Khi Thẩm Mặc hoàn thành báo cáo, Luyện Binh Đại Kế của Thích Kế Quang mới bắt đầu viết, thấy y thu dọn giấy bút, hoạt động gân cốt, Thích tướng quân cười khổ:
- Sớm biết thế hai chúng ta đổi chỗ, để huynh viết cái thứ này rồi.

Thẩm Mặc nhếch môi cười:
- Ta chẳng khá hơn Triệu Quát là bao, làm mấy chuyện hư giả còn được, chứ công tác thực sự loại này ta không làm nổi.

Thích Kế Quang lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Nếu như quan lớn trong triều có một nửa kiến thức của huynh đông nam đã chẳng loạn mãi, Yêm Đáp chẳng lo bị diệt.

Thẩm Mặc cười lớn:
- Đừng tâng bốc ta nữa.
Nói xong đưa bản báo cáo tới trước mặt Thích Kế Quang:
- Huynh xem xem không còn vấn đề gì nữa thì viết lại đóng dấu lên đi, sáng sớm ngày mai ta mang tới Hàng Châu, đích thân giao cho Trương bộ đường.

Thích Kế Quang giật mình:
- Cần gì vội thế? Đợi ta viết xong đại kế, sẽ tới cùng.

- Không kịp đâu, ta phải tới Hàng Châu.
Thẩm Mặc xua tay:
- Cái đại kế này huynh thong thả mà viết, phương pháp nào thích hợp với huynh nhất chỉ có huynh tự biết, ta xen vào chỉ loạn lên. Viết xong cho ta xem là được.

Thích Kế Quang nghĩ cũng phải, liền gật đầu:
- Nghe huynh cả đấy.
Lúc này mới cầm lấy báo cáo của Thẩm Mặc xem kỹ càng, xem xong cau mày:
- Sao ta cứ thấy nó ... Nhàn nhạt? Tựa hồ không thể hiện được mấy những thứ chúng ta đạt được trong những ngày qua .

Thẩm Mặc cười:
- Mục đích của văn thư chỉ có một, là xin Trương bộ đường cấp một nhóm tân binh cho huynh huấn luyện, vượt qua được bước này mới là vương đạo.
Đại Minh triều lưa nay luyện binh không dẫn binh, dẫn binh không luyện binh, muốn vượt qua được cửa ải này là cực kỳ khó khắn.

Thích Kế Quang gật gù, nhưng không cam tâm:
- Chẳng lẽ mấy ngày qua chúng ta thảo luận uổng công à?

Thẩm Mặc trợn mắt:
- Đợi kiếm được đám tân binh kia vào tay, chẳng phải là huynh muốn gì làm nấy?

Thích Kế Quang vỡ lẽ:
- Té ra huynh treo đầu dê bán thịt cho.

- Cứ ngậm miệng ăn tiền có tốt hơn không hả Thích tướng quân của ta.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Những phương pháp này dù sao cũng chưa qua thực thi, nếu cứ trình hết lên. Mấy cái lão già kia thế nào cũng bày ra vẻ cao nhân tiền bối, nói cái này không đúng, cái kia không được. Cuối cùng kết luận, Thích Kế Quang ngươi nói bừa làm bậy. Ngược lại huynh luyện được quân, đánh thắng được trận thì tự nhiên chẳng ai dám nói ngươi sai. Không chừng khen ngươi là thanh niên anh tài, tường thành quốc gia ấy chứ.

Thích Kế Quang bị nói tới phát ngượng, cười:
- Vậy thì xấu hổ lắm.
Vừa mới chấp bút thì dừng lại:
- Huynh không thêm tên à?

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Cái chức tuần sát sứ này của ta chỉ có quyền hỏi, không có quyền nói. Ký tên vào là phức tạp thêm.

Thích Kế Quang gật gù, đầy cảm xúc nói:
- Triều đường và chiến trường giống như, không thể đi sai một bước.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Phải, mọi người đều cùng nỗ lực vậy...

Thích Kế Quang liền viết lại một lần, ký tên đóng ấn tín, cho vào phong thư niêm phong, rồi mới chụp con dấu của mình lên.

