- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Điều khiến Dương Khởi Nguyệt ngạc nhiên là Phụ Hoàng không phản bác ngay, nghe thấy tên của Ngụy Lãnh Nghiêu, ông thoáng dừng lại, như đang ngẫm nghĩ chuyện gì.
Ôm tâm lý ăn may, nàng khéo léo đề nghị Phụ Hoàng hủy bỏ hôn sự. Không ngờ, ông không phản đối nữa, chỉ nhíu mày, phất phất tay, nàng hiểu ý, thức thời lui ra.
Kết quả này đã là thu hoạch lớn nhất rồi, nàng cảm thấy Phụ Hoàng vẫn còn sáng suốt. Nếu nàng tiếp tục giải thích mình và Hàn Cẩm Khanh không thể ở chung, tin rằng Phụ Hoàng sẽ sớm thông suốt, không tiếp tục ép nàng gả cho hắn nữa.
Nếu Ngụy Lãnh Nghiêu có thể ra vào Tử Thần Cung, chức quan chắc chắn không thấp, nói không chừng cũng rất được Phụ Hoàng coi trọng. Có lẽ nàng sẽ được gả cho hắn như mong muốn.
Nghĩ đến ở đây, trong đầu nàng hiện lên đôi mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn nàng, trái tim nàng lại đập thình thịch không ngừng.
Dưới vách núi, trong khu rừng nhỏ.
Cố Khinh Âm chưa bao giờ nghĩ rằng việc chuẩn bị nước tắm lại khó khăn đến vậy.
Sau khi báo cho Tống phu nhân biết Hàn Cẩm Khanh muốn tắm rửa, nhìn vẻ mặt lúng túng của bà, nàng hỏi kỹ mới biết bên cạnh rừng trúc không có nguồn nước, nước dùng hàng ngày đều do lão Tống đến chỗ rất xa mới lấy được. Đôi vợ chồng già dùng cực kì tiết kiệm, ngoại trừ rửa mặt lau người, toàn bộ nước được sử dụng để nấu ăn. Đối với họ, tắm rửa là chuyện xa xỉ hiếm có.
Nàng nhớ mấy ngày nay vì vết thương của Hàn Cẩm Khanh, việc lau người thay thuốc đều phải dùng không ít nước, nhưng Tống phu nhân không hề nói gì, khiến nàng hơi áy náy. Cũng may mà có vợ chồng họ giúp đỡ, trong lòng nàng vô cùng cảm kích.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Tống phu nhân, nàng vội nói: "Nếu lấy nước không dễ, vậy không làm phiền Tống phu nhân nưa, tôi giúp hắn lau người cũng được."
Hàn Cẩm Khanh bảo nàng chuẩn bị nước tắm cho hắn, nhưng khiến người khác khó xử như vậy thì quên đi.
Tống phu nhân lại lắc đầu, "Không được đâu. Tướng công nhà cô là người bệnh, cũng là khách, bà già này không thể từ chối được. Thế này đi, cô nương đi cùng tôi một chuyến, chỗ đó hơi xa, hai người cùng đi xách nước chắc đủ cho hắn tắm."
Cố Khinh Âm nghĩ nghĩ, rồi gật đầu không chút do dự.
Đến nơi mới biết nguồn nước thật sự rất xa, nàng và Hàn Cẩm Khanh ra ngoài đi dạo mấy lần cũng chưa tới đây lần nào. Cuối đường mòn có một dòng suối nhỏ, nước trong veo. Cảnh vật xung quanh trông quen quen, nàng chợt nhớ ra hình như hai người ngã cạnh dòng suối này lúc rơi xuống đây.
Khi đó nàng theo lão Tống đi đến nhà trúc cũng không mất nhiều thời gian, sao bây giờ lại phải đi đường vòng? Trong lòng nàng thắc mắc, nhưng không hỏi ngay.
Nàng chưa bao giờ làm việc nặng, xách hai xô nước đi lảo đảo, về đến nơi thì nước đã đổ không ít. Nàng ảo não không thôi, Tống phu nhân mỉm cười an ủi rồi nhanh chóng đi đun nước.
