*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Nữ thần Mùa Xuân vô cùng nhanh nhẹn’. Đây là một câu nói đã có từ rất lâu ở Old Capital.

Khi mùa đông kết thúc, Nữ thần sẽ đi tới khắp nơi trong Đế chế, và những mầm xanh sẽ mọc lên bất cứ chỗ nào nữ thần đi qua. Nó giống như một phước lành của mùa xuân đã tạo ra sự ấm áp dễ chịu cho mặt đất giá băng vậy.

Ngoài ra, vị nữ thần được tôn thờ ở vùng đất này từ thời xa xưa là nữ thần tình yêu. Ngay cả trước khi tầm ảnh hưởng của nhà thờ lan rộng khắp đất liền, mùa xuân là mùa của tình yêu dành cho người dân.

Mặc dù vậy, có một người đàn ông đang thở dài trong thời khắc này.

“Nói tóm lại là tôi muốn ăn mực.”

“Mực à...”

“Đúng thế, là mực.”

Người đàn ông đó là Berthold, chỉ huy của lính canh Old Capital. Anh buộc phải tới Nobu, nơi vẫn chưa mở cửa, và giờ thì đang cầm một ly bia trong tay.

Vì xuất thân là lính đánh thuê, anh có tiếng trong các chỉ huy về việc huấn luyện thuộc hạ cực kì kỉ luật.

Anh có một cơ thể được rèn luyện tốt và khuôn mặt cũng ưa nhìn nên có rất nhiều phụ nữ âm thầm mến mộ anh.

Tuy nhiên, Berthold hiện đang gặp rắc rối với loài mực ống.

“Ngay cả anh Berthold cũng có sở thích riêng đấy nhỉ. Hơi bất ngờ đó”

Shinobu nghiêng đầu tò mò khi cô nướng những cái râu mực trên một ngọn lửa bên quầy. Berthold biết rằng cửa hàng không hề lãng phí, nên anh đặc biệt cẩn thận khi gọi món, vì anh không thích mực.

“Vô ích thôi! Mặc dù nó chỉ là mực...”

Berthold nuốt ngụm bia trong khi nói chuyện một cách đáng thương.

Anh ta đáng thương đến nỗi, sau khi dùng đũa gắp râu mực đến gần miệng thì lại đặt nó xuống đĩa.

Hương vị, mùi, và hình thức của nó… nó vô dụng đối với anh ta.

“Tại sao đột nhiên anh lại đi ăn mực?”

Chỉ huy quân đoàn hơi cúi đầu trước câu hỏi của Taisho.

“Mực sẽ được phục vụ trong lần xem mắt tới đây...”

Berthold năm nay đã 32 tuổi, và đang ở thời kì đỉnh cao sự nghiệp.

Vì anh xuất thân là một lính đánh thuê và hơi già hơn các đồng nghiệp chỉ huy của mình, anh đã được mai mối rất nhiều để có thể lựa chọn.

Hơn nữa, đối tượng trong lần xem mắt tới của Berthold là một cô gái mới mười sáu tuổi.

(Ước gì mình được như anh ấy, huhu)

“Mặc dù lần xem mắt này đã được sắp xếp, nhưng không phải là tôi không biết người đó. Cô ấy là con gái của một người họ hàng. Cô ấy là một người phụ nữ rất tốt.”

“Mười sáu tuổi à... chỉ bằng một nửa anh phải không? Còn không lớn hơn Eva quá nhiều…”

“Chênh lệch tuổi tác ở đây không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Tôi thậm chí còn biết các cặp vợ chồng còn gấp nhau 3 lần tuổi cơ.”

Berthold đáp lại câu nói của Shinobu khi cô rót đầy cốc bia của anh.

Tại Old Capital, vốn là một phần của Đế chế phương Bắc (với thủ đô Morata, đứng đầu là Weed:v), đàn ông được coi là trưởng thành khi đã lớn tuổi, vì vậy nên tuổi kết hôn của họ cũng lớn. Đó là lý do tại sao lại có những cuộc hôn nhân giữa những người có sự chênh lệch tuổi tác lớn.

Thậm chí có những người đã đính hôn với trẻ em hai tuổi, nhưng họ là ngoại lệ trong số các trường hợp ngoại lệ. (ấm dâu à)

“Đối phương là con gái út của em gái anh rể tôi. Hơn nữa, cô ấy còn rất tốt bụng và đáng yêu.” (trên lý thuyết là phải gọi thanh niên này bằng chú:v)

“Thế chẳng phải rất tốt sao? Berthold à, anh sẽ không yêu điên cuồng ấy chứ?”