*** Chú thích : Một cái là ấn quan chức không có tên, một cái dấu ấn của cá nhân không quan chức.

~~~~~

Buổi tối ngày hôm đó Thích Kế Quang thiết yến tiễn chân Thẩm Mặc, sáng sớm hôm sau, lại đem một gói vàng bạc đưa vào phòng y, Thẩm Mặc ngạc nhiên, chỉ vào chỗ vàng bạc:
- Nguyên Kính huynh, chúng ta mới gặp như đã quen, ý hợp tâm đầu, cần gì phải làm chuyện này?

Mặt Thích Kế Quang thoáng hiện vẻ xấu hổ, vội cười nói:
- Chuyết Ngôn huynh nghe ta nói đã, số tiền này có hai hướng dùng, một là lộ phí đi đường, hai là nếu chẳng may làm việc không thuận, nói không chừng phải lo lót một chút.
Rồi cười:
- Chuyết Ngôn huynh làm việc vì ta, không thể để huynh tự bỏ tiền chứ.

Thẩm Mặc im lặng, y đột nhiên nhận ra, nếu như đổi thành là Du Đại Du, nhất định sẽ không làm như thế. Nghĩ một lúc y gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Liền thu lại gói vàng bạc.

Thích Kế Quang như trút bỏ được gánh nặng, cười:
- Vậy ta tiễn huynh đệ xuống núi.

Thẩm Mặc gật đầu, bả Thẩm An nhận lấy đồ, cùng Thích Kế Quang sóng vai ra cửa.

Thích Kế Quang tiễn y hết dặm này tới dặm khác, tới khi đi mười tám dặm, Thẩm Mặc cười:
- Nguyên Kính huynh còn tiễn nữa là tới thành Hàng Châu đó.
Thích Kễ Quang mới ghìm cương ngựa, chắp tay nói:
- Kế Quang chờ nghe tin lành của Chuyết Ngôn huynh.

Thẩm Mặc cũng chắp tay:
- Sẽ dốc sức.
Hai người quyến luyến chia tay.

Đi được rất xa còn thấy Thích Kế Quang vẫy tay với y, Hà Tâm Ẩn thốt lên một câu:
- Ta thấy Thích Kế Quang không bằng Du Đại Du.

Thẩm Mặc không đồng ý, y vỗ lông chiến mã, nói:
- Kỳ thực Thích tướng quân cũng là người thẳng thắn, nhưng so với Du tướng quân thì hiểu hơn một đạo lý --- Muốn thực hiện lý tưởng của mình, thì phải thỏa hiệp với hiện thực. Cho nên hắn sẽ có thành tự cao hơn Du tướng quân, sẽ có tác dụng với Đại Minh hơn Du tướng quân.

Hà Tâm Ẩn không tin:
- Ta thấy ngươi chê già thích trẻ.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Thích tướng quân là người Sơn Đông, không giỏi che giấu tâm tình của mình, nửa tháng qua sớm tối bên nhau, ta thường thấy hắn luôn vùng vẫy giữa hiện thực và lý tưởng.
Nói rồi thở dài, nhìn bầu trời phương xa, lẩm bẩm:
- Bản chất ta và hắn là một loại người.

Hà Tâm Ẩn lắc đầu nhưng không nói nữa.


~~~~~~

Đoàn người đi thẳng tới Hàng Châu, lần này không gặp may, ban đêm chỉ đành ở ngoài đồng hoang. May mà khi chia tay, Thích Kế Quang tặng nhiều thịt tươi gạo trắng, không cần phải ăn lương khô.

Thân binh cũng cắm trại quen rồi, không cần đội trưởng bảo, chia nhau ra dựng trại, kiếm củi khô, không bao lâu sau đã dựng bốn lều lớn, vây quanh một cái lều nhở ở giữa. Còn đột một đống lửa lớn, tay chân mau lẹ cặt thịt hươu đặt lên lửa nướng.

Đương nhiên tất cả không cần Thẩm Mặc bận tâm, y cuốn chăn, ngồi ở bên đống lửa, suy nghĩ báo cáo cho hoàng đế. Đang xuất thần thì nghe tiếng bước chân từ xa vọng tới.

Y ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà đại hiệp đội nón là, dẫn một nữ tử cũng đội nói đứng trước mặt mình.

Chỉ nghe Hà Tâm Ẩn nói:
- Đây chính là Thẩm đại nhân cứu ngươi.

Nữ tử kia liền khấu đầu với Thẩm Mặc:
- Dân nữ tạ ơn ân công.
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng dễ nghe như hát.

Thẩm Mặc đặt bút xuống, mỉm cười hỏi:
- Cô nương là người nơi nào? Vì sao lại ngã trước cửa khách sạn?