Khi nàng lúng túng xách hai xô nước nóng vào cửa, Hàn Cẩm Khanh đang dựa vào đầu giường xem một quyển sách cũ. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua từ đầu đến chân nàng, thản nhiên nói: "Nàng chuẩn bị nước thật à?"
Cố Khinh Âm nghe vậy, cơn giận bốc lên, đặt bịch hai xô nước xuống đất, nói: "Ngài có ý gì? Không phải ngài bảo tôi chuẩn bị nước tắm sao?"
Hàn Cẩm Khanh nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, lại nhìn quanh bốn phía, nói: "Nàng bảo ta tắm luôn ở đây ư?"
"Không thì tắm ở đâu? Đây không phải tướng phủ của ngài." Nàng khinh thường nói.
Lúc này, Tống phu nhân đẩy cái thùng tắm lớn đến, thở hồng hộc nói: "Ông lão nhà tôi mới làm cái thùng này tháng trước, chưa dùng lần nào, tướng công nhà cô dùng trước đi." Bà cười thân thiện với hai người, cầm xô nước nóng vào đổ vào trong thùng, "Còn cần gì cứ nói với tôi là được."
Thùng gỗ nhanh chóng được đổ đầy nước, hơi nóng bốc lên, sương trắng lượn lờ. Cố Khinh Âm nghe tiếng đóng cửa, hai mắt nhìn đăm đăm vào thùng tắm.
Hàn Cẩm Khanh thả quyển sách trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, thần sắc lười biếng hờ hững, chậm rãi nói: "Biết vị trí của nguồn nước rồi chứ?"
Cố Khinh Âm gật gật đầu, mắt vẫn nhìn thùng tắm.
Một lúc sau, nàng bước đến gần hắn, vẫn cúi thấp đầu, nói nhỏ: "Ngài có thể tự tắm được không?"
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, hắn vốn chỉ lấy việc tắm rửa làm cái cớ để Tống phu nhân đưa Cố Khinh Âm đi lấy nước thôi. Hắn không nghĩ mình có thể thoải mái tắm rửa trong hoàn cảnh này, nhưng hiện tại hắn đổi ý.
"Tay trái của ta không nhấc lên nổi, nàng nói xem?" Hắn vừa nói, vừa từ từ cởi áo choàng bằng vải thô ra.
Ôm tâm lý ăn may, nàng khéo léo đề nghị Phụ Hoàng hủy bỏ hôn sự. Không ngờ, ông không phản đối nữa, chỉ nhíu mày, phất phất tay, nàng hiểu ý, thức thời lui ra.
Kết quả này đã là thu hoạch lớn nhất rồi, nàng cảm thấy Phụ Hoàng vẫn còn sáng suốt. Nếu nàng tiếp tục giải thích mình và Hàn Cẩm Khanh không thể ở chung, tin rằng Phụ Hoàng sẽ sớm thông suốt, không tiếp tục ép nàng gả cho hắn nữa.
Nếu Ngụy Lãnh Nghiêu có thể ra vào Tử Thần Cung, chức quan chắc chắn không thấp, nói không chừng cũng rất được Phụ Hoàng coi trọng. Có lẽ nàng sẽ được gả cho hắn như mong muốn.
Nghĩ đến ở đây, trong đầu nàng hiện lên đôi mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn nàng, trái tim nàng lại đập thình thịch không ngừng.
Dưới vách núi, trong khu rừng nhỏ.
Cố Khinh Âm chưa bao giờ nghĩ rằng việc chuẩn bị nước tắm lại khó khăn đến vậy.
Sau khi báo cho Tống phu nhân biết Hàn Cẩm Khanh muốn tắm rửa, nhìn vẻ mặt lúng túng của bà, nàng hỏi kỹ mới biết bên cạnh rừng trúc không có nguồn nước, nước dùng hàng ngày đều do lão Tống đến chỗ rất xa mới lấy được. Đôi vợ chồng già dùng cực kì tiết kiệm, ngoại trừ rửa mặt lau người, toàn bộ nước được sử dụng để nấu ăn. Đối với họ, tắm rửa là chuyện xa xỉ hiếm có.
