Lệ Quân Trầm đã biết cô gái này là một con yêu tinh!

Anh nắm cái cằm mượt mà khéo léo của cô, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nói: "Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô đang âm mưu gì?"

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi có thể âm mưu gì, đương nhiên là vô tận, không thì uổng phí cơ thể này của tôi rồi."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô đừng quanh co đầu óc với tôi."

Hứa Thâm Thâm xoay người, cởi khóa kéo váy ở bên cạnh, chịu đựng đau khổ trong lòng, cười nói: "Lệ tiên sinh, cái gì là quanh co đầu óc, tôi muốn lợi dụng anh thì coi là quanh co đầu óc sao?"

"Chỉ cần đừng yêu tôi, thì mặc kệ cô lợi dụng thế nào."Bởi vì yêu sẽ rất rắc rối, Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Anh thích phụ nữ có thể ra đi bất cứ lúc nào và không có dây dưa gì với nhau.

Hơn nữa anh cũng không thích rắc rối, cho nên anh rất thẳng thắn, giữa cô và anh, theo như nhu cầu...

"A... xem ra để Lệ tiên sinh cảm giác mới mẻ với tôi là có thời hạn, vậy thì tôi phải nắm chặt thời gian." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, váy dài trắng tinh từ bờ vai trượt xuống mặt đất.

Cô không thể để anh ta có loại suy nghĩ này, Lệ Quân Trầm thẳng thắn khiến cô cảm giác được rất nguy hiểm, Thâm Thâm biết, mục đích cuối cùng cô đến gần anh là cái gì!!

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm chìm xuống.

Đường cong sau lưng cô rất mềm mại, dáng người lung linh hấp dẫn, không có một chút thịt thừa nào, trên người mặc bộ đồ lót màu trắng tinh vô cùng ngây thơ.

Nuốt chua xót vào trong lòng, cô cười hỏi: "Lệ tiên sinh, tôi đẹp không?"

Lệ Quân Trầm đi lên trước, lồng ngực dày rộng dán phía sau lưng cô, ngón tay thon dài lướt từ sau ra trước, nhẹ nhàng xoa lên môi cô rồi chậm rãi trượt xuống xương quai xanh.

Bàn tay to ấm áp của anh dừng ở cổ cô rồi đột nhiên bóp chặt, giọng nói âm u: "Cô liều mạng quyến rũ tôi như vậy, muốn để tôi làm gì?"

"Không làm gì, đêm nay chỉ cần Lệ tiên sinh đứng sau lưng tôi là được." Hứa Thâm Thâm dịu dàng quyến rũ cười một tiếng: "Có thể chứ?"

Câu "Có thể chứ?" này hoàn toàn để lộ sự lo lắng hoảng sợ dưới đáy lòng cô.

"Có thể." Lệ Quân Trầm giống như bị bỏ bùa, lại đồng ý nghe theo.

Hứa Thâm Thâm cười một tiếng, cơn ác mộng của Bạch Viện Viện sắp bắt đầu rồi.

Hứa Thâm Thâm mặc một bộ váy màu đỏ xinh đẹp, vừa xuất hiện cũng không biết làm chói mắt bao nhiêu người.

Lại thêm người đàn ông đứng bên cạnh cô, rất là thu hút ánh mắt của người khác.

Đôi môi đỏ ửng của cô nở một nụ cười tự tin và lạnh lùng, ôm cánh tay Lệ Quân Trầm, cười quyến rũ một tiếng: "Lệ tiên sinh, chúng ta đi thôi."

Lệ Quân Trầm gật đầu, cùng cô đi vào giữa đám người.

Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm nở nụ cười như vậy với Lệ Quân Trầm thì có một ngọn lửa dâng lên từ đáy lòng, không cách nào kiềm chế được ánh mắt ghen tị tức giận, ngay cả Bạch Viện Viện đi tới anh ta cũng không phát hiện.

"Lại là cô ta!"Bạch Viện Viện nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đang đứng giữa ánh nhìn đám người thì tức giận đến giậm chân.

Diệp Mạc Phàm lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Viện Viện ở bên cạnh nói: "Sao em tới trễ như vậy?"

Bạch Viện Viện vuốt tóc mái trên trán, cô trở về thay một bộ đồ, đương nhiên tới muộn.

Nhìn kỹ lại, không phải bộ váy đỏ Hứa Thâm Thâm mặc trên người giống đúc bộ mình vừa mặc sao?!

Trong ánh mắt cô ta tràn ngập tức giận và độc ác, cười lạnh lùng nói: "Hứa Thâm Thâm, cô thật đủ hèn hạ, ba vừa mới chết được mấy tiếng, vậy mà lại tới đây lẳng lơ khoe khoang, thật là mặt dày vô sỉ!"

"Em nói cái gì, gì mà ba mới chết được mấy tiếng?"Diệp Mạc Phàm cau mày hỏi.

Bạch Viện Viện biết mình lỡ miệng, hận không thể tát mạnh cho mình hai bạt tai.

Nghĩ đến bộ váy anh ta nhìn thấy Hứa Thâm Thâm mặc lúc trước, hình như anh ta hiểu được vì sao.