- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
“ Thượng Quan đại nhân đợi chút.” Hàn Cẩm Khanh ngồi thẳng lên, “Ta đã giúp đại nhân tìm được quận chúa, còn chuyện đại nhân đồng ý với ta thì sao?”
Thượng Quan Dung Khâm dùng tay áo dài khẽ vuốt dây đàn, nói: “Hàn đại nhân nói đến chuyện cấm quân?”
Hàn Cẩm Khanh cũng đứng lên, khoanh tay nói: “Đúng vậy. Thượng Quan đại nhân chuẩn bị giúp ba phó tướng đó bình yên thoát khỏi Hình bộ thế nào?” Mắt phượng của hắn híp lại, hiện lên vẻ hứng thú.
“Hàn đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, án của ba người này rất khó giải quyết, Hình bộ đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, muốn bọn họ bình yên thoát thân là chuyện khó như lên trời.”
“Nếu không phải khó giải quyết như thế, sao ta dám làm phiền Thượng Quan đại nhân đây?” Hàn Cẩm Khanh ngả ngớn nhìn Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm tiến lên hai bước, nói tiếp: “Ta cũng từng có qua lại với Hình bộ, trong đó có hai người phạm trọng tội, ta đành bất lực. Chỉ một người là tòng phạm, may ra còn có đường sống.”
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày: “Chỉ một người?”
Mặt mày của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên tự tại, nhìn thẳng vào hắn: “Chỉ một người.”
Mắt Hàn Cẩm Khanh hơi trầm xuống, nói: “Thượng Quan đại nhân, thân thể quận chúa yếu đuối, nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ,…”
“Ta tự biết quận chúa mảnh mai, nếu Hàn đại nhân tiếp tục quyết giữ ý mình, hậu quả…”
Trong mắt Hàn Cẩm Khanh có gì đó chợt lóe rồi biến mất, “Thượng Quan đại nhân đang uy hiếp ta?”
“Hàn đại nhân quá lời rồi, ta chỉ đang nhắc nhở đại nhân, nếu quận chúa có gì bất trắc thì sẽ là bất lợi lớn với Hàn đại nhân thôi.” Thượng Quan Dung Khâm vẫn nói ôn hòa, hờ hững.
“Nhắc nhở? Vậy ta cũng phải nhắc nhở Thượng Quan đại nhân, Dụ vương gia rất yêu thương cô con gái này, nếu có chuyện gì sai sót, Thượng Quan đại nhân định giải thích với vương gia thế nào?”
Nói tới đây, Thượng Quan Dung Khâm cũng biết hôm nay không có tiến triển gì, bước ra ngoài đình. Khi lướt qua sát bên Hàn Cẩm Khanh, bèn nói: “Không nhọc Hàn đại nhân lo lắng, ta rất kiên nhẫn, sẽ tiếp túc chờ ở đây cho đến khi Hàn đại nhân chuyển hồi tâm ý.”
Sắc mặt của Hàn Cẩm Khanh không tốt lắm, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo. Giây lát sau, hắn nói: “Thượng Quan đại nhân cho là mình thắng sao?”
Thượng Quan Dung Khâm ngừng bước, mặt mày đón gió giãn ra, “Ta không quan tâm thắng thua.”
“Đã không quan tâm, cần gì phải bị cuốn vào?” Giọng nói của Hàn Cẩm Khanh tiếp tục vang lên sau lưng.
“Đây là ý của ta, không liên quan đến thắng thua.”
“Vậy Cố Khinh Âm thì sao?”
“Nàng chỉ là một người bạn cũ.”
Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên: “Thì ra là thế. Cố đại nhân là khách quý của ta, Thượng Quan đại nhân đừng tùy tiện tiếp cận, quấy nhiễu nàng tĩnh dưỡng.”
“Dù thế nào, người quấy nhiễu nàng tuyệt đối không phải là ta.” Nói xong, Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi bước về phía trước.
Hàn Cẩm Khanh bước đến bên lư hương, nhìn hương khói lượn lờ tỏa ra bốn phía, ánh mắt hắn càng âm u khó hiểu.
Đêm dài yên tĩnh, trăng như móc câu, có hai bóng dáng nhỏ nhắn tiến vào đại lao, hai người này đều mặc trang phục thị nữ. Tử Nguyên đã hỏi thăm qua, thủ vệ ở đây vào ca nay đều lười nhác sơ ý, trước tiên các nàng hạ thuốc vào trong rượu, đợi một lúc hai vệ binh đi gặp Chu công, tiếng ngáy như sấm.
Hai người cẩn thận đi vào địa lao, mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi. Đi một lúc mới nhìn thấy ánh sáng, đã gần giờ Tý, những phạm nhân bị giam giữ đều đã ngủ say, tiếng ngáy vang lên liên tục. Trừ những lúc đó ra, địa lao yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhà tù đều thấp bé, đơn sơ. Các nàng đi lướt qua từng gian, mượn ánh nến để cẩn thận phân biệt từng khuôn mặt của những người bị giam giữ. Đến nhà giam cuối cùng, hai mắt Tử Nguyên sáng ngời, nhìn mấy khuôn mặt quen thuộc.
Các nàng cẩn thận ngồi xuống trước nhà tù đó, ném một hòn đá nhỏ vào trong. Bên trong giam bốn người. Viên đá rơi trúng trán một người, hắn lập tức tỉnh dậy, nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy hai người ngoài song gỗ thì cực kỳ vui sướng. Nhưng chưa ổn định tinh thần, chưa kịp nói tiếng nào thì có bước chân truyền đến, từ xa tới gần, các nàng không trốn kịp nên bị phát hiện: “Các người là ai?”
