Tất cả những người biết chuyện Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm rơi xuống vực đều đã chết, không có ai thông báo, nên đa số quan viên trong Tử Lam sơn trang hoàn toàn không biết gì cả.

Cho đến đêm hôm đó, hai cận vệ khác của Hàn Cẩm Khanh báo lại, Lại bộ Thượng thư Kỳ Uẩn Hành mới biết Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm mất tích.

Chuyện này không chỉ liên quan đến đánh giá thành tích, mà còn ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Kỳ Uẩn Hành phải cân nhắc rất nhiều, không báo tin này ra ngoài ngay, chỉ để lại một số quan viên Lại bộ tìm kiếm bên trong và xung quanh sơn trang.

Hôm sau, cuộc thi đánh giá thành tích nữ quan kết thúc, Kỳ Uẩn Hành cùng các quan viên khác lên đường hồi kinh, nhưng không trở về phủ nghỉ ngơi, mà lập tức tiến cung, diện kiến Thánh Thượng.

Hoàng Đế đang bị chuyện Giang Lăng vương mưu phản làm cho ăn không ngon ngủ không yên. Khi nghe bẩm báo, thân thể ngài hơi chao đảo, nếp nhăn trên mặt như sâu thêm vài phần.

Tất nhiên Hoàng đế biết rõ địa vị của Hàn Cẩm Khanh trong triều, cho nên phải trấn áp việc này, chỉ âm thầm phái mười mấy ngự tiền thị vệ cùng một bộ phận cấm quân tiến về núi Tử Vân tìm kiếm.

Dự vương phủ.

Dương Mẫn Nguyên ngồi sau án thư, cẩn thận thẩm duyệt hồ sơ vụ án mưu phản của Giang Lăng vương.

Thượng Quan Dung Khâm ngồi phía dưới bên trái, cũng đang đọc qua ghi chép vụ án.

"Lẽ nào có cái lý ấy, Dương Mẫn Sóc thật sự vô pháp vô thiên!" Dương Mẫn Nguyên phẫn nộ vỗ án.

Thượng Quan Dung Khâm bỏ hồ sơ trong tay xuống, hờ hững nói: "Vương gia bớt giận, dù Giang Lăng vương bất nghĩa mưu phản, nhưng may mà phát hiện kịp thời, chưa gây đại họa. Đó thật sự là phúc đức của triều ta, cũng không thiếu công lao của Vương gia."

Dương Mẫn Nguyên vẫy vẫy tay, nếp nhăn trên trán hằn sâu, ánh mắt vẫn sắc bén như trước kia, "Căn cơ trong triều của hắn rất sâu, tay lại nắm binh quyền, có mối quan hệ chặt chẽ với phiên vương ở các châu quận. Cho dù lúc này đã bị nhốt trong đại lao, nhưng muốn diệt trừ tất cả thế lực của hắn, cũng không phải chuyện một sớm một chiều."

Thượng Quan Dung Khâm im lặng một lúc, rồi nói: "Gần đây Ngụy Lãnh Nghiêu hành động liên tiếp, hình như quyết tâm muốn giành được binh quyền."

Ánh mắt Dương Mẫn Nguyên nặng nề, "Từ khi Bản vương nhiếp chính đến nay, vẫn không thể khống chế binh quyền, lần này đành khiến Thượng Quan đại nhân hao phí tâm tư rồi."

"Hạ quan sẽ cố gắng hết sức." Thượng Quan Dung Khâm đứng lên, chắp tay thi lễ.

Dương Mẫn Nguyên gật đầu, nói sang chuyện khác: "Thượng Quan đại nhân tra ra được tung tích về quyển sách cổ đã mất của Bản vương chưa?"

"Đạo tặc xuất quỷ nhập thần, hiện nay đã ra khỏi kinh thành, hạ quan đã phái người tiếp tục đuổi theo, không đoạt lại sách cổ, không trở về phục mệnh." Thượng Quan Dung Khâm đáp.