“Tôi hiểu mà Shinobu. Nếu lần xem mắt diễn ra tốt đẹp, thì chắc là tôi sẽ phải sống trong một ngôi nhà nhỏ với cô ấy. Không, thực tế là đã có kế hoạch cho chúng tôi sống với nhau”

“Thế thì mực có liên quan gì?”

Khi nghe câu hỏi cắc cớ của Shinobu, khuôn mặt Berthold trở nên nhợt nhạt, làn da của anh trở nên trắng như mực.

“Đó là... bởi vì cha cô ấy là thợ câu mực tốt nhất trong thị trấn.”

Giọng của Berthold vang lên khi anh trả lời, và anh lại gắp con mực lên một lần nữa. Tuy nhiên, anh vẫn không cho nó vào miệng.

“Cứ đà này thì tôi sẽ bị bóc mẽ mất...”.

“Chắc chắn là như thế rồi.”

“Mấy người cũng nghĩ thế sao? Trừ khi tôi có thể vượt qua được nỗi sợ này, còn không thì...”

“Nếu có thể thì chúng tôi muốn giúp anh. Dù sao thì tôi cũng nợ anh chuyện của Eva mà.”

Mặc dù cô bé chưa đến, Eva, người rửa bát của quán, là một cô bé sống ở gần bức tường bên ngoài Old Capital.

Vì quán rượu mở cửa khá muộn nên khi hết việc, Berthold sẽ chỉ định một người nào đó trong quân đoàn để hộ tống cô bé về tới nhà an toàn.

“À, chỉ tình cờ là tuyến đường đi tuần trùng với đường về nhà cô bé ấy thôi”

“Nhưng tôi rất biết ơn điều đó. Nếu có chuyện gì xảy ra với Eva sau khi bố mẹ cô bé giao phó cho chúng tôi, thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.”

“Công việc của một lính canh cũng chẳng tăng lên nếu họ được yêu cầu làm việc đó đâu.”

Những chàng trai trẻ như Hans và Nicholas đã làm điều đó một cách tự nguyện, bằng cách giả vờ đưa Eva về nhà.

Vì họ tràn đầy nhiệt huyết, Berthold, cấp trên của họ, không có lý do gì để ngăn họ lại.

Một lần, phó tế Edwin của nhà thờ bên cạnh, đã cản Berthold khi anh đang hướng đến Nobu để đưa Eva về nhà, và tình nguyện đi thay. Berthold đến giờ vẫn không biết lý do của việc đó. Có lẽ là ông phó tế có nhiều thời gian rảnh trong ngày nhịn ăn của mình.

“Anh Berthold này, vì có rất nhiều món mực cần phải chuẩn bị nên anh vui lòng quay lại khi quán mở cửa nhé.”

“Chà, xin lỗi vì đã đến trước giờ mở cửa, Shinobu-chan. Tôi cũng làm phiền Taisho rồi. Tôi sẽ trở lại vào buổi tối.”

“Không, chúng tôi cũng không phiền gì đâu. Xin hãy quay lại nhé.”

Berthold, người sau đó rời khỏi quán, vẫn chưa hề biết.

Taisho đã phạm sai lầm trong khi nhập hàng ngày hôm qua nên có một lượng lớn mực đang tồn trong quán Nobu hôm nay…

***

“Nobu hôm nay có món mực à...”

Đứng cạnh Berthold là phó tế Edwin, người đang vuốt chòm râu của mình.

Berthold nhìn đăm đăm vào các chữ cái trên tờ giấy dính trên cửa ra vào với những cảm xúc phức tạp, giống như anh đang chờ đợi một cái án tử vậy.

“Không tốt sao, Berthold? Có lẽ họ đã làm điều này là vì anh đấy?”

“Chắc chắn, có vẻ như Shinobu-chan khá thích thú, nhưng không thể tránh được. Xét cho cùng, không còn nhiều thời gian nữa trước cuộc gặp mặt.”

“Gần đây cũng có nhiều hoạt động đáng ngờ”

Đế chế đã xảy ra một số cuộc xung đột kể từ khi nó được hình thành.

