- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Thấy mẹ anh chỉ căn dặn hộ lý, và dặn dò nhân viên bảo an, Song Thư Vân có chút giật mình. Ở trong lòng mẹ anh, cha anh luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên, lúc này sao dám buông tay. Đầu óc anh chuyển động nhanh chóng, suy đoán tâm tư của mẹ anh.
Anh sẽ không tin mẹ anh là nhớ anh. Bởi vì ở trong lòng trong mắt mẹ anh, đứa con trai là anh đây luôn chỉ là hàng mua thêm, là một quân cờ trong cuộc sống hôn nhân của bà ta, một quân cờ có thể mang lại lợi ích cho bà ta. Tư tưởng và hạnh phúc của quân cờ này hoàn toàn nằm ngoài sự suy xét của bà ta.
Nhưng mẹ anh lại hoàn toàn không có ý định đi, cùng con trai so trí so dũng hơn nửa ngày, bà ta cũng mệt rồi. Vì thế, bà ta làm bộ dáng như chủ nhân căn nhà này, chỉ chỉ vali của mình, sau đó đi vào nhà, còn nói: “Đem vali của mẹ vào đây đi, mẹ phải tắm rửa một cái đã, nghỉ ngơi một lát. Đúng rồi, chuẩn bị cho mẹ một ít đồ ăn thanh đạm.”
Song Thư Vân sửng sốt một lát, mới biết được mẹ anh cư nhiên muốn cường thế tiến vào gia đình nhỏ của anh và Lan Ninh, tức giận đến mức nổi cả gân xanh, giận dữ hét lên: “Mẹ có thể đi rồi. Mẹ nếu không muốn trở về, con dẫn mẹ đến khách sạn ở.”
Mẹ anh lại kinh ngạc nói: “Mẹ đến ở nhà con trai, chẳng lẽ còn không thể ở lại vài ngày sao? Mẹ tại sao phải đến khách sạn ở, mẹ đến đây là để hưởng thụ một chút hạnh phúc gia đình.”
Vừa nói, mẹ anh còn vừa nháy mắt cho dì anh, dì anh luôn nghĩ rằng chị họ của chính minnhf đã tuổi lớn, cuối cùng sẽ có một ngày phải dựa vào đứa con trai là Song Thư Vân, hơn nữa ở trong mắt thế hệ trước, cha mẹ dù sai, thì con trai cũng phải chăm sóc bọn họ. Cho nên dì anh lúc này lên tiếng, “Thư Vân, đây là mẹ con, bà ấy cũng chỉ có đứa con là con thôi.”
“Ồ, vậy dì có phải cảm thấy con nên chăm sóc hiếu thuận với bà ta phải không?” Song Thư Vân cười lạnh hỏi ngược lại.
Dì anh dùng lời lẽ ép buộc, yếu ớt nói: “Vẫn luôn là mẹ con, nơi nào lại một đêm gây thù.”
“Ai da, tôi thật là mệnh khổ mà, con trai nuôi cho lớn liền không nhận mẹ. Chắc chắn là bị con hồ ly tinh kia gió thổi bên tai quá nhiều, mới làm cho mẹ con chúng ta ly tâm.” Mẹ Song có giúp đỡ, cư nhiên còn thẳng thừng mắng chửi Lan Ninh.
Song Thư Vân đã nhẫn nại lâu như vậy, vì anh không muốn làm cho dì anh khó xử, chính là mẹ anh một chút cũng không hiểu, ngược lại còn mắng chửi Lan Ninh, này sao có thể nhẫn, điều này càng làm anh nhớ đến lúc Lan Ninh rời đi, hai người phải mất bảy năm mới có thể gặp lại nhau.
Trong lòng anh nháy mắt đối với mẹ anh tất cả hận ý đều trút ra hết, giận dữ hét lớn: “Tôi không muốn nghe thấy bà nói Lan Ninh như thế nữa. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Sao, mày còn muốn đánh mẹ mày sao?” Mẹ Song cũng theo đó la lên, trong lòng lại hận Lan Ninh hơn một chút.