Lông mày Dương Mẫn Nguyên nhăn lại, rất ít người biết được bí mật trong sách cổ, hiện nay đã có người dám xông vào Vương phủ trộm cắp, có thể thấy được người đó chắc chắn có lai lịch. Trong lòng ông nghi ngờ Giang Lăng vương Dương Mẫn Sóc, hoặc thừa tướng Hàn Cẩm Khanh, nhưng chung quy chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có bằng chứng, rất khó truy tra.

Trong lúc đang suy tư, một người vội vã tiến vào, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.

"Vương gia, tin tức mới từ trong cung truyền đến." Người kia liếc nhìn Thượng Quan Dung Khâm.

Dương Mẫn Nguyên bảo y đứng dậy, "Thượng Quan đại nhân không phải người ngoài, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng."

Người kia gật đầu, "Chuyện xảy ra trên núi Tử Vân, nơi tổ chức đánh giá thành tích nữ quan lần này."

Thượng Quan Dung Khâm cau mày, nghe người kia nói tiếp: "Hàn Tướng và nữ quan ở Ngự Sử đài tên Cố Khinh Âm không hiểu sao đều mất tích sau khi kết thúc đánh giá thành tích."

"Hàn Cẩm Khanh mất tích cùng nữ quan?" Rõ ràng là Dương Mẫn Nguyên rất khiếp sợ. Vừa điều tra ra chuyện của Giang Lăng vương Dương Mẫn Sóc, thế mà đại diện quan trọng của một thế lực khác trong triều là Hàn Cẩm Khanh lại đột nhiên mất tích.

"Hoàng thượng có phản ứng gì?" Ông hỏi.

"Hoàng Thượng đã đè việc này xuống, chỉ âm thầm phái cấm quân lên núi điều tra."

Dương Mẫn Nguyên phất phất tay cho người kia lui ra, nhìn sắc mặt hơi tái của Thượng Quan Dung Khâm, chậm rãi nói: "Thượng Quan đại nhân, ngươi thấy thế nào?"

Thượng Quan Dung Khâm mặc áo gấm xanh nhạt, tay áo rộng rãi, bên hông cài ngọc bội màu xanh ngọc, yên lặng đứng đấy, thanh nhã như đóa hoa sen, lạnh nhạt xuất trần.

Hắn thu liễm thần sắc, cứ như chưa từng bị ảnh hưởng, nói: "Nếu Vương gia muốn biết thực hư, cũng có thể phái người lên núi."

Dương Mẫn Nguyên im lặng chốc lát, nói: "Việc này kỳ quặc, đợi bản vương suy nghĩ thỏa đáng rồi mới quyết định."

Thượng Quan Dung Khâm cúi đầu, "Xin nghe Vương gia phân phó."

Hắn ra khỏi vương phủ, lên chiếc xe ngựa đỗ cạnh cửa, nói nhỏ: "Đến hẻm Minh Tố."

Lâm Khôn đi bên phải xe ngựa, luôn duy trì tốc độ bằng tốc độ của xe.

Rèm xe khẽ lay động, rồi bị xốc lên, Thượng Quan Dung Khâm lạnh nhạt hỏi: "Người đâu?"

Lâm Khôn mắt nhìn thẳng, đáp: "Đã tìm một nơi ẩn thân tạm thời ở ngoại ô kinh thành."

"Bảo đảm an toàn cho hắn, " Thượng Quan Dung Khâm tiếp tục nói: "Nếu chỗ ta tiếp tục không có tin tức, Vương gia nhất định sẽ phái ám vệ đi điều tra."

"Thuộc hạ minh bạch, đã cho người tìm một nơi khác quanh Tầm Dương, có thể di chuyển bất cứ lúc nào."

Thượng Quan Dung Khâm gật đầu, chốc lát lại nói: "Ngươi đích thân đến núi Tử Vân một chuyến, tìm hiểu tung tích của Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm, nếu như có phát hiện gì, lập tức báo lại cho ta."

Nói xong, hắn buông rèm xe xuống, ngăn cách tất cả.