- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
"Hay là cô ta không bỏ nhà đi, mà là lẻn ra ngoài vì mục đích nào đó? Ví dụ chạy trốn cùng người tình bí mật mà cô ta đã dan díu từ lâu rồi."
"Điều đó quá rõ ràng từ những lời đồn ngoài kia. Ả đàn bà cuồng điên vì đàn ông."
"Mỗi lần cái cái thứ giọng phương Nam đó thốt lên là ta lại thấy bực bội. Sao lại thứ âm thanh ấy lại man rợ thế."
Nhìn những con người này xem. Mình đã lường trước được điều này, nhưng vẫn hơi bàng hoàng một chút.
Dù cho vụ hạ độc Flaya đã ít nhiều lắng xuống do cuộc bỏ trốn nhiễu loạn của tôi, nhưng tôi biết là công chúng vẫn luôn để ý đến tôi và gia tộc của tôi.
Mình sẽ không thể tìm hiểu hay tiết lộ bất cứ điều gì một cách công khai.
Trở thành thành viên gia tộc Omerta cũng như thần điện và Vantican đã là một vấn đề lớn rồi.
Vì vậy, chỉ cần một lời lỡ làng thốt ra thì sẽ liên can tới cả gia tộc Omerta - điều này là điều không thể dung thứ.
Nhưng sau lưng tôi thì những người này có thể bàn tán thoải mái. Dù sao thì việc bỏ trốn của tôi cũng đã thành một bê bối rồi.
Không phải là tôi không ngờ được sẽ xuất hiện những xì xào trong dư luận như vậy, nhưng tôi vẫn muốn gây khó dễ với họ.
"Ta nghĩ... Hộc!"
Một vị tiểu thư đang túm năm tụm ba với những người khác đột nhiên thở hắt ra khi thấy tôi đến gần và kéo rèm che lại.
Hai vị khác cũng hoảng sợ. Cả ba người này trước đó đều nhắc đến tôi cả. Nhìn những gương mặt kinh hãi đó đi.
"...Ơ!"
"P - Phu..."
Họ thất thần nhìn tôi, rơm rớm những giọt nước mắt cá sấu.
"Tôi, tôi, tôi..."
"Hức - "
"Thực sự, thực sự, tôi không làm gì cả, ư, tôi không ngờ mình lại tệ hại đến vậy.."
Khi tôi che mặt bật khóc, họ vội víu lấy nhau, luống cuống không biết phải làm sao.
"Phu - Phu nhân, xin thứ lỗi cho tôi, chúng tôi chỉ là một phút hồ hồ, chúng tôi thật sự không..."
"Hứcc, tôi đã thực sự thích rằng mọi người đều thích tôi..."
"K - Không như Phu nhân nghĩ đâu... Chúng tôi sẽ không say xỉn vì những ly cocktail và hành động ngu xuẩn đó nữa..."
"A, a, mọi người đều nói là Phu nhân đã làm tổn thương Tiểu thư Furianna... Làm sao có thể như thế được. Tôi - Tôi thật sự không làm gì cả. Tôi rất thích Phu nhân... Tôi rất vui vì cô đã đến đây..."
"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Phu nhân, chúng tôi đã lỡ buông ra những lời nói ngu xuẩn đó... Xin đừng cảm thấy tổn thương, tôi không cố ý như vậy."
Một tiểu thư đang lí nhí và nghẹn ngào đột nhiên nấc lên.
"Hic, tôi xin lỗi, thưa Phu nhân. Tôi sẽ không đâm chọc sau lưng cô nữa đâu. Xin hãy tha cho tôi. Chỉ là những lời đàm tiếu đó đã thu hút tôi."
"Tôi cũng vậy, tôi xin lỗi. Tôi không biết ân hận như nào mới đủ nữa."
"Tôi xin lỗi vì đã buông ra những lời khủng khiếp như vậy, xin cô hãy quên chúng đi."
Họ còn rất trẻ. Dù sao thì, những đứa trẻ đang răm rắp cầu xin sự tha thứu của tôi với hai hàng nước mắt giàn giụa đó trông cũng đáng yêu lắm.
Tôi sẽ nhanh chóng quên đi khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Tôi cũng chỉ muốn trêu chọc họ một chút tôi, vậy nên tôi đã quệt nước mắt và sụt sịt.
Cho dù là góc khuất, thì ở yên đó một lúc lâu cũng sẽ bị cảnh vệ để ý.
"Phù, vậy là mọi người không nghĩ tôi như vậy đúng không?"
"Tất nhiên rồi ạ!"
"Thật chứ?"
"Vâng, nhất định là vậy!"
Tôi nở nụ cười do dự với những đứa bé đang đồng thanh, gật đầu lia lịa.
Chúng cũng lau mắt, mỉm cười nhìn tôi.
Aa, quả là một cảnh tượng ấm lòng. Ghen tị với các cô quá. Ghen tị thật đấy.
Tôi rời khỏi khung cảnh tràn ngập sự ấm áp đó và trở lại sảnh tiệc. Nhìn đi, không khí như đực thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết vậy.