Song Thư Vân nhìn bà ta, oán hận siết chặt tay, kéo bà ta ra, đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa nói: “Tôi không chỉ là không chào đón bà, mà là cực kỳ cực kỳ chán ghét bà, tôi không thể cùng bà sống dưới một mái nhà. Nếu bà cứ muốn làm như vậy, ngày mai tôi liền đi làm thủ tục di dân, về sau không bao giờ về nước, thậm chí không cho bà biết tôi đang ở nước nào, hai ta về sau không bao giờ gặp lại.”
“Con sao có thể nói những lời như vậy. Đây là mẹ con mà.” Dì anh hét lớn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Song Thư Vân thể hiện sự căm ghét đối với mẹ mình mà không hề che giấu chút nào, quả thực khiến bà không có cách nào hiểu được, tại sao lại có đứa con trai lại hận mẹ mình như vậy.
Tất cả những gì bà thấy đều là lớp bọc bên ngoài, những chuyện khó chấp nhận khó chịu đựng nhất, bà cũng chưa từng nhìn thấy qua. Hơn nữa bà còn cho rằng, cứ coi như mẹ mình trước kia đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng không có đứa con trai nào lại ghi thù mẹ mình, vả lại nó cũng coi như là được mẹ nó nuôi lớn. Mẹ con sao mới một đêm lại ghi thù nhau chứ. Thậm chí ở trong suy nghĩ của bà, chuyện đã qua đã là quá khứ, thì không cần nhắc lại nữa.
Bà ta đã làm những chuyện khiến Song Thư Vân đau khổ, những chuyện mẹ Song làm là không thể tưởng thượng được nhưng lại được bà ta lãng quên đi một cách chọn lọc. Dù sao cũng là quá khứ đã qua, hơn nữa Song Thư Vân hiện tại sống rất tốt mà.
“Con đời này chuyện đau khổ nhất chính là, được bà ta sinh ra. Nếu có quyền lựa chọn quyền, con tình nguyện không sinh ra.” Song Thư Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm dì anh, từng câu từng chữ nói ra.
“Nhưng dù chị ấy không tốt, cũng là mẹ con mà, con cũng là được chị ấy nuôi lớn.” Dì anh cố gắng khuyên nhũ.
“Ha ha, vậy dì có biết bà ta là như thế nào nuôi lớn con không? Được, con sẽ kể hai chuyện cho dì biết thêm một chút.” Song Thư Vân dứt khoát ngồi xuống, một bộ dáng muốn kể lại chuyện xưa.
Anh chỉ lấy hai cái ra làm ví dụ thôi, một cái là lúc anh tám tuổi, mẹ anh vì để cha anh về nhà, đã đánh anh bị thương, bảo anh khóc kêu đau để cha anh về nhà đưa anh đến bệnh viện. Lần đó, anh ở bệnh viện vài ngày, hiện tại trên đầu vẫn còn cái sẹo đó. Một cái khác, chính là chuyện với Chu Thanh Dao, để lấy lòng người đàn ông của chính mình, đem con trai chính mình suýt nữa làm chết.
Hai chuyện này, dì anh cũng không phải chưa từng nghe qua, chẳng qua chưa thấy qua hiện trường, nghe được cũng đều là phiên bản đã qua chỉnh sửa, đến khi Song Thư Vân tự mình nói ra mới biết được lực đáng có bao nhiêu đáng sợ.
“Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết, dì còn muốn nghe thêm không?” Song Thư Vân hỏi.
Anh ghét nhất những cái đạo đức gương mẫu, giống như con cái, phải chịu đựng nỗi đau vô tận mà cha mẹ áp đặt lên bọn họ. Căn cứ theo phân tích cuối cùng, cũng chỉ là bởi vì chính bản thân bọn họ chưa từng chịu đựng qua nỗi đau nào như vậy mà thôi. Nếu bản thân chưa từng bị như thế, thì làm sao có sự đồng cảm đây, cho nên vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được nỗi đau của người khác.
Dì anh xanh mặt khi nghe anh nói những lời này, bà thật sự không nghĩ tới bức tường ngăn chặn giữa mẹ con hai người này lại sâu như vậy, bà còn muốn nói thêm chút gì nữa. Chuông cửa lại điên cuồng vang lên, La Tăng Bình sải bước tiến vào, vào nhà liền lôi kéo mẹ mình oán giận nói: “Mẹ, mẹ có phải người anh no rảnh mỡ không có chuyện gì làm phải không. Đi mau, đi mau.” Vừa nói vừa kéo bị anh ta rời đi như một cơn gió.