Cũng giống như con rồng ba đầu đại diện cho ngai vàng của Hoàng gia, đế chế đã được hình thành bởi ba đại gia tộc. Ngay cả bây giờ, ba trăm năm sau khi thành lập Đế chế, đã có một cuộc xung đột đẫm máu mỗi lần đề cử người thừa kế ngai vàng.

Mặc dù nó nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của Đế chế, Old Capital vẫn giữ được mức độ tự chủ cao, vì nó có ít liên quan đến đế chế. Đó là lý do tại sao có những nỗ lực trong âm thầm nhằm ly khai khỏi Đế chế.

Là chỉ huy lính canh của Old Capital, nhiệm vụ của Berthold là xử lí bất cứ tình huống nào phát sinh.

“Ah, cả chuyện đó nữa. Đó là lý do tại sao ngày diễn ra cuộc gặp mặt bị đẩy lên”

“Vì vậy, sẽ tốt nếu tôi có thể vượt qua nó ngày hôm nay”

Khi Edwin mở cửa, mùi mực bên trong cửa hàng xộc thẳng vào mũi của Berthold. Anh mạnh mẽ kìm nén mong muốn trở về nhà và bước vào.

“Kính chào quý khách!”

“Kính chào”

Họ nhận được những lời chào như mọi khi và ngồi trên những chiếc ghế bên cạnh quầy.

Shinobu phục vụ món khai vị, tất nhiên đó là mực.

“Đây là ika somen.”

Mực được thái mỏng nhìn giống sợi mì và được xếp trên một cái đĩa nhỏ. Phải chăng quán rượu hôm nay định phục vụ món mực nhưng không phải mực?



Thay vì đĩa mì mực, một cái bát nhỏ chứa thứ gì đó dính dính và tỏa ra mùi hăng được đặt trước mặt phó tế Edwin.

“Ngài phó tế này, kia là cái gì vậy?”

“Đó là shiokara từ mực. Nó làm từ nội tạng mực thái lát và ngâm muối, và nó rất hợp với rượu sake. Thấy thế nào? Anh có muốn thử không?"



“Thôi... chắc tôi xin kiếu.”

Anh vẫn chưa thể vượt qua được nỗi sợ loài mực, nên việc ăn nội tạng mực là điều không thể. Tóm lại, anh không thể ăn bất cứ thứ gì có dính dáng đến mực.

Sau món mì mực là mực xiên nướng, mực tẩm gừng, mực đom đóm ngâm giấm và mực chiên vòng. Nhiệm vụ của Eva và Shinobu là xử lý những món mà Berthold không thể ăn.



(mực xiên nướng)



(mực tẩm gừng)



(mực đom đóm ngâm giấm)



(mực chiên vòng)

“Berthold, anh không ăn món mực chiên này à?”

“Cứ ăn đi Shinobu. Dù sao thì tôi cũng không thể ăn được.”

“Vậy thì xin phép anh nhé. Eva, qua đây ăn em ơi.”

“Dạ vâng.”

Rộp. Một âm thanh đầy thỏa mãn vang lên. Hai người họ nhồm nhoàm nhai mực chiên. Shinobu đặt tay lên má và nhắm mắt lại, trong khi cơ thể cô run lên một chút.

“Lớp bên ngoài rất giòn, còn phần bên trong lại mềm và dai. Mực chiên vòng là số một!”

“Chị Shinobu nói đúng đấy. Món này ngon lắm á.”

Khi nhìn thấy hai người ăn thật ngon lành, Berthold lại cầm đôi đũa lên.

Tuy nhiên, tay anh không di chuyển.

“Vô ích thôi. Tôi không thể ăn được, cho dù thế nào đi nữa…”

“Anh với mực có thù oán cá nhân gì à?”

Shinobu nghiêng đầu trong khi ăn món mỳ mực.

Eva, người đang ăn mực xiên nướng bên cạnh, lẩm bẩm điều gì đó mà cô bé đột nhiên nghĩ đến.

“Erm, có thể là em đoán mò... nhưng có lẽ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó với chỉ huy Berthold khiến anh ấy không ưa mực?”

Berthold lắc nhẹ đầu sau khi nghe thấy điều đó.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Sau khi nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Shinobu, Berthold đầu hàng và từ từ kể lể.

“Tôi được nuôi nấng bởi ông cố nội trong một ngôi làng nhỏ ở vùng núi, được biết đến bởi những người lính đánh thuê xuất thân từ đây. Tôi làm việc như một thủy thủ ở đó, trong những ngày tháng còn trẻ của mình.”