Vũ trường sôi nỏi trở lại, những người không khiêu vũ thì đi lại xung quanh, ăn uống và trò chuyện rôm rả.
Vì đã khóc một chút nên tôi cần ngay một chút đồ uống. Diễn kịch cũng tốn sức lắm chứ. Tại sao lại có nhiều người ở đây vậy? Và cái đó nữa, cao quá...
"Wow, nhìn kìa."
"Nó phóng ra từ thần điện?"
Tiếng pháo nổ đùng đùng từ đằng xa, và mọi người ùn ùn kéo về ban công.
Đám đông làm tôi khó nhọc khi nỗ lực di chuyển về hướng khác.
Mình cứ như là nhân vật trong Gulliver du kí* vậy, haa.
*Gulliver du kí: là một tiểu thuyết của Jonathan Swift, một tác phẩm trào phúng nhằm phê phán bản tính của con người và tiểu thể loại văn học "phiêu lưu ký". Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của Swift, và một tác phẩm kinh điển của văn học Anh.
"Tuyệt vời lắm, Phu nhân Rudbeckia."
Một giọng nói thầm thì văng vẳng bên tai tôi. Tôi đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm xem chồng tôi đã trở lại chưa, né tránh những người đang say xỉn và phấn khích.
Tôi đã cố gắng ngoái đầu tìm kiếm hình bóng anh, nhưng không thể.
Dù đó là ai đi nữa, thì ngừoi đó cũng đã biến mất.
Đó là bởi có rất nhiều đau đớn đã ập đến với tôi lúc đó.
Đau đớn khủng khiếp, như thể ngón chân phải của tôi đã bị nghiền nát trong một tích tắc.
Cơn đau từ chân lan ra, đến nỗi tôi không thể hét lên được.
Trong khi tôi đang vật vã với cơn đau và chỉ kịp quay đầu nìn lại, thì kẻ dã man bóp nát chân tôi đã biến mất không dấu vết.
Hơn thế nữa, có rất nhiều người đi qua đi lại nên cũng chẳng thể nhận ra ai đã làm điều này.
Không, thật là bất công, tại sao lại xảy ra vào đêm quan trọng như này chứ!
Tôi cẩn thận nâng ngón chân bị thương của mình lên.
May quá, có vẻ là không bị gãy, nhưng vẫn đau như thiêu như đốt.
Không thể bỏ qua hôm nay được.
Tên quái thai nào vậy? Giọng nói đó còn kinh khủng hơn cả cơn đau này. Thật quá đáng nếu như nói rằng chỉ vì do tôi chếnh choáng nên mới có người vô ý giẫm vào tôi...
Tiếng thì thầm vang lên bên tai tôi vẫn còn rất rõ. Như một lời cảnh cáo...
"Phu nhân không sao chứ ạ?"
Tôi vui không thể tả xiết khi Andymion tiến về phía tôi trong đám đông và chìa tay ra.
Cậu bé ngoan! Có vẻ như cậu đã theo sau ta một lúc rồi, nhưng thật tốt quá khi thấy cậu.
"Phu nhân ổn chứ?"
"Không sao, ta vừa bất cẩn vấp ngã thôi. Cậu có thấy chồng tôi không?"
"Vâng có, ngài ấy đã sớm quay lại và đang ngồi ở phía bàn đằng kia."
Tôi hướng về phía Andymion chỉ và tiến đến bàn ăn, cố gắng hết sức để không đi khập khiễng.
Mặc dù đã quen chịu đựng những cơn đau, nhưng tôi vẫn tốn kha khá sức lực.
Đau quá, đau quá, đau quá, chồng ơi...!
Người chồng kiêu ngạo của tôi ở ngay đó. Anh ngồi cạnh bàn ăn, mặc bộ giáp đen quen thuộc xuất hiện giữa đám đông. Anh ấy khoanh tay ngạo nghễ như một sát thủ và đang bàn bạc với các Hiệp sĩ.
Có chuyện gì mà họ phải nghiêm túc ngay cả khi đang trong một bữa tiệc như vậy? Điều này làm tôi không khỏi lo lắng.
"Ngài Izek, Phu nhân ngài..."
"Anh yêu!"
Mình không biết mình vừa nói gì cả.
Tuy nhiên, tôi chỉ biết rằng tối nay tôi nhất định phải gây dựng được cảm tình với anh để đạt được lợi ích tinh thần và thể xác.
Tôi cố gắng tiến đến gần anh với quyết tâm ngút trời, đột nhiên bị chặn bởi một chướng ngại.
Suýt nữa thì chân tôi đã gãy.
Tại sao lại có con rùa to tướng trên bàn tiệc vậy? Kể cả chỉ là một cái đĩa đi chăng nữa, thì cái đầu nó cũng quá là lớn. Tròng mắt quá là sống động rồi!
"Aaaa!"
"Phu nhân?"
Soạt!
Một mảng im lặng kéo dài. Một lúc sau, tôi mới lấy lại bình tĩnh và nhận ra tình cảnh hiện tại.
Tôi... giờ tôi đang nằm ngọn trong lòng chồng mình.