Dịch: Dực Vũ
Chỉ nhìn thấy một bộ quần áo dính đầy bánh pudding, tóc dài che khuất đôi mắt, và không nhìn thấy rõ dung mạo, người đàn ông từ từ buông tay.

Anh ta đeo trên lưng một cái túi vải bố, bên trong đựng đầy phế liệu không biết nhặt từ đâu.
"Cảm ơn anh!" Giang Hạ nhìn thấy có người giúp đỡ nên chủ động nói lời cảm ơn.
"Khang Học Bân, tôi cảnh cáo anh lần cuối, phá hoại hôn nhân quân nhân là phải ngồi tù, sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa, lòng tốt của anh tôi không cần."
Nguyên chủ có lẽ vẫn có phần kiêng dè đối với Khang Học Bân, nhưng cô, Giang Hạ sẽ không như vậy.

Khang Học Bân khiến cô mắc ói.
"Được lắm, được lắm! Giang Hạ, cô sẽ phải hối hận!"
Khang Học Bân nhìn Giang Hạ ở trước mặt một người đàn ông nhặt phế liệu khiến anh ta xấu hổ, lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh ta tức giận quay người bỏ đi, chưa được hai bước, Khang Học Bân lại quay đầu lại: “Còn có mày, thằng ăn mày thối, chó lại bắt chuột*, mày đứng yên, chờ ở đây cho lão tử!"
(*Ý chỉ lo chuyện bao đồng)
Sau khi nói những lời gay gắt, Khang Học Bân cuối cùng cũng rời đi.
Giang Hạ lần nữa cảm ơn, "Xin lỗi, có gây thêm phiền phức cho anh không? Nếu như Khang Học Bân trả thù anh, anh có thể đến nhà máy đồ hộp tìm tôi.

Tôi làm quản lý kho trong nhà máy, tôi tên là Giang Hạ."

Người đàn ông liếc nhìn Giang Hạ, quay người rời đi mà không nói gì.
Nhìn bóng dáng rời đi của anh ta, Giang Hạ nhún vai.

Đúng là một người lập dị, nhưng rất tốt.
Khi Giang Hạ đến trường, Lưu Nguyễn đã đợi được một lúc.

Nghe Giang Hạ nói cô đến hợp tác xã cung ứng mua sợi len và cúc áo, Lưu Nguyễn cũng không tức giận, mà còn nói về kế hoạch của mình.

Giang Hạ có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của Lưu Nguyễn đối với cô.
“Hạ Hạ, cô có thể giúp con gửi thư cho cha được không?”
Ngồi ở ghế sau xe đạp, Lưu Nguyễn cầm chắc vạt áo của Giang Hạ, sợ cô từ chối.
"Được rồi, chữ hán con biết viết hết chưa? Không viết được cũng không sao, có thể dùng phiên âm để thay thế."
“Hải Minh mới không biết viết chữ, con đã học lớp ba rồi, biết viết rất nhiều từ.” Lưu Nguyễn lặng lẽ dựa gần Giang Hạ, cảm giác có mẹ thật tốt.
Lục gia, Lục Hữu Đức kể cho vợ nghe về mọi chuyện xảy ra trong nhà máy.
Trần Thục Phân biết Giang Hạ bị bắt nạt trong nhà máy, vô cùng tức giận: "Hừ, ngày mai tôi sẽ đến tìm trưởng phòng Nhâm nói chuyện.

Không phải loại chó mèo nào cũng có thể đạp lên đầu Hạ Hạ nhà chúng ta!"

Đừng nhìn Trần Thục Phân đối xử tốt tốt với Giang Hạ, còn cực kỳ chiều chuộng, thật ra trước đây trong nhà máy đồ hộp, bà nổi tiếng vì sự đanh đá và và cái miệng sắc bén của mình.
"Được rồi, bà đừng đem thêm phiền phức cho con bé.

Tôi thấy Hạ Hạ đã xử lý rất tốt.

Bữa tối chuẩn bị xong chưa? Chút nữa bọn trẻ về rồi.

Bà không được đến nhà máy, đừng gây thêm phiền phức cho anh trai bà."
Liếc nhìn chồng mình, Trần Thục Phân bĩu môi bỏ đi.
Sau bữa tối hôm nay, Giang Hạ đặc biệt dành thời gian tắm rửa gội đầu cho hai đứa trẻ.

Người ở thời đại này không quá cầu kỳ, gần như một tuần mới tắm rửa một lần.
Giang Hạ không thể làm như vậy, cô mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu không toàn thân không thoải mái.
Để không tỏ ra khác thường, cô dứt khoát đem người nhà Lục gia rèn luyện thói quen tắm rửa thường xuyên.
Khi đang tắm cho Lưu Nguyễn, Giang Hạ phát hiện vết bầm tím trên cánh tay cô bé: " A Nguyễn , cái này là thế nào?"
"Không, không sao đâu.

Con tự mình không cẩn thận vấp ngã."
Giang Hạ đau lòng kéo tay cô bé qua, xem xét tỉ mỉ: "Đừng nói dối cô, rõ ràng là do đánh nhau gây ra.

Rốt cuộc là có chuyện gì?"