Ninh Phi Nhiên đứng sau lưng Cố Khinh Âm, hai tay hắn bao trọn lấy bầu ngực đầy của nàng, vừa xoa bóp vừa ấn nhẹ. Bàn tay nhờ dầu thuốc trơn trượt luồn từ dưới nách xuống đến bụng rồi lại vòng lên xương quai xanh, thỉnh thoảng chạm vào nhũ hoa hồng sắc đứng thẳng của nàng thì hơi dừng một chút.

Cứ được hắn xoa bóp như vậy tầm một nén hương, thân thể Cố Khinh Âm từ đề phòng khẩn trương lúc ban đầu dần dần thả lỏng, cho đến hoàn toàn hưởng thụ.

Bởi vì thật sự rất thư thái, mỗi chỗ được tay hắn ấn xuống đều như có một ngọn lửa nóng, khiến làn da nàng càng trơn mềm, hai bầu vú nhờ được đả thông kinh mạch mà càng thêm nở nang căng tròn. Làn da nàng thoáng sắc hồng tự nhiên khiến người nhìn càng mê mẩn.

Trên vầng trán trắng nõn của Ninh Phi Nhiên ướt đẫm mồ hôi, hắn cố gắng áp chế hô hấp ngày càng nặng nề, trong đôi mắt thanh minh trong trẻo như cháy lên một ngọn lửa. Đến khi đả thông xong toàn bộ kinh mạch, hai tay hắn vẫn dính sát vào bầu ngực mềm của nàng, không muốn rời khỏi. Hắn lại kìm lòng không đậu niết nhẹ nhũ hoa mê người.

“Ân... Ngươi...” Nửa người trên của Cố Khinh Âm vẫn trần trụi, thân thể vừa được xoa bóp hết sức mẫn cảm. Trong khoảnh khắc nhũ hoa bị nắm lấy, nàng chỉ cảm thấy có một cơn tê dại lan thẳng xuống bụng, miệng nàng bật ra một tiếng trách cứ khàn khàn, như oán như giận.

Trên khuôn mặt thanh tú của Ninh Phi Nhiên thoáng qua chút xấu hổ, vừa rồi hắn thật là luống cuống, đang muốn giải thích, chợt nghe thấy cửa sổ “Két” một tiếng. Hắn lập tức cảnh giác đi qua đó, quát: “Ai?!”

Minh Tiểu Hạc ở bên ngoài nhìn toàn bộ quá trình, một đôi mắt lưu ly của hắn sắp phun ra lửa đến nơi. Lúc nhìn thấy hai bàn tay của tiểu y quan cứ dính chặt lấy ngực nàng không buông, cuối cùng còn nhéo nhũ hoa phấn hồng của nàng nữa, những ngón tay đang bám lấy song cửa sổ của hắn không biết sao đều trắng xanh, cũng không biết thế nào mà vừa cử động đã gây tiếng vang.

Trong lòng hắn biết không ổn, nhanh chóng chạy đến bên góc tường, chật vật ngồi xổm xuống, thì nhìn thấy bên trong vươn ra một đôi tay đóng kín cửa sổ lại.

Minh Tiểu Hạc vừa muốn đứng lên, nhưng thứ trong đũng quần lại cứng rắn, khiến hắn đứng cũng không được ngồi cũng không xong, tất nhiên là xấu hổ vạn phần, trong lòng lại tính hết những khó chịu lần này lên đầu Cố Khinh Âm.

Trong phòng, Cố Khinh Âm cũng bị tiếng động ngoài cửa sổ làm sợ hãi, nàng không so đo với Ninh Phi Nhiên nữa, đứng dậy mặc triều phục, hẹn thời gian lần sau đến khám lại, liền vội vã rời đi. Ánh mắt của Ninh Phi Nhiên nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng trở nên sâu thẳm, dục vọng chồng chất mãnh liệt ở dưới bụng thiếu chút nữa bị hủy khả năng tự chủ mà hắn luôn kiêu ngạo.

Cố Khinh Âm trở lại Ngự sử đài đã gần nửa tháng, xử lý gần xong những vụ án còn tích lại, nên nghĩ tốt xấu gì cũng nên đi bái kiến chưởng sử tân nhiệm một lần. Thứ nhất là thể hiện cấp bậc lễ nghĩa, thứ hai là những vụ án đó nói lớn không lớn nhưng dù sao cũng phải chờ chưởng sử đánh giá thì mới coi là hoàn thành công việc. Nhưng nàng đi ba lần liên tục đều được báo là chưởng sử đại nhân có chuyện quan trọng ra ngoài, lòng muốn gặp mặt của nàng cũng lạnh đi vài phần. Nàng quay lại xử lý mấy sự vụ thượng tấu khẩn cấp, mặt khác, nàng cũng bắt đầu tìm lại những hồ sơ ghi lại vụ án của chưởng sử tiền nhiệm Tống đại nhân để sau này dùng.

Hôm nay, Cố Khinh Âm vừa đến Lan uyển thì gặp Lâm Tố Viện từ án phòng đi ra, sắc mặt nàng ấy vẫn căng thẳng, trên khuôn mặt tái nhợt không rõ vui buồn. Nàng gật đầu coi như chào hỏi, không nghĩ lại bị Lâm Tố Viện gọi lại, lạnh nhạt báo nàng tham gia tập nghị hàng tháng của Ngự sử đài.

Ngày mười lăm hàng tháng, Ngự sử đài đều tổ chức tập nghị, chủ bộ tam viện tập trung báo cáo những án kiện đang xử lý với chưởng sử và hai vị phó sử. Nếu cần thiết chưởng sử sẽ can thiệp chỉ điểm, nhắc nhở những hạng mục công việc trọng đại sắp tới cần làm. Những quan viên từ thất phẩm trở lên đều phải tham gia.

Lúc Cố Khinh Âm mới trở về thì đã qua ngày mười lăm, chỉ chớp mắt một cái đã gần một tháng trôi qua, nàng đã quen với chế độ này từ lâu, nên không có gì ngạc nhiên. Chỉ là nàng còn chưa chính thức bái kiến chưởng sử đại nhân, nên nàng cần cẩn thận hơn, tư liệu chuẩn bị chi tiết hơn bình thường một chút.

Phòng nghị sự của Ngự sử đài đặt ở sườn đông của Thiên Huyền Các, phía trước xây mấy chục bậc thang, tường vàng ngói đỏ, rất có khí thế.

Lúc Cố Khinh Âm bước vào phòng, hai mươi mấy chiếc ghế thái sư đã ngồi hết một nửa. Hạ Tử Ngang gật đầu với nàng, vẫn ngồi ở vị trí dành cho phó sử. Lâm Tố Viện mặt không chút thay đổi ngồi ở phía bên phải hắn. Cố Khinh Âm ngồi đối diện Hạ Tử Ngang.

Trong phòng có không ít người đang thì thầm bàn chuyện, nàng cũng không thèm để ý, chỉ lật xem mấy cuốn tư liệu trong tay. Một lúc sai, xung quanh yên tĩnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa phòng, nhìn thấy một người mặc bộ triều phục màu xanh đen, đầu đội ô quan, tóc đen xoa ra sau lưng, mặt như hoa đào, dung sắc minh diễm, đôi mắt lưu ly hẹp dài hơi xếch, khóe môi khẽ nhướng lên.

Trong lòng Cố Khinh Âm ngạc nhiên, người đó... không phải là người ngày ấy nhờ nàng tìm quyển sách cổ ở Thiên Huyền Các hay sao? Chẳng lẽ, chưởng sử tân nhiệm của Ngự sử đài là hắn?