Nguyên bản Tô Mộc đã muốn rời đi, nhưng vừa nghe nói như thế liền dừng bước lại. Nói đùa sao, bốn mươi ngàn đồng, khoản tiền lớn như vậy đặt tới trấn Hắc Sơn liền đủ cho thôn Hầu Tử Bối xây dựng một trường tiểu học không tệ lắm. Rốt cục là dạng ấn tỳ gì đáng giá như vậy? Hơn nữa là ai có quyết đoán như thế, có thể xuất ra bốn mươi ngàn đồng.

Bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn, Tô Mộc không chút do dự liền xoay người đi tới một cửa hàng đồ cổ tên Tường Thụy.

Trong phố đồ cổ, chỉ cần mở được cửa hàng đều có tài sản không thấp, mấu chốt nhất là có bối cảnh. Người không hậu trường muốn đứng vững gót chân trong phố đồ cổ cũng đừng nên suy nghĩ.

Trong cửa hàng Tường Thụy có một thanh niên mặc sơ mi ngắn tay màu trắng, dáng người cường tráng mạnh mẽ, khuôn mặt hắn thật thanh tú, mái tóc hơi dài che lấp đôi mắt, đôi mắt liên tục chuyển động tạo cho người ta cảm giác thật có linh khí.

Cho dù thanh niên kia đứng yên nơi đó, nhưng cỗ khí chất vô hình phóng thích cũng làm cho người ta cảm giác chỉ có người xuất thân từ quý tộc thế gia mới có thể bồi dưỡng ra tới.

Lúc này trong tay thanh niên đang cầm một đôi tỳ ấn. Màu sắc đôi tỳ ấn thật thuần túy, trắng tinh như dương chi bạch ngọc, nhìn qua có khuynh hướng cảm xúc thật tinh tế. Chạm trổ cũng thật xinh đẹp sinh động, điêu khắc tỳ hưu trừ tà làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác chân khí cổ xưa năm tháng.

- Anh nói vật này là thật, tôi làm sao biết thật giả, vạn nhất là giả tôi quay về tìm anh, lúc đó anh không thừa nhận làm sao bây giờ?

Thanh niên bình tĩnh hỏi.

Ông chủ cửa hàng Tường Thụy là một người đầu trọc, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt tròn trịa nhìn qua thật giống gian thần. Nghe được lời nói của thanh niên, hắn nhướng mày nói:

- Vị lão bản này, cửa hàng Tường Thụy mở cửa buôn bán, chỉ nhờ thành tín. Nếu anh muốn thì bốn mươi ngàn một cặp cầm đi. Nếu anh không mua, để lại cho tôi là được. Anh không mua cũng có người tranh đoạt mà mua, tôi thật không tin đồ tốt như vậy không ai muốn.

Hừ, dám ở trong này cùng gia gia mày múa mép khua môi, mày cũng không đi hỏi thăm, chỉ cần là Tường Thụy bán ra đồ vật, cho dù là giả mày còn muốn lui hàng, ai còn nhận trướng?

Lý Nhạc Thiên vuốt vuốt đôi tỳ ấn, trong lúc nhất thời có chút do dự, hắn căn bản không hiểu đồ cổ, đi tới nơi này chỉ là thử thời vận. Nếu thật mua phải hàng giả, tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là mặt mũi. Nếu đánh mất mặt mũi, Lý Nhạc Thiên muốn tìm trở về thật sự khó khăn.

Tin?

Không tin?

Ngay trong lúc Lý Nhạc Thiên còn đang chần chờ, tên đầu trọc lại bỏ thêm nắm lửa:

- Vị lão bản này, nếu anh không mua nổi thì sớm rời đi! Hay là anh nhìn những vật khác rẻ hơn trong tiệm, có đồ rẻ đó, tin tưởng thích hợp cho anh.

Trắng trợn khích tướng!

Quả nhiên vừa nghe được lời của hắn, Lý Nhạc Thiên nhướng mày, lớn tiếng nói:

- Ai nói gia gia mua không nổi, không phải chỉ là bốn mươi ngàn sao? Gia gia không cần trả giá, mua nó, gói lại cho tôi!

- Được thôi!

