Kỷ Trác Vân uống say ở chỗ Hàn Cẩm Khanh, đến khi trăng lên cao mới trở về phòng.

Tùy ý cầm bình trà lạnh trên bàn đổ vào miệng, thân hình cao lớn của hắn liền ngã xuống giường, quần áo chưa cởi, một lát đã ngủ say.

Suy nghĩ muốn gặp Cố Khinh Âm quẩn quanh trong đầu hắn, lại bị Hàn Cẩm Khanh cắt đứt, lục phủ ngũ tạng như có cái gì chặn ngang, cực kì khó chịu. Cho dù đang ngủ say, thì dáng người linh lung hay từng động tác giơ tay nhấc chân của Cố Khinh Âm vẫn ngoan cố xâm nhập vào cảnh trong mơ của hắn.

"Cố Khinh Âm, nàng không có thể quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái sao?!" Cố Khinh Âm đứng phía trước cách hắn không xa, vai mềm eo thon, mặc bộ quan phục đỏ sẫm, lặng im đứng đó, mặc hắn ở phía sau kêu đến khàn họng, mà vẫn thờ ơ.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng đó, thật lâu thật lâu, thẳng đến khi không còn thấy rõ, chỉ còn lại sắc đỏ, mới nghe được giọng nói thanh thanh của nàng thổi đến, "Tôi không quay đầu được, ngài đi đi."

Hắn chật vật đuổi theo, những lại chỉ bắt được khoảng không, "Vì sao?!" Hắn hét khàn cả giọng, "Vì sao?! Chỉ cần nàng quay đầu, ta mãi ở đây! Có phải vì vị hôn phu kia không? Đúng không?!" Giọng của hắn vang vọng trong không gian, biến thành tiếng vang cực lớn, có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không...

"Tôi chính là thân bất do kỷ..." Giọng nói của nàng truyền tới, như cách trăm núi ngàn sông, hắn đuổi theo một đoạn đường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng.

Hắn tuyệt vọng gầm nhẹ, như dã thú bị thương cuộn tròn người lại. Bỗng nhiên, phía xa có một tia ánh sáng rọi vào một bóng dáng lả lướt đứng trong bóng tối, búi tóc cao cao, trên người nàng khoác một cái áo choàng rộng. Nàng chậm rãi đi về phía hắn, mỗi bước đều giống như dẫm nát trái tim hắn.

"Khinh Âm?" Dù hắn cố gắng đến đâu vẫn không nhìn rõ khuôn mặt ẩn trong bóng đêm của nàng.

Nữ tử không hồi đáp, nhưng vẫn tới gần hắn, hắn vẫn nhìn nàng, chờ nàng.

Đến khi hai người chỉ cách nhau vài bước, nữ tử bỗng dưng ghé sát vào hắn, "Ngươi cố ý chờ bản cung sao?" Thanh âm uyển chuyển êm tai, trong nháy mắt giữ chặt lấy trái tim của Kỷ Trác Vân.

"Thật sự là nàng." Hắn kích động nâng khuôn mặt thanh lệ của nàng lên, vẫn chưa thấy nữ tử trước mặt có điều gì không ổn vì nàng là người hắn luôn nhớ nhung, "Khinh Âm, rốt cục nàng cũng chịu tới gặp ta."

Hàng mi dày của Cố Khinh Âm khẽ nhếch lên trong đêm tối, "Bản cung có lý do gì không đến gặp tiểu lang?" Nàng cười, thật quyến rũ dịu dàng.

Kỷ Trác Vân nghe thấy hai chữ"Tiểu lang", hơi cứng lại, nói: "Khinh Âm, nàng gọi ta là gì? Ta là Kỷ Trác Vân." Hắn hơi kích động, hắn không hy vọng Khinh Âm nhận lầm hắn là người khác.

"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Vân lang." Cố Khinh Âm cũng không thèm để ý, phàm là những người bị nàng ép buộc ở trong cung ít nhiều đều có chút bệnh, trong đó có không ít người mắc chứng rối loạn kí ức. Nhưng đã là trai bao mà nàng để mắt đến, nàng cũng không ngại chơi với bọn họ lúc tâm tình thoải mái.

Kỷ Trác Vân hơi trầm ngâm, gật đầu đồng ý, khuôn mặt lạnh lùng dần dần nhu hòa, "Khinh Âm, để ta nhìn nàng thật kỹ nào." Hắn kéo nàng đến bên giường, nâng chiếc cốc lưu ly dùng để cắm nến, mê muội nhìn nàng.

Cố Khinh Âm chỉ coi "Khinh Âm" mà hắn nói là ý trung nhân của hắn. Chút chuyện nhỏ ấy nàng cũng chẳng thèm so, dù sao nàng có thể giữ lại thân thể là được, còn bọn họ nghĩ cái gì, nàng cũng không hỏi đến, huống hồ tiểu lang này  có diện mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, cũng khá hợp ý nàng.

Được ánh nến chiếu rọi, Cố Khinh Âm đẹp khó tả, không đơn giản là ngũ quan thanh lệ, mà cả người nàng đều có vẻ mị hoặc, mặt mày ẩn tình, sóng mắt lưu chuyển, da thịt óng ánh trơn mềm như loại ngọc tốt nhất, làm cho Kỷ Trác Vân thần hồn điên đảo.

"Khinh Âm, " hắn nín thở, thần sắc si mê, "Nàng thật sự rất đẹp." Nói xong, môi hắn liền áp lên môi nàng.

Hương vị của nàng ngọt ngào như trong tưởng tượng của hắn, hắn dịu dàng hôn nàng, coi nàng như một pho tượng bằng gốm tinh xảo, nâng niu trong lòng bàn tay cũng sợ vỡ.