- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Sau khi hồi kinh, Thượng Quan Dung Khâm diện Thánh, bẩm báo việc Ngự sử trung thừa bị tập kích ở cấm quân doanh vẫn chưa thể kết an, xin kéo dài thời gian tuần tra các tư bộ quan viên thêm một tháng. Thánh Thượng chuẩn tấu.
Ngày mùng một tháng ba Đại Lý tự áp giải Cố Đức Minh tới thiên lao hậu thẩm, Cố phủ vô cùng lo lắng, hạ nhân đã bị giải tán hơn phân nửa.
"Khinh Âm, muội đi đâu?!" Cố Khinh Luật kéo tay Cố Khinh Âm, lạnh lùng nói: "Muội cho rằng lúc này đi tìm Nguyễn Hạo Chi còn có ích gì?"
Cố Khinh Âm dừng bước, rưng rưng nước mắt, "Dù hữu dụng hay vô dụng, muội chỉ muốn biết vì sao hắn làm như vậy."
"Ai da" Cố Khinh Luật than nhẹ một tiếng, "Muội cần gì phải tra tấn chính mình, nếu Nguyễn Hạo Chi khăng khăng cho là vì muội cố ý từ hôn, muội định làm thế nào?"
Cố Khinh Âm căng thẳng, dời mắt đi, thấp giọng nói: "Là muội tùy ý làm bậy, hại phụ thân."
"Không trách con được, Khinh Âm." Cố mẫu được tỳ nữ đỡ tay chậm rãi đi ra từ nội đường, dung nhan tiều tụy, nhợt nhạt, "Chỉ trách phụ thân con nhìn nhầm người, chỉ trách Nguyễn Hạo Chi tâm cơ quá sâu, nhẫn tâm tuyệt tình."
Cố Khinh Âm vội nâng Cố mẫu vào trong sảnh ngồi xuống, "Nương, người nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới tốt."
Cố mẫu lắc đầu, "Sao nương có thể an tâm nghỉ ngơi, không bằng trò chuyện với các con cho khuây khỏa."
Khi ba người đang nói chuyện, gã sai vặt dẫn một người nhanh chỏng sải bước vào phòng.
Kỷ Trác Vân một thân phong trần, thần sắc lo lắng, khiến dung mạo vốn lạnh lùng trở nên nhu hòa.
Hắn thỉnh an Cố mẫu và Cố Khinh Luật, gật đầu với Cố Khinh Âm, mới nói: "Nhiều ngày phụng chỉ luyện binh ở trong núi, đến bây giờ ta mới biết đại học sĩ gặp kiếp nạn." Giọng nói của hắn có vài phần sầu não.
Cố mẫu tinh tế đánh giá hắn một phen, nói: "Kỷ tướng quân công vụ bận rộn, còn đặc biệt tới thăm, phần tâm ý này đúng là khó có được."
"Trong lòng lo lắng, cũng không thể chuẩn bị lễ mọn chỉnh tề, mong lão phu nhân chớ trách." Kỷ Trác Vân lại vái chào Cố mẫu, cung kính nói.
Cố mẫu xua tay, bảo gã sai lấy ghế cho hắn ngồi, "Kỷ tướng quân không cần khách khí, chỉ là hiện nay quý phủ thiếu người, sợ chậm trễ tướng quân."
Cố Khinh Luật ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, nói: "Thì ra vị này chính là Kỷ tướng quân." Y chắp tay.
Y cũng biết chút chuyện về tiểu muội nhà mình và vị Kỷ tướng quân này. Nhìn lời nói cử chỉ của Kỷ Trác Vân, thân hình tướng mạo cũng không giống hạng người ăn chơi trác tác, nhưng lại có quan hệ ái muội với nữ tử đã có hôn ước, thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Dù vị Kỷ tướng quân này đối với tiểu muội như thế nào, thì việc từ hôn việc cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn. Trong lòng Cố Khinh Luật nảy sinh khúc mắc với Kỷ Trác Vân.
Kỷ Trác Vân đáp lễ, vừa muốn mở miệng thăm dò, chợt nghe Cố Khinh Âm nói: "Vị này là đại ca của em, nhậm chức ở quận Thanh Nam." Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Cố Khinh Luật.
Cố Khinh Luật nhướng mắt, nhìn Kỷ Trác Vân, "Gia phụ gặp tai ương lao ngục, Kỷ tướng quân cũng biết nguyên nhân?"
"Kính Đình, không được vô lễ!" Cố mẫu chuyển hướng sang Kỷ Trác Vân, nói: "Khuyển tử cũng vì lo lắng quá, mong Kỷ tướng quân thứ lỗi."
Kỷ Trác Vân đứng lên, nói: "Phu nhân không cần quá lo, Cố đại học sĩ thanh liêm lỗi lạc, lần này gặp chuyện chắc chắn là có ẩn tình khác, Kỷ mỗ nguyện nghe kỹ càng."