Nàng nhớ mấy ngày nay vì vết thương của Hàn Cẩm Khanh, việc lau người thay thuốc đều phải dùng không ít nước, nhưng Tống phu nhân không hề nói gì, khiến nàng hơi áy náy. Cũng may mà có vợ chồng họ giúp đỡ, trong lòng nàng vô cùng cảm kích.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Tống phu nhân, nàng vội nói: "Nếu lấy nước không dễ, vậy không làm phiền Tống phu nhân nưa, tôi giúp hắn lau người cũng được."
Hàn Cẩm Khanh bảo nàng chuẩn bị nước tắm cho hắn, nhưng khiến người khác khó xử như vậy thì quên đi.
Tống phu nhân lại lắc đầu, "Không được đâu. Tướng công nhà cô là người bệnh, cũng là khách, bà già này không thể từ chối được. Thế này đi, cô nương đi cùng tôi một chuyến, chỗ đó hơi xa, hai người cùng đi xách nước chắc đủ cho hắn tắm."
Cố Khinh Âm nghĩ nghĩ, rồi gật đầu không chút do dự.
Đến nơi mới biết nguồn nước thật sự rất xa, nàng và Hàn Cẩm Khanh ra ngoài đi dạo mấy lần cũng chưa tới đây lần nào. Cuối đường mòn có một dòng suối nhỏ, nước trong veo. Cảnh vật xung quanh trông quen quen, nàng chợt nhớ ra hình như hai người ngã cạnh dòng suối này lúc rơi xuống đây.
Khi đó nàng theo lão Tống đi đến nhà trúc cũng không mất nhiều thời gian, sao bây giờ lại phải đi đường vòng? Trong lòng nàng thắc mắc, nhưng không hỏi ngay.
Nàng chưa bao giờ làm việc nặng, xách hai xô nước đi lảo đảo, về đến nơi thì nước đã đổ không ít. Nàng ảo não không thôi, Tống phu nhân mỉm cười an ủi rồi nhanh chóng đi đun nước.
Khi nàng lúng túng xách hai xô nước nóng vào cửa, Hàn Cẩm Khanh đang dựa vào đầu giường xem một quyển sách cũ. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua từ đầu đến chân nàng, thản nhiên nói: "Nàng chuẩn bị nước thật à?"
Cố Khinh Âm nghe vậy, cơn giận bốc lên, đặt bịch hai xô nước xuống đất, nói: "Ngài có ý gì? Không phải ngài bảo tôi chuẩn bị nước tắm sao?"
Hàn Cẩm Khanh nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, lại nhìn quanh bốn phía, nói: "Nàng bảo ta tắm luôn ở đây ư?"
"Không thì tắm ở đâu? Đây không phải tướng phủ của ngài." Nàng khinh thường nói.
Lúc này, Tống phu nhân đẩy cái thùng tắm lớn đến, thở hồng hộc nói: "Ông lão nhà tôi mới làm cái thùng này tháng trước, chưa dùng lần nào, tướng công nhà cô dùng trước đi." Bà cười thân thiện với hai người, cầm xô nước nóng vào đổ vào trong thùng, "Còn cần gì cứ nói với tôi là được."
Thùng gỗ nhanh chóng được đổ đầy nước, hơi nóng bốc lên, sương trắng lượn lờ. Cố Khinh Âm nghe tiếng đóng cửa, hai mắt nhìn đăm đăm vào thùng tắm.
Hàn Cẩm Khanh thả quyển sách trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, thần sắc lười biếng hờ hững, chậm rãi nói: "Biết vị trí của nguồn nước rồi chứ?"
Cố Khinh Âm gật gật đầu, mắt vẫn nhìn thùng tắm.
Một lúc sau, nàng bước đến gần hắn, vẫn cúi thấp đầu, nói nhỏ: "Ngài có thể tự tắm được không?"
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, hắn vốn chỉ lấy việc tắm rửa làm cái cớ để Tống phu nhân đưa Cố Khinh Âm đi lấy nước thôi. Hắn không nghĩ mình có thể thoải mái tắm rửa trong hoàn cảnh này, nhưng hiện tại hắn đổi ý.
"Tay trái của ta không nhấc lên nổi, nàng nói xem?" Hắn vừa nói, vừa từ từ cởi áo choàng bằng vải thô ra.