Một thủy thủ không giống với ngư dân. Anh làm việc trên một con tàu buôn có thể chở khoảng năm mươi đến một trăm người và vận chuyển hành lý từ phía nam sang phía tây.

Mặc dù anh không quen với cuộc sống trên tàu nhưng lương lậu thì có thể chấp nhận được. Vì cha mẹ anh đã nghỉ hưu, có thể nói rằng gia đình Berthold là một gia đình có tầm ảnh hưởng và thuộc diện giàu có trong làng.

Khi còn là một đứa trẻ, Berthold không thiếu thốn thứ gì từ ăn mặc cho đến những nhu cầu khác.

“Tôi không biết liệu Shinobu có biết điều này hay không, nhưng thế giới mà chúng ta đang sống có hình cầu.”

Phó tế Edwin cho rằng câu chuyện của Berthold sẽ chẳng đi đến đâu nên ông quyết định chuyển sang bàn khác ngồi và mang theo đồ uống cùng đồ nhắm của mình.

Đó là một tuyên bố bằng hành động rằng ông sẽ không nghe câu chuyện đó.

“Nó tròn, huh...”

Shinobu gượng ép bản thân phản ứng còn Eva, vẫn đang nhai mực, bị mê hoặc khi nghe điều đó lần đầu tiên.

“Ông cố của tôi nói rằng có rất nhiều bằng chứng cho thấy thế giới hình cầu. Ví dụ, cột của một con tàu ở phía xa sẽ hiện ra trước tiên, sau đó đến thân tàu và phần còn lại. Toàn bộ con tàu không xuất hiện ngay lập tức. Đó là lý do tại sao ông ấy cho rằng thế giới hình cầu.”

“Wow... tuyệt vời!”

“Eva có hiểu không?”

“Có ạ! Nếu như thế thì sẽ tiện hơn, vì em có thể đi theo hướng tây và trở về từ hướng đông!”

Berthold gật đầu trước câu trả lời đúng của Eva.

“Đúng vậy. Nhưng lại có một vấn đề rất lớn.”

Ông chủ của ông cố anh cũng nghĩ tương tự như Eva, vì vậy ông ta dùng một con tàu để đi tiên phong một tuyến đường biển mới. Tuy nhiên, họ đã gặp một tai nạn khủng khiếp và không quay lại.

“Nguyên nhân là vì đâu chứ?”

Shinobu hỏi trong khi ăn mực đom đóm ngâm giấm.

“Là mực...”

Một số lượng không tưởng của loài mực được cho là đã chặn đường đi của các thủy thủ. Khu vực biển mà các thủy thủ gọi là “Tận cùng thế giới” không có màu xanh. Thay vào đó, bề mặt đầy mực, như thể họ đang chìm xuống biển.

“Nó có ba phần màu xanh và bảy phần màu trắng. Nói cách khác, 70% bề mặt biển toàn mực là mực. Mỗi thủy thủ nhìn thấy cảnh tượng đó đều nói vậy.”

Khuôn mặt Berthold trở nên tái nhợt khi anh nói.

Một Berthold dũng cảm, nằm trong 5 kiếm sĩ giỏi nhất Old Capital, giờ đây lại có rúm vào một cách thảm hại.

“Khi tôi nghe câu chuyện từ ông cố, nó rất, rất đáng sợ... đó là lý do tại sao tôi không thể ăn mực.”

“Hóa ra là vì thế...”

Berthold xắn tay áo lên và cho Eva thấy, người gần như đã khóc vì cảm thông, một vết sẹo cũ trên tay trái.

“Vết thương này cũng là do mực gây ra.”

“Hả, chỉ huy Berthold từng chiến đấu với mực trước đây sao?”

“Không, không phải thế. Một người lính đánh thuê có huy hiệu hình con mực trên mũ... khi thấy điều đó, tôi phân tâm trong giây lát và bị thương bởi đòn tấn công của anh ta...”

Có một sự im lặng nặng nề trong cửa hàng.

Nếu chỉ đơn giản như việc không thích ăn thì có thể giải quyết bằng phương pháp ép buộc. Tuy nhiên, nếu đã bị sợ hãi chi phối, thì hoàn toàn có thể không vượt qua được sự ám ảnh đó.

Loại bầu không khí đó bắt đầu lấp đầy cửa hàng.

“Mực thật sự khiến anh sợ đến thế sao…?”