"Nguyễn Hạo Chi, hẳn Kỷ tướng quân không xa lạ với cái tên này." Cố Khinh Luật ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt sắc thâm trầm, "Khinh Âm từng đính ước với hắn ta, nhưng vì bị từ hôn, mà hắn không cam lòng, đã hãm hại gia phụ."
Diện mạo của Cố Khinh Luật có năm phần tương tự Cố Khinh Âm, mặt mày tuấn tú thanh nhã, khí chất lại lạnh lùng trác tuyệt. Trong lòng y cũng không muốn gặp Kỷ Trác Vân, nên lời nói ra thoáng vẻ chế giễu, khiêu khích.
Kỷ Trác Vân nghe vậy cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía Cố Khinh Âm. Thấy ánh mắt trấn an của nàng, hắn tâm an, chậm rãi nói: "Kỷ mỗ chắc chắn dốc hết toàn lực bảo vệ Cố đại học sĩ."
"Bảo vệ? Gia phụ đã ở trong thiên lao, Kỷ tướng quân chuẩn bị làm thế nào? Trong Đại Lý tự có người quen cũ ư? Hay là Quốc Công phủ có mánh khoé thông thiên?" Cố Khinh Luật nói năng không phân nặng nhẹ.
Đối với chuyện giúp cha, y chưa bao giờ ký thác hi vọng vào một người ngoài, mặc dù thân phận của Kỷ Trác Vân đúng là không thể khinh thường. Y sẽ dựa theo lời phụ thân, mau chóng đi gặp Ngự vương gia và Thượng Quan Dung Khâm, giao tín vật cho bọn họ, sau đó nghĩ hết mọi biện pháp giúp phụ thân bình an.
"Đại ca!"
"Kính Đình!"
Cố mẫu và Cố Khinh Âm đồng thời lên tiếng.
Kỷ Trác Vân không chấp nhặt, nói: "Kỷ mỗ dù bất tài, cũng chắc chắn dùng toàn lực ứng phó."
"Kỷ tướng quân, đa tạ, " Cố mẫu cảm ơn, dùng ánh mắt ngăn nhi tử lại muốn xuất nói. Giọng bà khàn khàn: "Lão gia gặp tai họa bất ngờ, chuyện của ngài và Khinh Âm cũng chỉ có thể hoãn lại." Nói xong, bà than nhẹ một tiếng.
Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm liếc nhìn nhau, chậm rãi rũ mắt xuống.
Những lời này của Cố mẫu tương đương với việc thừa nhận thân phận của Kỷ Trác Vân. Trong lòng hắn kinh hoàng, lúc này đây, dù thế nào, hắn đều phải bảo vệ được Cố phủ chu toàn.
Ngày mùng một tháng ba Đại Lý tự áp giải Cố Đức Minh tới thiên lao hậu thẩm, Cố phủ vô cùng lo lắng, hạ nhân đã bị giải tán hơn phân nửa.
"Khinh Âm, muội đi đâu?!" Cố Khinh Luật kéo tay Cố Khinh Âm, lạnh lùng nói: "Muội cho rằng lúc này đi tìm Nguyễn Hạo Chi còn có ích gì?"
Cố Khinh Âm dừng bước, rưng rưng nước mắt, "Dù hữu dụng hay vô dụng, muội chỉ muốn biết vì sao hắn làm như vậy."
"Ai da" Cố Khinh Luật than nhẹ một tiếng, "Muội cần gì phải tra tấn chính mình, nếu Nguyễn Hạo Chi khăng khăng cho là vì muội cố ý từ hôn, muội định làm thế nào?"
Cố Khinh Âm căng thẳng, dời mắt đi, thấp giọng nói: "Là muội tùy ý làm bậy, hại phụ thân."
"Không trách con được, Khinh Âm." Cố mẫu được tỳ nữ đỡ tay chậm rãi đi ra từ nội đường, dung nhan tiều tụy, nhợt nhạt, "Chỉ trách phụ thân con nhìn nhầm người, chỉ trách Nguyễn Hạo Chi tâm cơ quá sâu, nhẫn tâm tuyệt tình."
Cố Khinh Âm vội nâng Cố mẫu vào trong sảnh ngồi xuống, "Nương, người nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới tốt."
Cố mẫu lắc đầu, "Sao nương có thể an tâm nghỉ ngơi, không bằng trò chuyện với các con cho khuây khỏa."
Khi ba người đang nói chuyện, gã sai vặt dẫn một người nhanh chỏng sải bước vào phòng.
Kỷ Trác Vân một thân phong trần, thần sắc lo lắng, khiến dung mạo vốn lạnh lùng trở nên nhu hòa.
Hắn thỉnh an Cố mẫu và Cố Khinh Luật, gật đầu với Cố Khinh Âm, mới nói: "Nhiều ngày phụng chỉ luyện binh ở trong núi, đến bây giờ ta mới biết đại học sĩ gặp kiếp nạn." Giọng nói của hắn có vài phần sầu não.