Thượng Quan Dung Khâm dùng tay áo dài khẽ vuốt dây đàn, nói: “Hàn đại nhân nói đến chuyện cấm quân?”
Hàn Cẩm Khanh cũng đứng lên, khoanh tay nói: “Đúng vậy. Thượng Quan đại nhân chuẩn bị giúp ba phó tướng đó bình yên thoát khỏi Hình bộ thế nào?” Mắt phượng của hắn híp lại, hiện lên vẻ hứng thú.
“Hàn đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, án của ba người này rất khó giải quyết, Hình bộ đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, muốn bọn họ bình yên thoát thân là chuyện khó như lên trời.”
“Nếu không phải khó giải quyết như thế, sao ta dám làm phiền Thượng Quan đại nhân đây?” Hàn Cẩm Khanh ngả ngớn nhìn Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm tiến lên hai bước, nói tiếp: “Ta cũng từng có qua lại với Hình bộ, trong đó có hai người phạm trọng tội, ta đành bất lực. Chỉ một người là tòng phạm, may ra còn có đường sống.”
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày: “Chỉ một người?”
Mặt mày của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên tự tại, nhìn thẳng vào hắn: “Chỉ một người.”
Mắt Hàn Cẩm Khanh hơi trầm xuống, nói: “Thượng Quan đại nhân, thân thể quận chúa yếu đuối, nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ,…”
“Ta tự biết quận chúa mảnh mai, nếu Hàn đại nhân tiếp tục quyết giữ ý mình, hậu quả…”
Trong mắt Hàn Cẩm Khanh có gì đó chợt lóe rồi biến mất, “Thượng Quan đại nhân đang uy hiếp ta?”
“Hàn đại nhân quá lời rồi, ta chỉ đang nhắc nhở đại nhân, nếu quận chúa có gì bất trắc thì sẽ là bất lợi lớn với Hàn đại nhân thôi.” Thượng Quan Dung Khâm vẫn nói ôn hòa, hờ hững.
“Nhắc nhở? Vậy ta cũng phải nhắc nhở Thượng Quan đại nhân, Dụ vương gia rất yêu thương cô con gái này, nếu có chuyện gì sai sót, Thượng Quan đại nhân định giải thích với vương gia thế nào?”
Nói tới đây, Thượng Quan Dung Khâm cũng biết hôm nay không có tiến triển gì, bước ra ngoài đình. Khi lướt qua sát bên Hàn Cẩm Khanh, bèn nói: “Không nhọc Hàn đại nhân lo lắng, ta rất kiên nhẫn, sẽ tiếp túc chờ ở đây cho đến khi Hàn đại nhân chuyển hồi tâm ý.”
Sắc mặt của Hàn Cẩm Khanh không tốt lắm, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo. Giây lát sau, hắn nói: “Thượng Quan đại nhân cho là mình thắng sao?”
Thượng Quan Dung Khâm ngừng bước, mặt mày đón gió giãn ra, “Ta không quan tâm thắng thua.”
“Đã không quan tâm, cần gì phải bị cuốn vào?” Giọng nói của Hàn Cẩm Khanh tiếp tục vang lên sau lưng.
“Đây là ý của ta, không liên quan đến thắng thua.”
“Vậy Cố Khinh Âm thì sao?”
“Nàng chỉ là một người bạn cũ.”
Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên: “Thì ra là thế. Cố đại nhân là khách quý của ta, Thượng Quan đại nhân đừng tùy tiện tiếp cận, quấy nhiễu nàng tĩnh dưỡng.”
“Dù thế nào, người quấy nhiễu nàng tuyệt đối không phải là ta.” Nói xong, Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi bước về phía trước.
Hàn Cẩm Khanh bước đến bên lư hương, nhìn hương khói lượn lờ tỏa ra bốn phía, ánh mắt hắn càng âm u khó hiểu.
Đêm dài yên tĩnh, trăng như móc câu, có hai bóng dáng nhỏ nhắn tiến vào đại lao, hai người này đều mặc trang phục thị nữ. Tử Nguyên đã hỏi thăm qua, thủ vệ ở đây vào ca nay đều lười nhác sơ ý, trước tiên các nàng hạ thuốc vào trong rượu, đợi một lúc hai vệ binh đi gặp Chu công, tiếng ngáy như sấm.
Hai người cẩn thận đi vào địa lao, mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi. Đi một lúc mới nhìn thấy ánh sáng, đã gần giờ Tý, những phạm nhân bị giam giữ đều đã ngủ say, tiếng ngáy vang lên liên tục. Trừ những lúc đó ra, địa lao yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhà tù đều thấp bé, đơn sơ. Các nàng đi lướt qua từng gian, mượn ánh nến để cẩn thận phân biệt từng khuôn mặt của những người bị giam giữ. Đến nhà giam cuối cùng, hai mắt Tử Nguyên sáng ngời, nhìn mấy khuôn mặt quen thuộc.
Các nàng cẩn thận ngồi xuống trước nhà tù đó, ném một hòn đá nhỏ vào trong. Bên trong giam bốn người. Viên đá rơi trúng trán một người, hắn lập tức tỉnh dậy, nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy hai người ngoài song gỗ thì cực kỳ vui sướng. Nhưng chưa ổn định tinh thần, chưa kịp nói tiếng nào thì có bước chân truyền đến, từ xa tới gần, các nàng không trốn kịp nên bị phát hiện: “Các người là ai?”