Tên đầu trọc hưng phấn gói lại, chỉ cần Lý Nhạc Thiên thanh toán tiền, rời khỏi cửa Tường Thụy sẽ không còn liên quan gì với hắn.

Trên thực tế hắn đã chơi hành nghiệp đồ cổ vài năm, ánh mắt cũng có. Chuyện khác không dám nói, đôi tỳ ấn trước mắt đều là hàng giả. Bởi vì hắn bỏ sáu trăm mua về, sáu trăm làm sao là đồ thật? Nếu có thể lập tức bán bốn mươi ngàn, vậy kiếm lớn!

- Đợi một chút!

Đúng lúc này thanh âm Tô Mộc vang lên, nói thật ra hắn cũng không phải tràn ra tinh thần trọng nghĩa, nhất định phải xuất đầu. Thật sự là bởi vì trực giác nói cho hắn biết, thanh niên trước mắt không đơn giản. Nếu như có thể giúp được người này, có lẽ sẽ có trợ giúp cho tương lai của mình. Dù sao hôm nay còn dư lại một cơ hội giám định, ném bỏ cũng uổng phí, xem như kết một lần thiện duyên.

- Tiểu tử, anh muốn làm gì?

Tên đầu trọc quay phắt lại, gắt gao trành Tô Mộc, ánh mắt kia rõ ràng đang đe dọa cảnh cáo Tô Mộc không được nói lung tung.

- Huynh đệ, chẳng lẽ anh cũng muốn mua đôi tỳ ấn này? Đáng tiếc anh đã tới chậm, đôi tỳ ấn này thuộc về tôi.

Lý Nhạc Thiên nhếch môi cười nói.

- Tôi cũng muốn, nhưng mà quá đắt, tôi mua không nổi. Nhưng tôi có chút nghiên cứu đồ cổ, cho tôi xem thử thế nào?

Tô Mộc cười nói.

Lý Nhạc Thiên vốn định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy dáng tươi cười của Tô Mộc, không tự giác buông tha ý nghĩ này. Để cho người kia nhìn xem thử cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa là bốn mươi ngàn đó thôi. Nếu thật sự mua phải hàng giả, mình xem như ném uổng số tiền kia. Nói tới cùng mình cũng không có bao nhiêu tiền, bốn mươi ngàn ném xuống vũng nước cũng nghe tiếng vang, ném vào đồ giả lại không đáng giá.

- Huynh đệ, giúp tôi xem xem thử.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

Tên đầu trọc nhìn thấy Tô Mộc đi tới, trong mắt lóe tia sáng lạnh, đem hai khối tỳ ấn đặt vào trong tay Tô Mộc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Huynh đệ, hỗn thế nào?

- Tôi có chỗ nào để hỗn, chỉ tới nơi này dạo vài vòng mà thôi.

Tô Mộc cười nói.

- Anh hãy cầm cẩn thận xem cho kỹ, đây là chính phẩm. Là do Bạch Phù Dung Thạch thượng đẳng của Tướng Quân Động làm thành tỳ ấn, đừng rơi vỡ!

Trong dáng tươi cười của tên đầu trọc mang theo cỗ uy hiếp.

- Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.

Tô Mộc tiếp nhận tỳ ấn, bắt đầu đánh giá. Cầm lấy khối thứ nhất, quan bảng không có động tĩnh gì, thoáng lắc đầu buông xuống.

Trong ánh mắt soi mói của tên đầu trọc cùng Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc thật tự nhiên cầm khối thứ hai, nháy mắt quan bảng liền xuất hiện, vài hàng chữ hiện lên làm trong lòng hắn đã có nhận thức.

Phân loại: tỳ ấn.

Tỳ danh: Tướng Quân động Bạch Phù Dung Thụy Thú Nữu Đối Chương.

Thật giả: dài 1.5cm, rộng 1.5 cm, cao 5cm, là chính phẩm.

Hai khối tỳ ấn, khối thứ nhất là hàng giả, chỉ có khối thứ hai là thật sự. Căn cứ tư liệu trong quan bảng cho thấy, Tô Mộc biết tỳ ấn có hai khối. Chỉ khi nào mua đủ hai khối mới xem như có ý nghĩa. Nhưng nếu đã gặp một khối là thật, có thể mua đương nhiên cũng nên mua.

