Lúc Thẩm Linh Trăn mở cơ quan, tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Cố Khinh Âm đâu, chỉ phát hiện Phùng Thì Viễn đã ngất. Biết mọi chuyện sôi hỏng bỏng không, trong lòng nàng ta vô cùng lo lắng, nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định. Nếu không phải phát hiện hơi thở của Phùng Thì Viễn vô cùng mỏng manh, nàng ta mới bất đắc dĩ đưa y ra ngoài trước.

Lúc Phùng Thì Viễn tỉnh lại, Thẩm Linh Trăn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy đôi mắt đen hắc bạch phân minh của y cứ nhìn thẳng vào mình, trong lòng nàng ta hoảng sợ, lập tức phân phó mấy người đưa y vào sương phòng nghỉ ngơi, cũng mời đại phu ở bên coi chừng. Nhìn Phùng Thì Viễn được nâng ra khỏi phòng, nàng ta mới thoáng lấy lại tinh thần.

Người của Ngự sử đài đã bị đuổi về hành quán nghỉ ngơi, còn người của Công bộ đồng loạt ở lại, người người thần sắc ngưng trọng.

"Không ngờ ta đã đoán đúng, hai vị đại nhân đã đi nhầm vào trong mật đạo." Hạ Chính Quyền ngồi ở ghế chủ vị, thần sắc nghiêm nghị. "Thẩm đại nhân, nếu cô không tìm thấy Thượng Quan đại nhân và Cố đại nhân, việc này sẽ không thể giấu diếm nổi nữa."

Thẩm Linh đổ mồ hôi lạnh, cứng người đi lên trước, nói: "Hạ quan dẫn người đi tìm lần nữa."

Thẩm Linh Trăn đi đến tận canh năm mới trở về, mặt mũi tái nhợt, hai mắt thâm quầng, mũ quan không biết đã quăng ở nơi nào, mái tóc đen hơi rối.

Lúc này Hạ Chính Quyền đã nghỉ ngơi được một lát, vẻ mệt mỏi trên mặt mệt đã tiêu tan, thấy Thẩm Linh Trăn liền hỏi: "Hai vị đại nhân đâu?"

Thẩm Linh Trăn bỗng dưng quỳ xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất cứng, "Hạ quan vô năng, không có thể tìm được hai vị đại nhân."

Thần sắc của Hạ Chính Quyền thoáng thay đổi, Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn đều bị Thẩm Linh Trăn hãm hại rơi xuống mật đạo, Thượng Quan Dung Khâm cũng theo xuống thì là chuyện bất ngờ. Lúc này Phùng Thì Viễn đã được cứu ra, còn Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm vẫn không rõ tung tích. Hạ Chính Quyền nhìn vẻ mặt của Thẩm Linh Trăn, không biết lúc này nàng ta còn có thể bịa chuyện diễn trò gì nữa.

Hạ Chính Quyền đến nhậm chức ở Công bộ khi Minh Cẩm Viên đã gần xây xong, sau đó y cũng khi có tham gia, cũng biết mấy mật đạo, đều dùng để vận chuyển đá và gỗ cho dễ dàng hơn. Mật đạo không lớn, chỉ đi được một người một, đều có lỗ thông gió, ở bên trong lâu cũng không đến mức khó thở. Nhưng lúc Phùng Thì Viễn được cứu ra, trạng thái vô cùng khác thường, nên trong lòng y đã có phán đoán.

Trước đó Hạ Chính Quyền đã cung cấp hồ sơ xây dựng đường sông do Công bộ ghi chép cho Ngự sử đài thẩm tra sau, cũng âm thầm lưu ý hướng đi của Vương Thành Giác. Ông ta vẫn luôn giao cho Thẩm Linh Trăn xử lý việc này, thế mà lần này đột nhiên đề xuất tham quan Minh Cẩm Viên, sợ là bọn họ đã có kế sách ứng phó.

Chắc Thẩm Linh Trăn muốn dạy cho Ngự sử đài một bài học, bắt lấy nhược điểm để uy hiếp bọn họ không được tiếp tục tra xét. Sự xuất hiện của Thượng Quan Dung Khâm không nằm trong kế hoạch của nàng ta, hắn và Cố Khinh Âm cùng mất tích nên khiến nàng ta rối loạn.

"Chuyện đến nước này, phải mau chóng bẩm báo cho Vương đại nhân thôi." Hạ Chính Quyền nghiêm mặt nói.

Thẩm Linh Trăn suy sụp ngồi dưới đất, vẻ mặt mệt mỏi.

Vẻ mặt Vương Thành Giác lạnh lẽo, vội vã chạy đến, vừa vào phòng cửa đã đã Thẩm Linh Trăn vẫn đang quỳ dưới đất, cả giận nói: "Một đám phế vật!"

Thẩm Linh Trăn trúng một cước, đau đớn cuộn người lại, tránh sang một bên.

Hạ Chính Quyền hành lễ với Vương Thành Giác, nói lại chân tướng sự tình, thấy sắc mặt ông ta lại xanh thêm vài phần.

"Hạ đại nhân, lập tức cho người đi tìm lại một lần nữa." Vương Thành Giác ra lệnh.

Hạ Chính Quyền lập tức thưa lại, tức khắc mang người đi tìm.

Thẩm Linh Trăn đợi tới khi mọi người rời khỏi, mới khóc lóc quỳ gối trước mặt Vương Thành Giác. "Thượng Thư đại nhân, hạ quan, hạ quan..."

Vương Thành Giác căm tức nhìn nàng ta, "Câm miệng cho ta! Nếu không tìm được người, ta chỉ có thể báo việc này lên triều đình, đến lúc đó đừng nói là cô, đến mũ quan trên đầu ta cũng khó bảo toàn!"

Hạ Chính Quyền điều tra không nhanh không chậm, cứ tìm trong những mật đạo mà Thẩm Linh Trăn từng tìm, chỉ là cẩn thận hơn chút, đương nhiên cũng không thu hoạch được gì. Cho đến giờ Mùi canh ba, y mới dẫn người về phục mệnh với Vương Thành Giác.

Vương Thành Giác nghe xong, cơn tức không có chỗ phát tiết, đập nát mấy cái chén bạch ngọc, ở trong phòng đi qua đi lại hồi lâu mới nghiêm mặt bước ra vườn.