Đúng lúc này, trong lao truyền đến tiếng bước chân, các nàng chưa kịp trốn đã bị phát hiện, “Các người là ai?”

Người vừa lên tiếng là thủ vệ trong đại lao, đi phía sau hắn còn hai người nữa. Vẻ mặt của ba người đó đều nghiêm trọng, lạnh lùng. Cố Khinh Âm và Tử Nguyên đều ngồi trên mặt đất, trong tay Tử Nguyên còn cầm một hộp cơm.

Tim Cố Khinh Âm đập dồn dập như trống đánh, nàng cảm giác được Tử Nguyên bên cạnh mình đang run rẩy, đành phải cúi đầu xuống, khẽ nói: “Chúng tôi đến đưa đồ ăn.”

Thủ vệ đó nhìn các nàng một lượt, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Giờ này? Đưa đồ ăn?” Hắn bỗng dừng một lát, rồi lại tiếp tục hỏi: “Đưa cho nữ nhân đó?”

Cố Khinh Âm đương nhiên không biết nữ nhân mà hắn nói là ai, nhưng bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu.

“Đã là đưa đồ ăn, vì sao cứ đứng ngoài cửa lao?” Người trẻ tuổi hơn đứng phía sau hỏi lại, hai mắt sáng ngời.

Cái khó ló cái khôn, Cố Khinh Âm sợ hãi trả lời: “Lúc nô tỳ mới đến, đại ca gác cửa đang ngủ, không có người mở cửa, nên chỉ có thể ngổi chờ ở chỗ này.”

Ba người đó nhìn các nàng, không hỏi nữa. Hai tên thủ vệ thì thầm với nhau vài câu, rồi đột nhiên đi về phía hai nàng.

“Kẽo kẹt.” Cánh cửa nhà lao sau lưng các nàng không xa mở ra, nàng nghe thấy tên thủ vệ nói: “Vào đi, bên trên có phân phó, phải ép nàng ta ăn.”

Cố Khinh Âm bình tĩnh trả lời: “Dạ, nô tỳ biết rồi.”

Nàng đứng dậy, kéo Tử Nguyên đã mềm nhũn bên cạnh nhanh chóng bước vào trong, khóe mắt liếc nhìn bốn tù nhân ở nhà lao vừa rồi, may mà ở ngay bên cạnh. Bốn người đó cũng nằm ngửa ra, coi như không biết gì.

Lúc hai người vừa bước vào, cửa bị khóa từ bên ngoài luôn. Tên thủ vệ trẻ tuổi liếc nhìn hai người một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nhà tù rất nhỏ, quanh quẩn mùi ẩm mốc, có một cái ván giường bằng gỗ cũ nát, bên trên có đặt một đống chăn đệm, rơm rạ. Ở góc tường còn chút đồ ăn thừa, đã mốc đen, không biết để lại từ lúc nào.

Trong một góc của giường gỗ, có một bóng đen đang cuộn mình lại, không nhúc nhích, coi như không nhìn thấy hai người.

“Cố đại nhân, làm sao bây giờ?” Từ Nguyên nhỏ giọng hỏi, đôi mắt to ướt át ánh lên sự hoảng sợ.

Cố Khinh Âm cầm hộp cơm trong tay nàng ta, “Cũng mệt cho cô phải giả vờ giả vịt.” Nàng mở hộp cơm ra, bên trong trống không.

Lúc này, bóng người trên giường bỗng động đậy, Tử Nguyên sợ tới mức run lên: “Cố đại nhân, nàng, nàng…”

“Các người…cút ra ngoài cho ta…Nói cho Hàn Cẩm Khanh biết, ta sẽ không ăn. Ta…ta sẽ chết ở nơi này của hắn, rồi nhìn hắn chết như thế nào!” Hơi thở mỏng manh, giọng nói khàn khàn trầm đục, cố hết sức nói được mấy câu.

Cố Khinh Âm rùng mình, nhìn người kia, nói: “Chúng tôi chỉ là người hầu, làm việc theo lệnh của chủ nhân, sao dám nói mấy câu này với tướng gia, xin cô đừng làm khó chúng tôi.”

Trong góc truyền lại tiếng ho khan, tiếng ho ngày càng lớn, quanh quẩn trong địa lao, một lúc sau mới dừng lại được: “À, là ta hồ đồ, hắn dám xuống tay với ta… Khụ…khụ…khụ…”

Trên chỗ cao nhất của nhà tù có một cái cửa sổ nhỏ, ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, dừng trên khuôn mặt trắng bệnh của người đang ngẩng mặt ho không ngừng.

Mái tóc rối bù, che đi gần nửa khuôn mặt của nàng ta, chỉ lộ ra đôi mắt to, sống mũi cao thẳng, làn da trơn bóng, con ngươi đen trầm lặng.

Cố Khinh Âm có khả năng nhỡ kỹ mặt mũi của người khác, phàm là những người nàng từng nhìn kỹ thì rất ít khi quên. Lúc nhìn thấy khuôn mặt ấy, trong lòng nàng thầm kinh sợ, Chiêu Hòa quận chúa Dương Tuyết Dao. Sao Hàn Cẩm Khanh lại bắt nàng ta?!