Dịch: Dực Vũ
Trở về phòng tân hôn, Giang Hạ mở tủ quần áo ra, trong đó phần lớn là quần áo của cô, Lục Thiếu Dương chỉ có hai bộ để thay.
Rõ ràng đồ đạc đều là mới mua, nhiều ngăn tủ vẫn còn trống.

Giang Hạ tìm thấy chứng minh thư của mình, sổ hộ khẩu, không ngờ tới còn tiện thể tìm thấy bằng tốt nghiệp cấp 3.

Điểm này khiến cô có chút bất ngờ, ở thời đại này trình độ văn hóa của nguyên chủ cũng tính là không tồi.
Tìm được một cuốn sổ tay trắng, Giang Hạ theo thói quen bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là làm quen với môi trường, sau đó tìm cách kiếm tiền.

Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi Lục gia ra ngoài ở, nhưng cô không biết giá nhà ở thời đại này như thế nào? Thủ tục mua nhà sợ là khá phiền phức, có thể thuê một căn phòng trước.
Vừa viết xong, bên ngoài truyền tới tiếng ngõ cửa.

"Mời vào!"
Trần Thục Phân mở cửa, mỉm cười bước vào, trên tay cầm một chiếc túi.
“Hạ Hạ, con mau đến xem, đây là kem trang điểm và dầu gội mẹ mua cho con ở hợp tác xã cung ứng chiều nay.

Mẹ nghe nói nhãn hiệu này rất tốt, con lấy dùng thử xem.

"
Đối mặt với mẹ chồng như vậy, mọi phiền não do xuyên sách đem lại đều tan biến.
"Mẹ, lại đây ngồi đi.

Sao mẹ lại tiêu tiền cho con nữa, những thứ này không hề rẻ phải không?"
Giang Hạ nắm tay Trần Thục Phân, đầu mũi cay cay.
"Nào, con là cô gái ngoan, mẹ không tiêu tiền cho con thì cho ai? Ở đây có năm mươi tệ, con cầm trước đi.

Ngoan, đừng từ chối.

Chẳng phải con vẫn chưa đi làm sao?" Trần Thục Phân nhét tiền vào tay Giang Hạ, nhìn cô đầy yêu thương.
"Mẹ đã nói với cậu con rồi, ngày mốt chúng ta đến xưởng đóng hộp làm việc, được chứ?
Giang Hạ gật đầu, dựa vào Trần Thục Phân: "Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!"
Vừa rồi khi cô dọn dẹp đồ đạc, cô phát hiện tất cả tiền của nguyên chủ cộng vào chỉ có tám tệ, một hào và hai xu.

Không ngờ mẹ chồng lại hào phóng đến thế, thoáng cái liền cho cô một số tiền rất lớn.
Đêm đó Giang Hạ ngủ rất say.


Buổi sáng thức dậy, Trần Thục Phân đã làm xong bữa sáng.
Hít một hơi không khí trong lành, Giang Hạ không khỏi cảm khái.

Chất lượng không khí bây giờ cũng quá tốt rồi, không có khói bụi.

Cho dù giao thông lạc hậu, thông tin được truyền tải chậm, cô cũng có thể chấp nhận được.
"Ngồi chắc chưa? Chúng ta xuất phát." Ăn sáng xong, Giang Hạ dẫn Lưu Nguyễn ra ngoài.

Nhìn những người đi xe đạp tới lui, Giang Hạ nở nụ cười.
Lưu Nguyễn ngồi sau có thể cảm nhận được Giang Hạ đang vui, không khỏi nhếch khóe miệng.
"Rẽ trái, nhìn thấy cây ngô đồng kia không? Sau đó rẽ phải." Lưu Nguyễn chỉ đường cho Giang Hạ, giọng nói nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Nếu như Giang Hạ mỗi ngày đều có thể đưa cô bé đến trường, thì thật tốt.
Hạ Hạ, Lưu Nguyễn thầm đọc cái tên này trong lòng.
Nắm chặt vạt áo của Giang Hạ, Lưu Nguyễn vậy mà bắt đầu cầu nguyện Giang Hạ đừng ly hôn với cha mình.


Trong tim cô bé có chút mâu thuẫn, rốt cuộc có nên tin lời của cô Tô?
"Này? A Nguyễn, con vẫn chưa nói tiếp theo đi đâu!"
Mười lăm phút sau, xe đạp của Giang Hạ dừng ở cổng trường tiểu học.

Sau khi xuống xe, cô từ trong túi áo lấy ra một tệ nhét vào tay Lưu Nguyễn: “Đây là tiền tiêu vặt của con, con có thể tùy ý sử dụng, có thể mua đồ ăn hoặc đồ dùng học tập.”
Lưu Nguyễn mở miệng muốn trả lại, gặp phải ánh mắt quan tâm của Giang Hạ, cô bé đem lời muốn nói nuốt xuống, nắm chặt tiền trong tay.
Cô không thể nói ra được hai chữ “Xin lỗi”.
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo từ phía sau Giang Hạ truyền đến: "Lưu Nguyễn, chào buổi sáng! Đây là..."
"Cô Tô, chào buổi sáng! Đây là...!mẹ của con, Giang Hạ.

Mẹ, đây là cô Tô giáo viên chủ nhiệm của con, sau một giấc ngủ dậy, vết thương trên mặt Lưu Nguyễn đã tốt hơn nhiều rồi, xem ra không có dọa người đến thế.”