Cố mẫu tinh tế đánh giá hắn một phen, nói: "Kỷ tướng quân công vụ bận rộn, còn đặc biệt tới thăm, phần tâm ý này đúng là khó có được."
"Trong lòng lo lắng, cũng không thể chuẩn bị lễ mọn chỉnh tề, mong lão phu nhân chớ trách." Kỷ Trác Vân lại vái chào Cố mẫu, cung kính nói.
Cố mẫu xua tay, bảo gã sai lấy ghế cho hắn ngồi, "Kỷ tướng quân không cần khách khí, chỉ là hiện nay quý phủ thiếu người, sợ chậm trễ tướng quân."
Cố Khinh Luật ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, nói: "Thì ra vị này chính là Kỷ tướng quân." Y chắp tay.
Y cũng biết chút chuyện về tiểu muội nhà mình và vị Kỷ tướng quân này. Nhìn lời nói cử chỉ của Kỷ Trác Vân, thân hình tướng mạo cũng không giống hạng người ăn chơi trác tác, nhưng lại có quan hệ ái muội với nữ tử đã có hôn ước, thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Dù vị Kỷ tướng quân này đối với tiểu muội như thế nào, thì việc từ hôn việc cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn. Trong lòng Cố Khinh Luật nảy sinh khúc mắc với Kỷ Trác Vân.
Kỷ Trác Vân đáp lễ, vừa muốn mở miệng thăm dò, chợt nghe Cố Khinh Âm nói: "Vị này là đại ca của em, nhậm chức ở quận Thanh Nam." Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Cố Khinh Luật.
Cố Khinh Luật nhướng mắt, nhìn Kỷ Trác Vân, "Gia phụ gặp tai ương lao ngục, Kỷ tướng quân cũng biết nguyên nhân?"
"Kính Đình, không được vô lễ!" Cố mẫu chuyển hướng sang Kỷ Trác Vân, nói: "Khuyển tử cũng vì lo lắng quá, mong Kỷ tướng quân thứ lỗi."
Kỷ Trác Vân đứng lên, nói: "Phu nhân không cần quá lo, Cố đại học sĩ thanh liêm lỗi lạc, lần này gặp chuyện chắc chắn là có ẩn tình khác, Kỷ mỗ nguyện nghe kỹ càng."
"Nguyễn Hạo Chi, hẳn Kỷ tướng quân không xa lạ với cái tên này." Cố Khinh Luật ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt sắc thâm trầm, "Khinh Âm từng đính ước với hắn ta, nhưng vì bị từ hôn, mà hắn không cam lòng, đã hãm hại gia phụ."
Diện mạo của Cố Khinh Luật có năm phần tương tự Cố Khinh Âm, mặt mày tuấn tú thanh nhã, khí chất lại lạnh lùng trác tuyệt. Trong lòng y cũng không muốn gặp Kỷ Trác Vân, nên lời nói ra thoáng vẻ chế giễu, khiêu khích.
Kỷ Trác Vân nghe vậy cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía Cố Khinh Âm. Thấy ánh mắt trấn an của nàng, hắn tâm an, chậm rãi nói: "Kỷ mỗ chắc chắn dốc hết toàn lực bảo vệ Cố đại học sĩ."
"Bảo vệ? Gia phụ đã ở trong thiên lao, Kỷ tướng quân chuẩn bị làm thế nào? Trong Đại Lý tự có người quen cũ ư? Hay là Quốc Công phủ có mánh khoé thông thiên?" Cố Khinh Luật nói năng không phân nặng nhẹ.
Đối với chuyện giúp cha, y chưa bao giờ ký thác hi vọng vào một người ngoài, mặc dù thân phận của Kỷ Trác Vân đúng là không thể khinh thường. Y sẽ dựa theo lời phụ thân, mau chóng đi gặp Ngự vương gia và Thượng Quan Dung Khâm, giao tín vật cho bọn họ, sau đó nghĩ hết mọi biện pháp giúp phụ thân bình an.
"Đại ca!"
"Kính Đình!"
Cố mẫu và Cố Khinh Âm đồng thời lên tiếng.
Kỷ Trác Vân không chấp nhặt, nói: "Kỷ mỗ dù bất tài, cũng chắc chắn dùng toàn lực ứng phó."
"Kỷ tướng quân, đa tạ, " Cố mẫu cảm ơn, dùng ánh mắt ngăn nhi tử lại muốn xuất nói. Giọng bà khàn khàn: "Lão gia gặp tai họa bất ngờ, chuyện của ngài và Khinh Âm cũng chỉ có thể hoãn lại." Nói xong, bà than nhẹ một tiếng.
Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm liếc nhìn nhau, chậm rãi rũ mắt xuống.
Những lời này của Cố mẫu tương đương với việc thừa nhận thân phận của Kỷ Trác Vân. Trong lòng hắn kinh hoàng, lúc này đây, dù thế nào, hắn đều phải bảo vệ được Cố phủ chu toàn.