tới nói cho Chử Hiệt biết.
Lúc được tin chính xác, Chử Hiệt dĩ nhiên muốn đi xử lý Ma tộc kia rồi.
“Vậy Ma tộc đó….. đã chết rồi à?” Du lệ nghĩ đến mùi máu tươi trên người anh, không kìm được hỏi.
“Chưa, vẫn còn thở” Chử Hiệt vỗ nhẹ tóc cô, thần sắc thản nhiên. Ma tộc này da dày thịt béo, chỉ cần còn một hơi thì không có chuyện gì cả, nhanh chóng nhảy nhót tung tăng ngay, thậm chí chẳng cần trị liệu gì cả.
Du Lệ lại hỏi, “Có hỏi rõ được có bao nhiêu Ma tộc cao cấp nấp ở vùng Tây Bắc không?”
“Chỉ có một” Chử Hiệt hơi cong môi, “Vẫn quá yếu”
Thực ra thực lực Ma tộc đó không tồi, nhưng do đối phương không biết thân phận Chử Hiệt, còn tưởng anh là thiên sư Hoa Quốc, chỉ cần phái một Ma tộc cao cấp tới đây cũng ổn. Còn đến mức những quỷ hút máu thua trong tay Hoa quốc, họ đều tưởng tổ Dị văn Hoa quốc quá lợi hại, mới có thể ngăn cản được những quỷ hút máu này, chẳng liên quan đến đinh gỉ gì với thực lực Chử Hiệt hết.
Kết cục coi khinh đại ma đầu thì chính là bị kéo xuống đưa đi làm lao công ở Ma Cảnh.
Du Lệ cảm thán, Chử tiên sinh đây đang giả heo ăn thịt hổ, ỷ vào quỷ htus máu và Ma tộc nước ngoài chưa rõ thân phận của anh, đến tên nào thì diệt tên đó, vậy cũng khá ổn.
**
Sau khi giải quyết xong Ma tộc ẩn nấp ở Tây Bắc, những chuyện ngày tiếp theo vô cùng thuận lợi.
Giữa tháng 11, rốt cuộc họ cũng kết thúc đợt quay chụp ở Tây Bắc, lại chuyển tới chỗ khác tiếp tục quay chụp tiếp.
Ngày rời đi đó tiểu yêu trang trại chạy tới tiễn đưa, Trác Già lo chúng như ong vỡ tổ chạy tới dọa con người nên tự mình đưa chúng đi, cũng là để yểm hộ cho đám tiểu yêu đi truy sao.
Du Lệ nhận được rất nhiều quà tặng của fan đưa, quà quá nhiều, vốn không mang đi nổi, đành bảo trợ lý Trịnh gửi qua bưu điện về công ty.
Những diễn viên khác trong đoàn phim thấy trợ lý Trịnh dùng xe chở quà đi đều lộ ra tia hâm mộ.
Hướng Vinh Tu cũng tới đây tham gia náo nhiệt, cười bảo, “Nữ thần Lệ Chi quả nhiên đi tới đâu cũng được chào đón, chúng tôi vẫn kém nhiều kìa! Đúng rồi, đây là fan ở đâu tặng vậy?”
Nơi đoàn phim chọn quay rất hẻo lánh, cả phóng viên cũng không tìm ra, Hướng Vinh Tu cũng không rõ những fan này lại mạnh vậy, còn có thể tặng quà tới tận đây nữa.
Du Lệ hơi xấu hổ bảo, “Đây là dân chăn nuôi trong trang trại Nhạc Chính tiên sinh tặng”
Nghe thấy cô nói thế, mọi người hiểu ngay, “Là đám dân chăn nuôi hiếu khách nhiệt tình kia à, không ngờ họ cũng hâm mộ sao đó”
“Đúng thế, chỉ truy đuổi mỗi mình nữ Thần Lệ Chi của chúng ta thôi”
“Nhiều quà như thế, chẳng lẽ đều là quà của toàn bộ dân chăn nuôi trang trại sao’
“Hình như cũng chưa từng thấy có nhiều dân chăn nuôi đến vậy mà?”
Du Lệ càng xấu hổ hơn, thầm nghĩ thực ra những fan đó đều là một nhóm tiểu yêu đáng yêu, cũng không trách họ không nhìn thấy.
**
Mãi cho đến hết tháng 11, bộ “Gió Vùng quê” cũng đóng máy.
Tiếp đó đoàn phim ở khách sạn gần thành phố điện ảnh tổ chức bữa tiệc đóng máy, đều do nữ chính đóng, Du Lệ dĩ nhiên cũng phải tham gia.
Trợ lý Trịnh vừa chọn quần áo cho cô vừa bảo, “Nghe nói nhà đầu tư bến đó cũng sai người tới tham gia tiệc đóng máy, đến lúc đó chắc sẽ yêu cầu uống rượu, chị uống ít thôi đừng cố”
Du Lệ ngồi ở đó cho họ trang điểm ừ một câu.
Trợ lý Trịnh nhìn cô gái tỏa sáng diễm lệ trong gương, bất giác thấy hơi lo.
Mỗi lần có tiệc đóng máy, lại gặp chút chuyện, nếu gặp phải mấy nhà đầu tư tính tốt còn đỡ, nếu gặp phải mấy kẻ có tiền tùy hứng thì không chỉ muốn ép Du Lệ uống mấy chén, mà thậm chí còn muốn động chân tay với nữ minh tinh. May trước đây Du Lệ không phải nữ chính, hơn nữ có An Như coi sóc nên chẳng có kẻ nào dám ra tay với cô, nhưng lúc này không có An Như thì….
Trợ lý Trịnh quyết định đợi chút nữa cô nàng sẽ nhìn cho kỹ vào.
Thời gian cũng gần đến giờ, Du Lệ dẫn theo trợ lý Trịnh và Chử Hiệt đi tham gia tiệc đóng máy ở khách sạn.
Sau khi tới khách sạn Du Lệ đi tới ghế lô đoàn phim chọn, để vệ sỹ Chử Hiệt và trợ lý Trịnh đợi bên ngoài.
Thời gian cô tới cũng không sớm không muộn, ghế lô cũng có có hơn nửa số người ngồi, đạo diễn Chung và phó đạo diễn, Hướng vinh Tu, và mấy diễn viên đóng phim cũng đã tới. Bên cạnh đạo diễn Chung có mấy người mặc vet xa lạ, đều là đại diện các nhà đầu tư.
Sau khi Du Lệ tới, đạo diễn Chung gọi cô đến ngồi cạnh Hướng Vinh Tu, giới thiệu họ, “Đây là tiểu thư Du Lệ, là nữ chính của bộ “Gió Vùng Quê”, cũng là vùng quê tốt đẹp nhất trong lòng tôi”
Lời đạo diễn Chung vô hình tăng thêm sức cho Du Lệ, cũng tỏ rõ thái độ của ông.
Mấy nhà đầu tư đều cười ha hả chào hỏi Du Lệ, ánh mắt đảo vòng trên người cô, trong mắt lóe lên tia sáng rực.
Hiếm có ít người có thể nhìn dung mạo cô lần đầu với ánh mắt không sáng rực, cô thực trông vô cùng xinh đẹp, chỉ cách màn hình lạnh băng còn đỡ, nhưng lúc tiếp xúc gần, toàn bộ thị giác đã bị khắc sâu, thấy cô mới đẹp tới mức nào.