“Giờ là mấy giờ rồi?”Mặc dù cổ họng của Liễu Dịch vẫn đang rất đau, nhưng đã có thể nói chuyện được rồi, nhưng mà giọng nói vẫn rất khàn, cứ giống như là đã bị giấy nhám mài vậy.“Sắp mười một giờ đêm rồi.”Thích Sơn Vũ trả lời xong liền đưa cho anh một chiếc khăn lông được thấm nước lạnh để cho anh lau mồ hôi trên mặt.Liễu Dịch vừa lau mặt, vừa liếc nhìn sang bên giường.Anh nhìn thấy cảnh sát Thích đặt một chậu nước nhỏ bên trên bàn trà, chẳng lẽ nãy giờ cậu vẫn luôn dùng khăn để giúp anh hạ nhiệt sao?Trái tim anh hơi rung động, hơn nữa không cảm thấy sự ẩm ướt vì mồ hôi, bộ sơ mi mặc lúc về cũng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái, khô ráo.“Cảm ơn.”Liễu Dịch hoàn toàn không ngờ được Thích Sơn Vũ lại biết cách chăm sóc người khác như vậy, anh cảm giác mình đã thay đổi cách nhìn về cậu.“Nhưng sao cậu đến được đây?”“Anh gửi tin bảo tôi đến đây.”Thích Sơn Vũ mở điện thoại, giơ lên trước mặt Liễu Dịch rồi trả lời: “Về phần địa chỉ nhà anh thì tôi hỏi nghiên cứu sinh của anh.”Liễu Dịch suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mọi chuyện là như thế nào.Anh vừa mới lưu số điện thoại của Thích Sơn Vũ, mà anh mới về nước không lâu nên danh bạ cũng không có nhiều tên lắm, tên tiếng anh của Tiết Hạo Phàm bắt đầu bằng chữ “M” lại nằm kế ngay chữ “T” của cảnh sát Thích, vì vậy nên trong lúc anh mơ màng do sốt cao đã gửi nhầm cho Thích Sơn Vũ.


Cũng may là đối phương có thể hiểu được cái tin nhắn không đầu không đuôi của mình, hơn nữa còn tức tốc chạy đến, còn luôn canh chừng bên cạnh chăm sóc cho anh lâu như vậy.“Sáng giờ anh đã ăn gì chưa?”Thích Sơn Vũ nhìn đôi môi tái nhợt và khuôn mặt đỏ ửng của Liễu Dịch, cảm thấy hơi ngại ngùng nên nhìn đi chỗ khác.Vừa nãy lúc cậu thay đồ và lau người cho Liễu Dịch, cậu đã mơ hồ nhìn được cơ thể của đối phương.Mặc dù Thích Sơn Vũ không có suy nghĩ gì mờ ám, nhưng mà không thể không thừa nhận là người đàn ông trước mắt cậu không chỉ có gương mặt dễ nhìn, mà cơ thể cũng vô cùng xinh đẹp.Da của anh rất trắng, vóc dáng hơi gầy, vừa nhìn qua qua là biết không hề tập luyện thể hình gì, nhưng đường nét cơ thể lại rất cân xứng, tay chân thon dài, thắt lưng mềm mại, trong mắt những người đồng tính thì cơ thể này vô cùng quyến rũ.“Tôi nấu cháo rồi, ăn chút đi.”Thực ra Liễu Dịch không muốn ăn lắm, nhưng anh tự biết mình đã để bụng rỗng trong thời gian dài, thêm vào số rượu uống tối qua nữa, nếu còn không chịu ăn gì thì trước khi khỏi cảm dạ dày anh đã co thắt mà chết rồi.Vì vậy nên anh gật đầu, ra hiệu mình muốn ăn.

Suy nghĩ một chút thì anh lại kéo vạt áo Thích Sơn Vũ lại trước khi cậu đi lấy cháo.“Phiền cậu rót tôi cốc nước.”Lúc Thích Sơn Vũ quay đầu lại thì anh khàn khàn nói: “Tôi hơi khát.”“Được.”Cảnh sát Thích trả lời rồi quay người đi ra khỏi phòng.Năm phút sau, Thích Sơn Vũ đã quay trở lại.Tay phải cậu bưng một chiếc khay lớn, Liễu Dịch cũng chẳng nhớ là chiếc khay đó đã bị mình vứt vào cái ngăn kéo nào rồi, bên trên chiếc khay đó còn bày một chiếc bát và ba chiếc đĩa nhỏ, tay trái cậu cầm một chiếc cốc thủy tinh, bên trong có chứa đầy một chất lỏng màu cam.“Đây, uống cái này trước.”Thích Sơn Vũ đưa cốc thủy tinh cho người bệnh đang dựa ở đầu giường.Liễu Dịch nhận lấy chiếc cốc rồi uống một ngụm, sau khi cảm nhận được mùi vị thì anh không nhịn được mà mở to mắt.Đó là nước cam mới vắt, chắc được ngâm trong nước nóng lên uống vào cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa ngoại trừ vị ngọt thì đầu lưỡi anh còn nếm được một chút vị mặn.“Nước có chất điện giải?” Liễu Dịch ngẩng đầu lên mà hỏi Thích Sơn Vũ.“Ừm.”Thích Sơn Vũ gật đầu: “Vừa nãy anh đổ nhiều mồ hôi, tôi nghĩ anh cần uống cái này.”Liễu Dịch rất muốn trêu chọc một câu: không ngờ cậu mới tí tuổi đầu mà đã có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh như vậy.


Nhưng mà cổ họng của anh lại hơi khó chịu, giờ mà nói một câu dài sẽ cảm thấy mệt muốn chết, vì vậy nên chỉ cười xòa rồi uống từng ngụm cho hết cốc nước.(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.

com)Nhìn thấy Liễu Dịch đã uống xong nước trái cây, Thích Sơn Vũ nhận lấy chiếc cốc không, đặt chiếc khay lên tủ đầu giường rồi lại kéo chiếc tủ đến một chỗ mà Liễu Dịch có thể thuận lợi với đến, sau đó anh ngồi vào ghế bên cạnh, trông chừng cho đối phương ăn xong bữa khuya.“Đúng rồi…”Liễu Dịch nếm thử một ngụm cháo, hạt gạo mềm mềm, nước cháo trắng mờ, ăn vào cảm giác rất được, rõ ràng là vì nhịn ăn rất lâu nên mới cảm thấy vậy.

Ba món ăn kèm lần lượt là dưa xào trứng, dưa chuột chua ngọt và thịt xào cà tím, món nào cũng rất thơm ngon, làm cho anh vốn không muốn ăn giờ bụng lại sôi ùng ục, trong chốc lát đã ăn hơn nửa bát cháo.“Vụ án của Tô Nhuế Nhuế có gì tiến triển không?”Thích Sơn Vũ nhìn thấy anh đã ốm như thế này rồi mà vẫn quan tâm đến vụ án, không nhịn được mà cảm thấy có chút buồn cười.


Xem ra là Liễu Dịch không phong lưu, tự tại như vẻ ngoài, ít nhất thì vẫn khá giống anh về việc “cuồng công việc”..