"Đây chính là nguyên nhân nàng muốn phân rõ giới hạn với bổn tướng?" Hắn hỏi nàng, mắt hơi cụp xuống, ngữ điệu bình tĩnh ngoài ý liệu.

Cố Khinh Âm hít một hơi thật sâu, mắt long lanh nước, cố gắng trấn định mở miệng, "Hàn Cẩm Khanh, ngài đã làm gì trong lòng ngài biết rõ, chúng ta nên dừng ở đây thôi, cần gì phải tiếp tục làm bộ làm tịch!" 

Địa vị của hắn như nào, vị trí của nàng ở đâu chứ. hiện nay trong phủ gặp biến, nàng không cho rằng sẽ có một ngày đối mặt chất hắn, bởi vì nàng hiểu rõ, nói hay không nói, cũng chẳng có gì thay đổi, lập trường của họ luôn đối lập.

Nếu không phải bị hắn bức bách đến tận đây, nàng tuyệt sẽ không nói.

Hàn Cẩm Khanh im lặng nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh yên tĩnh như hồ sâu, nhẹ nhàng châm biếm: "Dù bổn tướng làm gì, trong mắt nàng đều không đáng một xu." 

Hắn chợt buông tay ra, không nhìn nữa nàng, quay người chậm rãi đi trở về trường kỷ, nằm xuống, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

"Muốn phân rõ giới hạn, không phải do nàng định đoạt." Hắn nhàn nhạt nói: "Nàng hỏi bổn tướng đã làm gì? Sao nàng lại không hỏi xem Thượng Quan Dung Khâm đã làm gì? Phụ thân của nàng bị giam ở Đại Lý Tự hơn một tháng, hắn ta chỉ đứng ngoài quan sát mà thôi." 

Cố Khinh Âm bất ngờ mở to hai mắt nhìn Hàn Cẩm Khanh, run giọng hỏi: "Ngài, ngài biết chuyện gì? Phụ thân......" 

"Nàng sẽ tin lời nói của bổn tướng sao?" Một tay Hàn Cẩm Khanh đỡ cằm, mắt phượng híp lại, tóc hai bên má buông rơi, "Không phải nàng nghi ngờ ta sao? À, không thể gọi là nghi ngờ, rõ ràng nàng đã nhận định ta là chủ mưu." 

Cố Khinh Âm ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng đã dời sông lấp biển. Nàng chần chờ bước về phía trước một bước, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhợt nhạt của hắn.

Ánh mắt nàng hơi hoảng loạn, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, rõ ràng chính tai nàng nghe thấy phụ thân và đại ca đàm luận, sao có thể là giả?

"Phụ thân tôi hiện nay thế nào? Đại Lý Tự có làm khó ông không?" Nàng chẳng thể suy xét nhiều hơn, cũng không cãi lại hắn, nóng nảy hỏi thăm về phụ thân mình.

"Nàng hoàn toàn trông mong vào Thượng Quan Dung Khâm, còn lại đây hỏi bổn tướng làm chi?" Hàn Cẩm Khanh không đếm xỉa tới: "Sớm biết vậy, nàng hà tất phải nương thân nhờ vả hắn. Thượng Quan Dung Khâm có thể làm được, bổn tướng chẳng lẽ lại không?" 

"Ngài, ngài im miệng!" Cố Khinh Âm đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Chuyện giữa tôi và Thượng Quan đại nhân như thế nào, không cần ngài bình luận." 

"Giữa hai người thế nào, bổn tướng tự nhiên không quản được, chỉ cần Cố đại nhân kiên nhẫn, tiếp tục chờ là được. Ta tin tưởng Đại Lý Tự sẽ trả lại công bằng cho Cố." Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, lại nhắm mắt lại, giống như đang chợp mắt.

"Ngài......" Trong mắt Cố Khinh Âm như tụ hai ngọn lửa, "Nếu như thế, tướng gia nghỉ ngơi, hạ quan cáo từ!" 

Nàng không để ý cơn đau ở mắt cá chân, quay người đi ra ngoài.

"Hôm qua bổn tướng nhận được một mật hàm, " Giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền đến: "Đại Lý Tự nhận được tin báo, đang điều tra bản án cũ về khoa cử nhiều năm trước, mà Cố đại học sĩ là một trong các đương sự." 

Cố Khinh Âm bất ngờ dừng bước, sống lưng cứng ngắc.

"Bản án cũ này còn một nhân vật mấu chốt, chắc nàng cũng biết rõ, " Hắn nói chậm lại: "Nguyễn Duyên Lễ, phụ thân của Nguyễn Hạo Chi, đã từng là hảo hữu chí giao của phụ thân nàng." 

"Đại Lý Tự có lẽ đã nắm giữa được tội danh của phụ thân nàng, ngoại trừ bản án cũ bí ẩn, sợ là ông ấy còn đắc tội với không ít người của Giang Lăng vương."

Giọng hắn bình thường, chỉ như đang kể sự thật.

Chỉ vài câu, trong lòng Cố Khinh Âm đã nổi sóng to gió lớn.

Phụ thân của Nguyễn Hạo Chi...... Lẽ nào chính Nguyễn Hạo Chi gây ra chuyện này?! Bởi vì...... nàng?!

Nàng trầm tư chốc lát, run giọng hỏi: "Nội dung của mật hàm, có thể hoàn toàn tin tưởng không?" 

Hàn Cẩm Khanh nhìn thân hình mảnh mai của nàng cố ra vẻ quật cường. Hắn hé môi, nói: "Đây là tin tức do ám vệ truyền đến, tin hay không, Cố đại nhân tự quyết định." 

Ám vệ bên người Hàn Cẩm Khanh...... Nàng chậm rãi quay người, mắt mờ hơi nước, nhẹ giọng nói: "Hạ quan cả gan, muốn nhìn tận mắt." 

Chưa từng có ai xem qua mật hàm do ám vệ truyền tới. Nếu là người khác, hắn khinh không thèm nói.

"Tới đây." Hắn nói, đôi mắt đen không rời khỏi khuôn mặt nàng.

Cố Khinh Âm đi nhanh, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành* trong tay hắn, mở ra thật nhanh.

Sắc mặt nàng càng ngày càng trắng, ngã ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh trường kỷ.