Kỳ hạn bảy ngày tuần tra cấm quân doanh kỳ đã đến, Cố Khinh Âm nghỉ ngơi hai ngày đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, chỉ có cánh tay bị thương là không được cử động nhiều, làm việc gì cũng không tiện, càng đừng nói đến chuyện cầm bút viết chữ. Sau khi sửa sang lại chỗ hồ sơ đành phải giao cho Phùng Thì Viễn, nhờ y xin nghỉ giúp vài ngày, chỉ mong sức khỏe mau bình phục để kịp năm ngày tuần tra những cánh quân đóng ngoài kinh thành.

Cố Khinh Âm trở về phủ, còn Hàn Cẩm Khanh cùng đè được mọi chuyện xuống. Lúc này Cố Đức Minh và phu nhân còn chưa biết việc nữ nhi bị thương, đến khi nhìn thấy cánh tay băng bó của nữ nhi thì đau lòng vô cùng. Cố phu nhân thiếu chút nữa là rơi lệ, bà đỡ nữ nhi đi nghỉ ngơi, hôm đó còn dặn dò đầu bếp làm những món bổ dưỡng bồi bổ cho nữ nhi.

Hôm sau, Cố phu nhân bảo Cố Đức Minh đi mời ngự y, dù trông nữ nhi đã bình phục khá ổn, nhưng lúc ở trong quân doanh không mời ngự y đến bốc thuốc, tốt nhất là giờ cứ mời ngự y đến khám lại.

Cố Khinh Âm vừa ngủ đậy, nắng đã chiếu rực rỡ, tiểu nha đầu Bích Tú buộc rèm che sang hai bên, bưng cháo trắng ăn sáng đến cho nàng ăn, nhắc nhở: "Tiểu thư, phu nhân mời Ninh thái y đến, lúc này đã chờ bên ngoài."

Vừa nghe nói Ninh Phi Nhiên đến đây, trong lòng Cố Khinh Âm hơi không được tự nhiên. Đúng là nàng và hắn cũng coi như quen biết, hắn lại hiểu rõ thể chất của nàng nhất, mời hắn đến xem vết thương của nàng cũng thoả đáng. Nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh thân thể nàng bị hắn nhìn hết từ trên xuống dười ở Thái y viện ngày ấy, hắn lại còn khiến nàng cao trào ngay trước mắt hắn. Mặc dù hắn khẳng định là khám bệnh, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Lần trước nàng bị hắn làm cho ngượng chín mặt, vội vã rời đi, trừ việc đổi túi xuân lộ, thì nàng quên luôn thuốc tránh thai và chứng can ức. Nay hắn đã đến đây, đây còn là nhà nàng, nàng không tin hắn còn có thể càn rỡ lần nữa.

Suy nghĩ kỹ càng, Cố Khinh Âm bảo Bích Tú giúp nàng mặc chỉnh tề, ngồi tựa nghiêng trên giường, rồi mới bảo Bích Tú mời Ninh Phi Nhiên vào.

Không lâu sau, Ninh Phi Nhiên khoác một hòm thuốc tiến vào, Cố Khinh Âm nhìn hắn. Hôm nay hắn vẫn mặc bộ quan phục xanh lam của Thái y viện, thân hình cao cao gầy gò, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen nhánh trong veo, lông mi đen dày.

"Cố đại nhân." Ninh Phi Nhiên cung kính hành lễ, mắt nhìn thẳng vào nàng chẳng chút kiêng dè.

Bích Tú chuyển ghế để Ninh Phi Nhiên ngồi trước giường, Cố Khinh Âm vươn cánh tay ra, nói: "Làm phiền Ninh thái y đi một chuyến."

Ninh Phi Nhiên cuộn ống tay áo của nàng lên đến vai, nhìn thần sắc của nàng, rồi lại nhìn thuốc đã ngấm ra ngoài băng vải. Hắn chậm rãi cởi băng vải ra, lộ ra vết thương vừa dài vừa sâu, miệng vết thương chưa khép hoàn toàn, sưng đỏ, vẫn còn chảy một ít máu, kéo dài một đường nhỏ xíu trên cánh tay bạch ngọc, nhìn hơi ghê người.

"Hạ quan giúp đổi thuốc đại nhân, xin chịu đựng chút." Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, trầm giọng nói.

Không hiểu sao Cố Khinh Âm lại trong lời này của hắn có vài phần đau lòng. Nàng  thấy mình đúng là buồn cười, nàng và hắn mới chỉ quen biết gần đây, giao tình chưa sâu, hắn dựa vào cái gì mà đau lòng cho nàng.

Nàng đang xuất thần, bỗng nhiên chỗ bị thương nhói đau, quay lại nhìn thì hóa ra Ninh Phi Nhiên đã rắc xong thuốc, đang cầm băng vải quấn từng vòng trên cánh tay nàng. Ngón tay hắn dài nhỏ, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, rất dễ nhìn. Bỗng ánh nhìn của nàng chạm vào con ngươi trong veo đen nhánh của hắn, "Kỹ thuật thay thuốc của hạ quan rất đẹp mắt đúng không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Cố Khinh Âm nhanh chóng rút tay về, "Nếu chút bản lĩnh ấy mà cũng không có, thì lúc trước sợ là ngươi đã trà trộn vào Thái y viện." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Bích Tú một cái, Bích Tú thức thời đi ra ngoài.

Ninh Phi Nhiên cười thản nhiên, "Bản lĩnh của hạ quan thế nào, chẳng phải trong lòng Cố đại nhân đã biết rõ." Hắn đột nhiên ghé sát vào nàng, một tay càn rỡ nắm lấy một bên ngực cao ngất của nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò, "Có cần hạ quan khơi thông kinh mạch giúp đại nhân nữa không?"

Trên mặt Cố Khinh Âm nổi lên rặng mây hồng, gạt tay hắn ra, xấu hổ nói: "Ninh thái y, thỉnh tự trọng!"

Ninh Phi Nhiên cũng không giận, ngồi thẳng lại, trong mắt mang vài phần ý cười, "Là hạ quan hiểu lầm, Cố đại nhân bảo nha hoàn ra ngoài, hạ quan cứ tưởng..."

"Ai cho ngươi lá gan hồ đoán lung tung?!" Dáng vẻ ốm đau của Cố Khinh Âm lại giống như đang làm nũng, nàng càng muốn tỏ ra khí thế trước mặt Ninh Phi Nhiên, lại chỉ làm hắn cảm thấy hứng thú.