Anh ta đã sớm nói qua với mẹ mình, đừng xen vào chuyện của mẹ con Song Thư Vân, bà lại coi như không nghe thấy, còn cố tình tới cửa trêu chọc. Anh vừa vào cửa, liền biết mẹ anh ta đã nói cái gì đó rồi. Xem dáng vẻ đó của Song Thư Vân, trong lòng anh ta liền bồn chồn, có thể tưởng tượng được, những ngày tháng sau này của anh ta sẽ không được dễ chịu.
“Con làm gì vậy?” Sau khi mẹ La ra khỏi nhà Song gia, mới hỏi con trai.
“Sao, mặt người có bao lớn mà cảm thấy chính mình có thể dạy dỗ được Song Thư Vân? Hay là nói người cảm thấy dù mẹ anh ấy đã làm những chuyện mà một con người không thể nào àm ra được, thì con trai cũng không thể mang thù. Nếu con có người mẹ như vậy, con liền cả đời này có chết cũng không lui tới nữa, mãi mãi không bao giờ gặp lại.” La Tăng Bình thở hổn hển nói.
“Đó không phải đều là chuyện quá khứ sao? Mẹ nó hiện tại cũng đã hối hận, muốn cùng con trai giảng hòa, không được sao?” Mẹ La còn chưa từ bỏ ý định.
“Người có phải hay không muốn nói, trời đất đều là cha mẹ, còn cảm thấy Song Thư Vân không nên ghi thù mẹ anh ấy như vậy, phải không?” La Tăng Bình dừng bước , trực tiếp hỏi mẹ anh ta.
Mẹ anh ta há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì, La Tăng Bình dứt khoát nói: “Cũng may anh ấy vận khí tốt, không có trở thành biếи ŧɦái cũng không biến thành người điên. Song Thư Vân có cha mẹ như vậy thật là xui xẻo tám kiếp. Người như vậy cũng không xứng làm mẹ. Nếu là mẹ con, con liền làm chết bà ta.”
Uy lực của những câu này vẫn còn khá lớn, làm mẹ La rùng mình một cái, nháy mắt cảm thấy cả người da gà da vịt nổi lên hết.
La Tăng Bình lại còn không buông tha cho mẹ anh, lại nói: “Có người mẹ nào ngày ngày làm phiền làm hại đến con trai mình sao, là con, con cũng không muốn nhận người mẹ như vậy. Đó mà là mẹ à, so với kẻ thù còn không bằng.”
Mẹ La sợ con trai chính mình cũng nghĩ bà giống với mẹ Song Thư Vân, vội nói: “Được rồi, mẹ về sau mặc kệ.”
“Đây không phải chuyện quan tâm hay không quan tâm. Này vốn dĩ là mẹ anh ấy sai. Sao có thể khi mẹ anh ấy làm sai, con trai phải tha thứ cho bà ta vô điều kiện, trời đất nào có đạo lý như vậy. Bà ta muốn làm điều gì đó, con bảo đảm bà ta sẽ không giống như bây giờ sống dễ chịu đâu.” La Tăng Bình cười lạnh để lại cho mẹ anh một câu.
Mẹ La không dám nói gì nữa.
Mẹ con La gia vừa đi, Song Thư Vân liền bảo mẹ anh đi.
Mẹ anh mất đi sự giúp đỡ, đã bắt đầu rút lui có trật tự, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, làm cái giãy giụa cuối cùng, nói: “Con trai, con không thể đối với mẹ con như vậy.”
“Phải không? Muốn tôi giống như bà lúc trước đối xử với tôi mà đối xử với bà sao?” Song Thư Vân hàn nhạt hỏi.
Mẹ anh biết bản thân con trai đã sớm không còn là người lúc trước có thể để chính mình tùy ý sai sử, hơn nữa nếu không có số tiền lớn từ con trai, cuộc sống của bà ta sẽ như thế nào đây? Cho nên, bà ta lại khóc náo loạn một trận, mới không tình nguyện đi theo con trai rời khỏi cái nhà này.