Berthold mạnh mẽ gật đầu đáp lại lời lẩm bẩm của Eva.

“Tôi phải tự tin vào khả năng của mình, hoặc ít nhất cũng tin rằng tôi đã làm. Nếu không, tôi sẽ không xứng đáng với chức vụ chỉ huy lính canh.”

“Điều đó cũng đúng.”

Trước khi Berthold để ý, Edwin đã quay trở lại quầy và đang với tay cầm con mực đom đóm.

“Chà, thật lòng mà nói, nếu nhìn thấy con quái vật gấp 10 lần mình thì ai mà chẳng sợ cơ chứ.”

“Hả…?”

Mọi người trong cửa hàng đều nghiêng đầu trước lời nói của Berthold.

“Eh, tôi có nói gì đó kì lạ không?”

Shinobu rụt rè giơ tay lên, như thể cô ấy đại diện cho mọi người trong cửa hàng.

“Anh đang nói về mực, đúng không?”

“Đúng rồi, câu chuyện nãy giờ là về mực mà.”

Tất cả mọi người ngoại trừ Berthold đều ngậm miệng lại, mang vẻ mặt khó xử.

Người phá vỡ sự im lặng là Eva.

“Anh Taisho còn con mực nào nguyên lành không ạ?”

“Đây, anh còn một ít này.”

Sau khi nói vậy, Taisho đưa ra một con mực bay lớn của Nhật Bản và đặt nó xuống trước mặt Berthold.

Mặc dù nó đã chết, có vẻ như nó cũng chỉ vừa mới vẹo.

“Anh Berthold, đây là mực.”

“Ah, đây có thể là một con mực non? Nếu nó chỉ bằng này thì tôi có thể nhìn nó thoải mái.”

“Không, đây là mực trưởng thành rồi...”

Theo lời tuyên bố của Eva, Berthold đưa tay lên miệng, suy nghĩ. Anh thậm chí còn bắt đầu run rẩy lo lắng, một việc hiếm khi xảy ra với anh.

“Biết đâu đây là một loài mực có kích thước nhỏ thì sao...?”

“Không, mực chỉ to bằng này thôi. Nếu anh đang nói về những loài nhỏ, thì đó là mực đom đóm mà ngài phó tế Edwin đang ăn kia.”

Berthold trở nên im lặng; mọi người khác cũng vậy.

Phó tế Edwin ngập ngừng mở miệng trong khi vuốt ve bộ râu của mình.

“Berthold, có thể nào... anh đã bị ông cố của anh troll rồi không?”

Sau khi hít hai hơi thật sâu, Berthold, người đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, nắm lấy đôi đũa của mình. Anh lấy một miếng sashimi mực từ đĩa, nhúng nó vào nước tương, và cho vào miệng.

Cảm nhận nó khá độc đáo, dai, cùng với một chút ngọt mà anh rất thích.

“Taisho! Những món vừa nãy, hãy làm lại món đó đi!”

“Món nào?”

“Cái tròn tròn mà Shinobu và Eva vừa ăn. Cái giòn ấy!”

“Ah, mực chiên.”

Trong khi đó, Berthold chén toàn bộ những đĩa mực trên bàn. Sau đó anh nuốt trôi bằng "Toriaezu Nama".

“Ngon lắm! Nó rất hợp với bia.”

Berthold vui vẻ cắn xiên mực nướng, được phết một lớp mayonnaise, sau đó là một ngụm bia.

“Chết tiệt! Cái lão già đó… nếu mực nó bé tý như thế thì ông nên nói ra chứ!”

Berthold hoàn thành tất cả các món ăn từ mực mà quán đã cung cấp, hết món này sang món khác, trong khi càu nhàu và than vãn.

“Với tình hình này, chắc anh không còn cần phải lo lắng về lần gặp mặt nữa, đúng không?”

“Đúng. Vâng, có khi nó cũng trở thành món ưa thích của tôi cũng nên”

“Vậy thì tốt rồi.”

Khi họ thấy vẻ mặt của Berthold đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ mực, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi lo lắng đều đã biến mất, thay vào đó là nụ cười trên khuôn mặt mọi người.

Vào ngày diễn ra cuộc gặp mặt, cha của cô dâu tương lai đã giới thiệu con mực lớn nhất từng bị bắt. Tuy nhiên, đó lại là một câu chuyện khác chứ không phải lúc này.

*****

Team dịch: Đéo cần tên

Trans + Edit: Amethyst