- Tiểu tử, thế nào? Có thể nhìn ra chút gì đó sao?

Tên đầu trọc khinh thường nói.

Hắn thật không tin Tô Mộc trẻ tuổi như vậy lại có nghiên cứu đồ cổ. Lại nói mặt ngoài của hai khối tỳ ấn, cho dù là những lão gia hỏa cũng chưa chắc phân biệt ra được. Chỉ là Tô Mộc, xác định là không thể nào!

- Huynh đệ, thế nào? Là thật hay giả?

Lý Nhạc Thiên gấp giọng hỏi.

Tô Mộc không trả lời, mà nhìn chằm chằm tên đầu trọc, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Anh chính là ông chủ cửa hàng Thụy Tường này sao?

- Đúng vậy!

Tên đầu trọc nói:

- Như thế nào?

- Hừ, còn như thế nào? Hai khối tỳ ấn này, bán cho vị huynh đệ này hai ngàn đồng thì còn được.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Cái gì? Hai ngàn đồng!

Tên đầu trọc cùng Lý Nhạc Thiên cùng hô lên, Lý Nhạc Thiên nhìn chằm chằm Tô Mộc, trầm giọng nói:

- Anh nói hai khối tỳ ấn này là giả?

- Tôi không có nói, tôi chỉ nói anh trả hai ngàn đồng là mua được.

Tô Mộc lạnh nhạt đáp.

- Thúi lắm! Xú tiểu tử, tao xem mày là cố tình tìm sự đi? Cái gì là hai ngàn đồng, đồ vật bốn mươi ngàn của lão tử, bị mày nói liền biến thành hai ngàn. Mẹ mày, mày hỗn ở đâu? Có tin tao nói một câu, mày đừng hòng đi ra khỏi phố đồ cổ!

Tên đầu trọc phẫn nộ hô.

- Câm miệng!

Nụ cười trên mặt Tô Mộc nháy mắt biến mất, nhìn chằm chằm tên đầu trọc phun lửa giận:

- Anh mắng ai vậy?

Bị người chỉ vào mũi chửi mắng mẹ mình, nếu đổi lại là ai cũng không nhịn được loại nhục nhã này, huống chi là người có tình cảm thâm sâu với gia đình như Tô Mộc.

Ban đầu Tô Mộc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Lý Nhạc Thiên trả hai ngàn mua hai khối tỳ ấn xem như cho Thụy Tường kiếm chút tiền là được. Hiện tại thì sao, còn muốn bán được, không có cửa!

- Ai u, dám ở trong này gọi nhịp với tao phải không? Xú tiểu tử, mày cũng không trợn to mắt chó nhìn xem là địa bàn của ai, dám ở chỗ tao giương oai, chán sống! Hôm nay nếu tụi mày không trả bốn mươi ngàn, đừng nghĩ đi ra khỏi cánh cửa này!

Tên đầu trọc xé toang da mặt hung tợn quát.

Nhìn thấy sinh ý sắp thành công, lại bị Tô Mộc trộn lẫn, tên đầu trọc tuyệt đối không bỏ qua, bốn mươi ngàn, miếng thịt béo thế nào ah!

- Cấp mặt không biết xấu hổ, huyện Hình Đường bởi vì đám cặn bã như anh mới ngày càng lạc hậu nghèo nàn. Anh dám nói hai khối tỳ ấn này đều là hàng thật sao? Nếu anh dám cam đoan, hiện tại tôi lập tức ăn nó ngay trước mặt của anh!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Mày…?

Tên đầu trọc nghẹn lời.

Nhìn tới đây nếu Lý Nhạc Thiên còn không biết là chuyện gì xảy ra, vậy là óc heo! Hắn chưa từng bị người lừa gạt kiểu này bao giờ, lập tức nổi giận.

- Đồ hỗn trướng, mày cũng dám gạt tao? Có biết tao là ai không, ngay cả tao cũng dám lừa, có tin hiện tại tao đập tiệm của mày!

Đương!