Nhưng trong lòng bà ta không dễ nhận thua như vậy. Sau khi trở về, bà ta lập tức mời người tới điều tra cuộc sống của Lan Ninh và Song Thư Vân, bà ta phải nghĩ biện pháp chia cắt hai người bọn họ, để con trai một lần nữa trở về tay bà ta. Bà ta cũng đã quên mất, con trai đã không còn yêu thích bà ta như trước kia nữa rồi, nguyện ý bày mưu tính kế theo ý bà ta.
Phần tình cảm mẹ con, đã sớm từ nhiều năm trước, một chút rồi lại một chút bị chính tay bày ta chặt đứt.
Sau khi tiễn mẹ anh cái người có bệnh tâm thần, Song Thư Vân lại chạy nhanh về gọi điện thoại cho Lan Ninh, “Mẹ anh đi rồi. Em có thể về nhà.”
“Được.” Lan Ninh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cực kỳ tò mò là anh làm như thế nào đuổi mẹ anh đi.
Song Thư Vân lại cái gì cũng không nói, không thể không nói, anh thật không muốn nhắc tới những chuyện liên quan đến mẹ anh, bởi vì sẽ không có bất cứ vui vẻ gì, tất cả đều là đau khổ cùng phẫn nộ. Mẹ anh giống ôn dịch vậy, nơi đi qua, đều để lại thương tổn lớn, đã để lại cho anh thương tổn không thể xóa nhòa.
Hai người trầm mặc ăn cơm chiều, Lan Ninh thấy được Song Thư Vân cảm xúc không tốt, nên chủ động ôm anh lên giường.
Hai người nhĩ tấn tư ma một lúc lâu, tâm trạng Song Thư Vân mới từ từ tốt hơn, nói: “Lan Ninh, không bằng chúng ta di dân đi.”
“Tại sao nghĩ đến vấn đề này?” Lan Ninh kinh ngạc hỏi. Cô chưa bao giờ nghe anh ta nhắc đến chuyện này trước đây, thậm chí anh cũng không thích di dân, còn từng chê cười người khác.
“Anh sợ mẹ anh sẽ vĩnh viễn tới quấy rầy chúng ta. Chỉ có rời xa bà ta, mới có thể an bình.” Song Thư Vân rầu rĩ không vui nói. Có người mẹ như vậy, anh cũng không cách nào.
“Không phải anh nói hiện tại bà ta sống tốt sao? Làm sao lại theo dõi anh nữa vậy.” Lan Ninh khó hiểu hỏi. Tuy hai người không nói nhiều về cha mẹ Song Thư Vân, nhưng cô vẫn biết, cha Song nằm ở trên giường không thể động đậy, mẹ Song ngoại trừ chăm sóc ông ta, chính là vội vàng hưởng thụ, cơ bản mặc kệ Song Thư Vân. Song Thư Vân chỉ cần cung cấp tiền tài cho cha mẹ anh coi như xong việc.
“Anh cảm thấy bà ta có thể là đã chán ngấy cuộc sống như vậy.” Song Thư Vân cười lạnh nói. Mẹ anh người này, một người hoàn toàn ích kỷ, sau khi có được người đàn ông kia, đã qua nhiều năm, thật sự đã chán ngấy cuộc sống như vậy.
“Vậy tìm cho bà ta chút chuyện gì làm đi.” Lan Ninh không cho là đúng nói. Cô không muốn cuộc sống chính mình bị quấy rầy, còn không bằng tìm cho mẹ Song làm chút chuyện gì đó, để bà ta không còn tinh lực tới tìm chính mình gây phiền toái.
Tâm Song Thư Vân động, vội hỏi: “Em có cách gì hay.”
Lan Ninh lại lắc lắc đầu, nói: “Em có cach gì chứ, em chính là nhìn thấy có rất nhiều người gia sau khi về hưu, không phải thích du lịch khắp nơi, hay khiêu vũ gì đó sao? Tìm mấy cái mà bà ta hứng thú á.”
“Được rồi, em không cần phải xen vào, vẫn là để anh tự giải quyết.” Song Thư Vân trong lòng đại khái đã có ý tưởng, tâm trạng cuối cùng cũng tốt.