- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại: “Không muốn cho bản tướng thưởng thức tác phẩm của hai vị?”
Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: “Chỉ là vẽ vời lúc nhàn hạ thôi, nhưng những đóa hồng mai của Cố đại nhân thật sự rất đẹp, bút pháp như vẽ rồng điểm mắt.” Nói xong, hắn hơi nghiêng người, mời Hàn Cẩm Khanh tiến đến xem.
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, từ từ bước đến, đứng giữa Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm, mắt phượng quét trên tấm lụa trắng nhìn mấy cành mai yên lặng nở rộ ở góc tường, sức sống dạt dào. Từng đóa hồng mai diễm lệ yêu kiều với đủ hình thái khác nhau, như đang tỏa hương.
“Bút pháp của Thượng Quan đại nhân đúng là thượng phẩm.” Hắn khen ngợi, nhưng mắt lại nhìn đi chỗ khác.
Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: “Hàn đại nhân quá khen.”
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên đứng sát vào Cố Khinh Âm, đưa tay kéo vòng eo mảnh mai của nàng, ám muội nói: “Cố đại nhân quả có bút pháp điểm mai thần kỳ. Những đóa hồng mai trên tấm lụa này đẹp thì đẹp thật, những vẫn không sánh bằng hai đóa hoa mị hoặc yêu kiều của Cố đại nhân.”
Mặt Cố Khinh Âm nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt mở to như không thể tin nổi, nhìn thẳng hắn, khó thở nói: “Hàn Cẩm Khanh, ngài…” Bàn tay nàng bất giác nâng lên.
Nàng ngàn lần không nghĩ tới với địa vị của Hàn Cẩm Khanh mà lại ăn nói lung tung như vậy trước mặt người khác. Là hắn cường thủ hảo đoạt, cưỡng bức nàng, bây giờ còn không e dè người khác. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?!
Hàn Cẩm Khanh không thèm để ý đến lửa giận của Cố Khinh Âm, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn. Hắn ngả ngớn nói: “Cố đại nhân có ý gì? Ta và cô mặc dù không cần khách khí nhưng Thượng Quan đại nhân vẫn còn ở đây mà.”
Cố Khinh Âm bị hắn chọc tức đến phát run, bỗng nhiên nàng hiểu ra dụng ý của hắn. Đã ra làm quan, nàng không chỉ nghĩ cho chính mình mà còn phải nghĩ đến lập trường của phụ thân. Hàn Cẩm Khanh làm vậy trước mặt Thượng Quan Dung Khâm đơn giản là muốn kéo gần lại quan hệ của hai người, chỉ là một thủ thuật che mắt thôi. Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng.
Hàn Cẩm Khanh tiếp tục ôm nàng, khẽ cười nói: “Thượng Quan đại nhân có điều không biết, bản tướng và Cố đại nhân rất thân thiết.”
“Hàn Cẩm Khanh, ngài đủ rồi đó!” Nàng tức giận quở trách, dùng sức đẩy hắn ra.
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên cúi đầu, nói thầm bên tai nàng: “Bên cạnh cô từ khi nào lại có thêm một nha đầu tên Tử Nguyên vậy?”
Sắc mặt Cố Khinh Âm thay đổi, nhất thời đứng đờ tại chỗ, quên cả giãy giụa.
Hàn Cẩm Khanh nhếch môi cười, liếc mắt nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái: “Mong Thượng Quan đại nhân không để ý.”
Biểu tình của Thượng Quan Dung Khâm từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt ôn hòa lịch sự tao nhã, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa.
“Đương nhiên là không.” Hắn nói khẽ: “Bức vẽ đẹp cần câu thơ hay, Cố đại nhân có nhã hứng không?” Hắn nhìn Cố Khinh Âm, đôi mắt ấm áp như mùa xuân.
Cố Khinh Âm nghe vậy, nhân cơ hội vùng thoát khỏi vòng tay của Hàn Cẩm Khanh, “Được, để tôi thử một lần.”
Nàng cố ý đẩy Hàn Cẩm Khanh sang một bên, nhấc bút lên, chấm mực nước, suy xét trầm tư. Lúc đặt bút chuẩn bị viết thì mu bàn tay chợt ấm áp, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay, tiếng của Thượng Quan Dung Khâm ngay gần bên tai nàng, “Viết ở chỗ này đẹp hơn.”
Tai Cố Khinh Âm hơi nóng lên. Nàng gật gật đầu, viết hai câu thơ nhỏ: “Hương trung có khác vận, thanh cực không biết hàn.”
“Nhất tôi chỉ nghĩ ra hai câu này. Mong Thượng Quan đại nhân đừng chê cười.” Cố Khinh Âm nói.
Lẽ ra nàng còn hứng thú viết hai câu nữa, nhưng lại nghĩ đến Hàn Cẩm Khanh còn ở sau lưng, trong lòng hơi phiền chán nên ngừng bút.
Thượng Quan Dung Khâm cuộn bức tranh lại cầm trong tay, ánh mắt dịu dàng chứa đựng ý cười: “Cố đại nhân khách khí rồi, hai câu này tuy ngắn gọn nhưng vô cùng ý nghĩa.”
Đôi mắt đen của Hàn Cẩm Khanh luôn nhìn vào Cố Khinh Âm trở nên nặng nề. Lúc này hắn mới nói: “Cố đại nhân thông tư mẫn tiệp, bản tướng cực kỳ bội phục.”
Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: “Chỉ là vẽ vời lúc nhàn hạ thôi, nhưng những đóa hồng mai của Cố đại nhân thật sự rất đẹp, bút pháp như vẽ rồng điểm mắt.” Nói xong, hắn hơi nghiêng người, mời Hàn Cẩm Khanh tiến đến xem.
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, từ từ bước đến, đứng giữa Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm, mắt phượng quét trên tấm lụa trắng nhìn mấy cành mai yên lặng nở rộ ở góc tường, sức sống dạt dào. Từng đóa hồng mai diễm lệ yêu kiều với đủ hình thái khác nhau, như đang tỏa hương.
“Bút pháp của Thượng Quan đại nhân đúng là thượng phẩm.” Hắn khen ngợi, nhưng mắt lại nhìn đi chỗ khác.
Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: “Hàn đại nhân quá khen.”
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên đứng sát vào Cố Khinh Âm, đưa tay kéo vòng eo mảnh mai của nàng, ám muội nói: “Cố đại nhân quả có bút pháp điểm mai thần kỳ. Những đóa hồng mai trên tấm lụa này đẹp thì đẹp thật, những vẫn không sánh bằng hai đóa hoa mị hoặc yêu kiều của Cố đại nhân.”
Mặt Cố Khinh Âm nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt mở to như không thể tin nổi, nhìn thẳng hắn, khó thở nói: “Hàn Cẩm Khanh, ngài…” Bàn tay nàng bất giác nâng lên.
Nàng ngàn lần không nghĩ tới với địa vị của Hàn Cẩm Khanh mà lại ăn nói lung tung như vậy trước mặt người khác. Là hắn cường thủ hảo đoạt, cưỡng bức nàng, bây giờ còn không e dè người khác. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?!
Hàn Cẩm Khanh không thèm để ý đến lửa giận của Cố Khinh Âm, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn. Hắn ngả ngớn nói: “Cố đại nhân có ý gì? Ta và cô mặc dù không cần khách khí nhưng Thượng Quan đại nhân vẫn còn ở đây mà.”
Cố Khinh Âm bị hắn chọc tức đến phát run, bỗng nhiên nàng hiểu ra dụng ý của hắn. Đã ra làm quan, nàng không chỉ nghĩ cho chính mình mà còn phải nghĩ đến lập trường của phụ thân. Hàn Cẩm Khanh làm vậy trước mặt Thượng Quan Dung Khâm đơn giản là muốn kéo gần lại quan hệ của hai người, chỉ là một thủ thuật che mắt thôi. Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng.
Hàn Cẩm Khanh tiếp tục ôm nàng, khẽ cười nói: “Thượng Quan đại nhân có điều không biết, bản tướng và Cố đại nhân rất thân thiết.”
“Hàn Cẩm Khanh, ngài đủ rồi đó!” Nàng tức giận quở trách, dùng sức đẩy hắn ra.
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên cúi đầu, nói thầm bên tai nàng: “Bên cạnh cô từ khi nào lại có thêm một nha đầu tên Tử Nguyên vậy?”
Sắc mặt Cố Khinh Âm thay đổi, nhất thời đứng đờ tại chỗ, quên cả giãy giụa.
Hàn Cẩm Khanh nhếch môi cười, liếc mắt nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái: “Mong Thượng Quan đại nhân không để ý.”
Biểu tình của Thượng Quan Dung Khâm từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt ôn hòa lịch sự tao nhã, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa.
“Đương nhiên là không.” Hắn nói khẽ: “Bức vẽ đẹp cần câu thơ hay, Cố đại nhân có nhã hứng không?” Hắn nhìn Cố Khinh Âm, đôi mắt ấm áp như mùa xuân.
Cố Khinh Âm nghe vậy, nhân cơ hội vùng thoát khỏi vòng tay của Hàn Cẩm Khanh, “Được, để tôi thử một lần.”
Nàng cố ý đẩy Hàn Cẩm Khanh sang một bên, nhấc bút lên, chấm mực nước, suy xét trầm tư. Lúc đặt bút chuẩn bị viết thì mu bàn tay chợt ấm áp, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay, tiếng của Thượng Quan Dung Khâm ngay gần bên tai nàng, “Viết ở chỗ này đẹp hơn.”
Tai Cố Khinh Âm hơi nóng lên. Nàng gật gật đầu, viết hai câu thơ nhỏ: “Hương trung có khác vận, thanh cực không biết hàn.”
“Nhất tôi chỉ nghĩ ra hai câu này. Mong Thượng Quan đại nhân đừng chê cười.” Cố Khinh Âm nói.
Lẽ ra nàng còn hứng thú viết hai câu nữa, nhưng lại nghĩ đến Hàn Cẩm Khanh còn ở sau lưng, trong lòng hơi phiền chán nên ngừng bút.
Thượng Quan Dung Khâm cuộn bức tranh lại cầm trong tay, ánh mắt dịu dàng chứa đựng ý cười: “Cố đại nhân khách khí rồi, hai câu này tuy ngắn gọn nhưng vô cùng ý nghĩa.”
Đôi mắt đen của Hàn Cẩm Khanh luôn nhìn vào Cố Khinh Âm trở nên nặng nề. Lúc này hắn mới nói: “Cố đại nhân thông tư mẫn tiệp, bản tướng cực kỳ bội phục.”