Nữ tử đó người run lên, một lát sau mới cất giọng thê lương:
- Dân nữ họ Lộc, là người thành Hàng Châu, vì tháng trước ngoại công qua đời, mới tới Gia Hưng chịu tang, ai ngờ nửa đường không may gặp giặc Oa. Cha mẹ của dân nữa ...
Nói tới đó gục xuống khóc nức nở:
- Bị bọn chúng giết tại chỗ ...

Thẩm Mặc bực bội nói:
- Nên làm gì thì đi làm cái đó đi.
Mấy tên thân binh ấm ức đi ra xa, nhưng vẫn thi thoảng quay đầu lại nhìn.

Thẩm Mặc lúc này mới nghiền ngẫm nhìn nàng, hỏi:
- Vậy chuyện của Lộc cô nương ra sao?

- Dân nữ thì bị giặc Oa trói lấy, cùng với một số nữ tử khác nữa, đi hành quân cùng bọn chúng. Dân nữ biết tới khi trời tối sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị bọn chúng tao đạp. Thừa lúc chúng không để ý chảy xuống nước bỏ chạy, có mấy tên giặc Oa đuổi sát không tha, dân nữ chỉ đành liều mạng chạy.

- Lúc đó dân nữ sợ hãi, không lâu sau trời tối, dân nữ càng sợ, cứ loạng choạng chạy mãi, chạy mãi . Tòan thân chẳng còn sức lực chạy nữa, về sau thấy đằng xa có ánh đèn, liền hồ hồ đồ đồ chạy tới, vừa thấy là quan quân Đại Minh thì ngất đi...

Thẩm Mặc chăm chú nhìn nàng, lúc này thịt trên đống lửa thành màu vàng ruộm, tỏa mùi hương mê người, một giọt mỡ nhỏ xuống, phát ra tiếng xèo xèo, vừa kích thích khứu giác thích giác, khơi lên cơm thèm ăn của người ta.

Thẩm Mặc trở nên thiếu tập trung, y mân mê sợi râu cứng ở cằm:
- Nhà cô nương còn có ai nữa.

Nữ tử đó lắc đầu, đau xót nói:
- Đều chết hết trong tay giặc Oa rồi.

Thẩm Mặc càng nhíu chặt mày:
- Cứu người phải cứu cho trót, tiến phật phải tiễn tới Tây Thiên, cô là người Hàng Châu, vậy ta đưa cô về.
Rồi xua tay:
- Trước tiên ăn cái đã.

Hà Tâm Ẩn liền đưa nữ tử đó vào lều nhỏ, rồi cắt cho nàng hai miếng thịt, một bát cháo đưa vào. Đợi ông ta quay lại thì Thẩm Mặc đã ăn xong, đang cầm chén trà đằng tiêu cơm.

Vừa thấy ông ta tứi, Thẩm Mặc trêu ghẹo:
- Hà đại hiệp à, có phải chuẩn bị hồi xuân lần nữa? Không biết tẩu phu nhân trong nhà có thành sư tử Hà Đông hay không?

Hà Tâm Ẩn trước tiên là ngạc nhiên, tiếp đó chuyển thành tức giận :
- Chớ nói càn, Hà Tâm Ẩn ta sau bốn mươi tuổi đã không gần nữ sắc, điều này ai cũng biết.

- Vậy thì đáng tiếc quá.
Thẩm Mặc nhùn vai.

- Con người của ngươi sao không có chút lòng thương hại nào?
Hà Tâm Ẩn tức giận ngồi xuống bên cạnh y, lấy một miếng thịt lớn, ăn ngấu nghiết, tựa như phát tiết bất mãn với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc mỉm cười ông ta, đột nhiên thốt ra một câu:
- Chớ trách ta không nhắc tiên sinh, cô ta có vấn đề.

Hà Tâm Ẩn ngây ra, nuốt ực miệng thịt lớn, nghẹn tới chảy nước mắt:
- Vấn đề gì?

- Ngày hôm đó mấy tên giặc Oa ta cũng nhìn thấy.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Mấy tên kia không nói, chỉ riêng tên cuối cùng tiên sinh đuổi theo ấy, chạy cũng nhanh quá nhỉ.

- Ừ, chúng tập qua Oa thuật đấy.
Hà Tâm Ẩn gật đầu.

- Vậy mà vị Lộc cô nương kia bị mấy kẻ đó truy đuổi mười mấy dặm, còn bỏ chúng lại một đoạn xa.
Thẩm Mặc cười:
- Chẳng lẽ vì cô ta họ Lộc mà có thể chạy nhanh hơn người?