Lý Nhạc Thiên vươn tay chộp lấy một khối tỳ ấn, không hề nghĩ ngợi lập tức ném thẳng xuống đất đập vỡ, sau đó lấy ra vài trăm đồng ném xuống đất.

- Đừng nói tao chơi xấu đập đồ của mày, đền cho mày ba trăm đồng là đủ rồi!

Tô Mộc đứng bên cạnh không khỏi thầm tán thưởng hành động của Lý Nhạc Thiên, thật sự là có lý có cứ, cho dù là ai tới đây cũng đừng mong chỉ trích bọn họ.

Anh bán hàng giả người ta không mua đem ném, đây là thật bình thường, ai bảo anh muốn gạt tiền của người ta.

Đập vật của anh lại ném anh ba trăm đồng, xem như phong kín miệng anh, nói thế nào đạo lý cũng đứng bên Lý Nhạc Thiên, sẽ không ai giúp tên đầu trọc.

Trong thời gian ngắn ngủi có thể làm được chu đáo như vậy, Lý Nhạc Thiên tuyệt đối không đơn giản.

- Huynh đệ, đi, hôm nay nếu không có anh tôi sẽ gặp thiệt thòi lớn, không cần nói gì nữa, trưa nay tôi mời khách, nếu anh không đi thì không cho Lý Nhạc Thiên này mặt mũi. Đúng rồi, hỏi thăm một chút, tôn tính đại danh của huynh đệ?

Lý Nhạc Thiên đi tới cười lớn hỏi.

- Tô Mộc!

- Tô Mộc, tên rất hay, đi, chúng ta đi uống một chút.

Lý Nhạc Thiên ôm bả vai Tô Mộc muốn đi ra ngoài, đúng lúc này tên đầu trọc như sực tỉnh xông tới trước ngăn trở hai người, thần sắc giận dữ.

- Tụi mày đứng lại cho tao, tụi mày nghĩ đây là đâu, đập đồ đạc của tao lại muốn đi, nằm mơ! Hôm nay cho dù tụi mày trả bốn mươi ngàn cũng đừng mong còn đầy đủ đi ra ngoài.

- Vương bát đản, cút ngay cho tao!

Lý Nhạc Thiên tức giận hô.

- Mày gọi ai cút!

Tên đầu trọc nhảy tới, đột nhiên vung tay đánh vào mặt Lý Nhạc Thiên, nếu bị đánh trúng nhất định sẽ sưng tấy tại chỗ.

- Cút!

Lý Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi tung một cước đá bay hắn.

- Còn dám đánh tao, mày bức tao phá tiệm của mày phải không? Thật nghĩ gia gia mày không dám phải không? Cút cho tao!

Đương!

Lý Nhạc Thiên xoay người đá bay một bình gốm sứ hoa khoảng cách gần nhất, lập tức rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn còn chưa trút hết giận lập tức đi về phía tên đầu trọc, rõ ràng là muốn thu thập hắn.

- Mẹ nó, mày dám động tao!

- Vương bát đản, động mày thì sao!

Phanh phanh!

Trong tiếng quyền đấm cước đá, Lý Nhạc Thiên cùng tên đầu trọc cuốn lấy nhau, không ai chiếm được tiện nghi, xác thực mà nói người có hại chính là Lý Nhạc Thiên. Tên đầu trọc rõ ràng là chuyên gia đánh nhau, vừa rồi chỉ vì sơ ý, hiện tại đương nhiên liều mạng phát tiết.

Tô Mộc đứng bên cạnh, ban đầu không ra tay, nhưng sau đó nhìn trường hợp càng lúc càng hỗn loạn, mà người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, liền thừa khe hở xen vào, lập tức đem hai người tách ra. Tên đầu trọc vung nắm tay muốn đánh Tô Mộc, Tô Mộc dùng khuỷu tay trực tiếp đánh hắn té ngã xuống đất.

- Cùng tôi chơi, anh còn chưa đủ tư cách!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Huynh đệ, phải làm như thế! Đồ khốn vương bát đản, khi dễ tao là người bên ngoài phải không? Nếu ở thủ đô, gia gia nhất định giết chết mày!

