Không biết đã bao lâu, người nàng khi thì lạnh như rơi vào hầm băng, lúc lại nóng như bị liệt hỏa đốt người, rồi lại lâng lâng, lúc chìm lúc nổi như đang ngâm mình trong ôn tuyền,. Cố Khinh Âm từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là màn che màu xanh nhạt.

"Cố đại nhân, rốt cục ngài cũng tỉnh. Cám ơn trời đất, nào, ngài mau uống nước đi." Giọng nói lanh lảnh như hoàng anh xuất cốc.

Một cánh tay hữu lực nâng nàng dậy, đưa chén nước cho nàng uống. Thấy cổ họng đã bớt khô rát, nàng mới quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đen vừa tròn vừa sáng. Một tiểu nha đầu mười lăm sáu tuổi đang cười tươi nhìn nàng.

Cố Khinh Âm đến cấm quân doanh đã nhiều ngày, đi tới đi lui đều là nam nhân, chưa từng gặp qua tiểu nha đầu nào, nên trong lòng sinh ra vài phần thân thiết. Nàng chậm rãi hỏi: "Ngươi là người trong quân doanh?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, cầm cái gối dựa đặt ở đầu giường, hầu hạ Cố Khinh Âm dựa vào, mới nói: "Không phải, nô tỳ hầu hạ trong phủ tướng gia. Cố đại nhân cứ gọi nô tỳ là Thanh Lộ."

Cố Khinh Âm ngẩn ra, chần chờ nói: "Tướng gia... cho ngươi đến hầu hạ ta?"

"Đúng vậy" Thanh Lộ gật đầu, cười trả lời: "Nơi này đều là nam nhân, Cố đại nhân bị thương, lại là nữ tử, không tiện nhiều việc nên tướng gia điều nô tỳ đến đây." Tròng mắt Thanh Lộ xoay chuyển, nói tiếp: "Tướng gia rất có lòng với Cố đại nhân."

Cố Khinh Âm nghiêng đầu qua một bên, nhớ về lại tiếng nói bình tĩnh tự nhiên nghe được trong lúc mơ màng ngày ấy cũng giống như giọng nói khi bình thường của Hàn Cẩm Khanh, trong lòng nhất thời không biết này sinh cảm giác gì.

Nàng theo thói quen nâng tay phải lên, ai ngờ đau điếng người, khiến nàng phải thở dốc vì kinh ngạc.

Thanh Lộ bước lên nhìn nàng, lo lắng nói: "Cố đại nhân, vết thương trên cánh tay của ngài rất sâu, đêm hôm kia còn sốt cao mãi mới hạ, đại phu vừa giúp ngài đổi thuốc, trăm ngàn lần đừng chạm vào nữa." Thanh Lộ cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, may mà không chảy máu nữa.

Sốt? Cố Khinh Âm đặt tay lại chỗ cũ, hỏi: "Ta mê man bao lâu rồi?"

"Một ngày hai đêm rồi, đêm hôm kia Cố đại nhân bị hành thích. Đúng rồi, ngài nhất định đói bụng rồi, nô tỳ làm chút đồ ăn cho ngài." Nói xong, Thanh Lộ nhanh chóng chạy đi.

Trong lòng Cố Khinh Âm cả kinh, ban đầu hành trình tuần tra cấm quân doanh là bảy ngày, nay đã là ngày thứ sáu mà còn không ít hạng mục chưa thẩm tra, hồ sơ cũng phải sửa sang lại. Tình hình của nàng lại như thế này, nên làm thế nào cho phải?

Nghĩ đi nghĩ lại, xuân tuần lần này quả thật kỳ quái, đầu tiên là không hiểu sao Hàn Cẩm Khanh lại tham dự, tiếp đến là Minh Tiểu Hạc bị cưỡng chế lên lịch trình, nay thì nàng bị tập kích, bị thương. Người cuối cùng được lợi, không thể nghi ngờ chính là cấm quân doanh.

Đôi mắt Cố Khinh Âm trở nên sâu thẳm, chẳng lẽ tất cả đã được lên kế hoạch từ trước? Lần này nàng bị thương... Nàng nhớ ra tập hồ sơ mà Phùng Thì Viễn trình lên, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, trái tim dần dần rét run.

"Tướng gia rất có lòng với Cố đại nhân". Có lòng? Hừ, thật là dụng tâm cực khổ.

Lúc Thanh Lộ đi vào, Cố Khinh Âm thấy ánh mắt của tiểu nha đầu này không đúng lắm, còn Thanh Lộ lại hồn nhiên coi như không có gì, đặt giá gỗ lên giường, lấy trong hộp cơm ra hai đĩa đồ ăn chay cùng một chén cháo hoa nhỏ, nói: "Tay Cố đại nhân không tiện, để nô tỳ bón cho ngài."

Cố Khinh Âm không từ chối, quả thực nàng cũng hơi đói bụng, bèn vừa ăn vừa nhẹ giọng hỏi: "Nhiều ngày đều do ngươi hầu hạ ta?"

Thanh lộ múc một thìa cháo bón cho nàng, "Đúng vậy, tướng gia điều nô tỳ tới đây đúng lúc ngài đang lên cơn sốt, cũng là tướng gia mời đại phu đến."

Cố Khinh Âm nghe Thanh Lộ nói một câu tướng gia, hai câu cũng tướng gia thì trong lòng lại thấy phiền chán, "À, cũng là tướng gia bảo ngươi đến giám sát ta?"

Thanh Lộ mở to hai mắt, gật gật đầu, lại lắc đầu, "Tướng gia lo lắng cho an nguy của đại nhân, mới bảo nô tỳ tới phục vụ đại nhân. Hai ngày tới đại nhân cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, không thể ra cửa."

Cố Khinh Âm ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Nếu bản quan có chuyện quan trọng, chẳng lẽ cũng không thể ra ngoài?"

Thanh Lộ bĩu môi, "Đại nhân, ngài vừa bị thương, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của chính ngài? Hơn nữa, tướng gia nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, có ngài ấy ở đây, ngài còn lo lắng cái gì?"

Cố Khinh Âm cười lạnh, có hắn ở đây, nàng mới càng lo lắng.

Ai  ngờ lại nghe thấy giọng nói thản nhiên tự tại từ ngoài cửa truyền vào, "Cố đại nhân không tin tưởng bản tướng sao?"