Áo sơ mi trắng của Lý Nhạc Thiên loang lổ vết máu, dù trên người có chút đau đớn nhưng hắn vẫn thản nhiên không thèm để ý hét to.

- Chúng ta đi đi!

Tô Mộc cũng không muốn trở thành tiêu điểm, thấp giọng nói.

- Đi!

Lý Nhạc Thiên thở phì phì nói.

- Đi? Tao muốn nhìn xem tụi mày có thể đi đâu?

Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, đám người chợt tách sang bên, ngay lập tức có vài người đi tới. Kẻ cầm đầu là một tên thanh niên, đôi mắt tà tà nhướng lên, đi đường đầy vẻ huênh hoang, bộ dạng vô cùng cuồng ngạo.

Nhìn thấy những người này đi vào, người xem náo nhiệt nhất thời né tránh sang bên cạnh. Chuyện cười, ở trong phố đồ cổ huyện Hình Đường, người nào không biết nhóm người này là ai, thật đắc tội bọn hắn, chết cũng không biết chết thế nào.

- Hạo thiếu, anh đã tới! Nếu anh tới trễ một chút, sẽ không còn nhìn thấy huynh đệ.

Tên đầu trọc nhìn thấy thanh niên, mặt mũi bầm dập hô lên.

Tạ Minh Hạo khinh thường liếc mắt nhìn hắn:

- Quang đầu, nhìn xem bộ dáng của anh đi, ở trong phố đồ cổ lại bị hai người bên ngoài khi dễ thành như vậy, sau này đừng nói là đi theo tôi hỗn, thật mất mặt tôi.

- Hạo thiếu, là tôi làm anh mất mặt, nhưng việc này thật không trách tôi. Đều là tên kia, đã hủy sinh ý bốn mươi ngàn của tôi không nói, còn có tên hỗn đản kia, còn dám đập vỡ tỳ ấn của tôi. Hạo thiếu, anh làm chủ giúp tôi ah!

Tên đầu trọc thêm mắm dặm muối nói.

Bốn mươi ngàn! Nguyên bản vẻ mặt Tạ Minh Hạo thật cao ngạo, nghe được con số này mí mắt nhảy lên. Con bà nó, bốn mươi ngàn, tao nói lão tiểu tử đầu trọc sao lại nổi điên như vậy. Thì ra là bốn mươi ngàn, nếu tên kia chịu mua, kiếm được số lớn!

Nói như vậy thật sự do hai tên khốn kiếp kia nháo sự, nhất là tên kia, dám quấy nhiễu sinh ý của tao, quả là chán sống! Việc này không thể bỏ qua.

- Hai vị, tự giới thiệu, bỉ nhân Tạ Minh Hạo, là tổng giám đốc công ty Thiên Uy huyện Hình Đường. Hôm nay hai vị gây ra chuyện lớn như vậy, chắc là không biết quy định phố đồ cổ chúng ta. Như vậy đi, người không biết không tội. Hai người lấy ra năm mươi ngàn, tôi sẽ xem như không có chuyện gì phát sinh, thả hai người rời đi.

Tạ Minh Hạo lạnh nhạt nói.

- Năm mươi ngàn? Anh giật tiền sao!

Lý Nhạc Thiên mắng to.

- Như thế nào? Không định trả năm mươi ngàn phải không? Vậy đừng đi! Khi nào lấy tiền ra thì đi!

Tạ Minh Hạo lập tức biến sắc mặt hung hăng nói.

- Tôi mặc kệ anh là ai, anh nghe cho rõ ràng, nơi này là huyện Hình Đường, là địa phương do Đảng quản lý, anh tính thứ gì vậy, trong mắt dám không vương pháp? Chẳng lẽ không sợ pháp luật?

Tô Mộc đi tới trầm giọng nói.

- Pháp luật? Vương pháp?

Tạ Minh Hạo như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười nhất trên thế giới, ngửa mặt lên trời cười to, cười xong, trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

- Trong huyện Hình Đường, lão tử chính là vương pháp. Phá chuyện mua bán của tao, đập đồ đạc của tao, đánh người của tao, tụi mày còn muốn đi, đừng hòng! Lên cho tao, bắt lại, đưa tới cục công an!