- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Một loại cảm xúc kì lạ lập tức tràn ngập trong đáy lòng.
Trong nháy mắt bước chân Sở Từ nhanh hơn, sau đó lập tức xông tới sà vào lòng ngực Sở mẫu.
"Mẹ."
Vốn Sở mẫu đối đãi nguyên chủ giống như thân sinh nữ nhi, cho nên khi nhìn thấy bà, trong lòng cô lại nảy lên loại cảm xúc, như là ủy khuất, lại có một chút nhung nhớ.
Nhìn thấy Từ Bảo nhà mình vành mắt đỏ bừng cứ thế sà vào lòng ngực người khác, con ngươi Lục Tấn hơi trầm xuống, trong nháy mắt không khắc chế được cảm xúc chính mình, thanh âm mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo, "Từ Bảo!"
Sở mẫu đang đưa tay ôm Sở Từ, liền bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, theo bản năng hướng mắt về phía Lục Tấn.
Từ Bảo?
Hai anh em nhà này không phải nháo đến long trời lở đất sao? Hiện tại là bị làm sao vậy?
Lục Tấn lập tức nhận ra cảm xúc của mình không đúng, đáy mắt hơi biến đổi, khóe môi hơi nhấp một chút, tia sắc lạnh trong mắt biến mất, thay vào đó mang một tia nhu hòa, có chút không tán đồng bước nhanh về phía Sở Từ.
Tiểu cô nương ngẩng đầu từ trong lòng ngực Sở mẫu, còn cố ý cọ cọ mặt, giống như vật nhỏ mang theo quyến luyến, đôi mắt to tròn hồng hồng vẫn thanh triệt như cũ, nhìn Lục Tấn ngoan ngoãn gọi tiếng anh.
Một tiếng này làm cho khí lạnh trên người Lục Tấn tan đi vài phần, sau đó mới nói, "Anh đã nói với em như thế nào? Em hiện tại vẫn còn phải quan sát kiểm tra, không được đột ngột chạy như vậy."
Sở mẫu liền hiểu đây liên quan đến bệnh tim của Sở Từ, cũng không rảnh lo tình huống của Lục Tấn với cô, cúi đầu nhìn.
Sở Từ ngẩng đầu, phản bác, "Em không sao mà."
"Em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?" Lục Tấn hỏi lại, bất động thanh sắc đứng cạnh Sở Từ, cực kỳ tự nhiên vươn tay nhéo má cô.
Sở Từ đã vốn quen với thói quen này, theo bản năng cọ ở lòng bàn tay hắn một chút, đôi con ngươi nhìn hắn, giống như muốn nói đừng tức giận.
Bị loại hành động này làm trấn an lại cảm xúc, Lục Tấn hơi mím môi hướng Sở mẫu nói, "Tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng, không biết Sở phu nhân có muốn đi cùng không?"
Tuy hắn nói chuyện vẫn còn hơi khách khí, nhưng đã không còn loại cảm giác xa cách như lúc trước, cái này làm trong lòng Sở mẫu run lên, liên tục gật đầu, sau đó còn nhắn tin cho Sở phụ đang ở công ty đi cùng.
Chờ đến lúc hiểu được quan hệ lúc sau của hai người trong khoảng thời gian này, Sở phụ và Sở mẫu đều lâm vào trầm mặc.
Nhìn Sở Từ cùng Lục Tấn ngồi đối diện, hắn vẫn luôn gắp đồ ăn cho cô, lại còn phi thường thuận tay đút cho Sở Từ ăn.
Sở mẫu cảm thấy trước kia bà còn chưa từng chăm sóc Sở Từ từng li từng tí như vậy, vốn hai anh em nhà này rõ ràng không thể hài hòa ở chung.
Nhưng hiện tại nhìn hòa hợp biết bao nhiêu.
Trước đây họ nỗ lực muốn làm cho Sở Từ thi đậu, nỗ lực tách hai người này ra, không cho Sở Từ đi tìm Lục Tấn là vì cái gì?
Náo loạn nửa ngày, kỳ thực họ vẫn luôn làm việc vô ích?
Bữa cơm này, Sở mẫu và Sở phụ ăn xong dưới tâm tình phức tạp.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tân một ngày, phiếu phiếu nhắn lại, các bảo bảo sớm an
Tấu chương xong.
Trong nháy mắt bước chân Sở Từ nhanh hơn, sau đó lập tức xông tới sà vào lòng ngực Sở mẫu.
"Mẹ."
Vốn Sở mẫu đối đãi nguyên chủ giống như thân sinh nữ nhi, cho nên khi nhìn thấy bà, trong lòng cô lại nảy lên loại cảm xúc, như là ủy khuất, lại có một chút nhung nhớ.
Nhìn thấy Từ Bảo nhà mình vành mắt đỏ bừng cứ thế sà vào lòng ngực người khác, con ngươi Lục Tấn hơi trầm xuống, trong nháy mắt không khắc chế được cảm xúc chính mình, thanh âm mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo, "Từ Bảo!"
Sở mẫu đang đưa tay ôm Sở Từ, liền bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, theo bản năng hướng mắt về phía Lục Tấn.
Từ Bảo?
Hai anh em nhà này không phải nháo đến long trời lở đất sao? Hiện tại là bị làm sao vậy?
Lục Tấn lập tức nhận ra cảm xúc của mình không đúng, đáy mắt hơi biến đổi, khóe môi hơi nhấp một chút, tia sắc lạnh trong mắt biến mất, thay vào đó mang một tia nhu hòa, có chút không tán đồng bước nhanh về phía Sở Từ.
Tiểu cô nương ngẩng đầu từ trong lòng ngực Sở mẫu, còn cố ý cọ cọ mặt, giống như vật nhỏ mang theo quyến luyến, đôi mắt to tròn hồng hồng vẫn thanh triệt như cũ, nhìn Lục Tấn ngoan ngoãn gọi tiếng anh.
Một tiếng này làm cho khí lạnh trên người Lục Tấn tan đi vài phần, sau đó mới nói, "Anh đã nói với em như thế nào? Em hiện tại vẫn còn phải quan sát kiểm tra, không được đột ngột chạy như vậy."
Sở mẫu liền hiểu đây liên quan đến bệnh tim của Sở Từ, cũng không rảnh lo tình huống của Lục Tấn với cô, cúi đầu nhìn.
Sở Từ ngẩng đầu, phản bác, "Em không sao mà."
"Em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?" Lục Tấn hỏi lại, bất động thanh sắc đứng cạnh Sở Từ, cực kỳ tự nhiên vươn tay nhéo má cô.
Sở Từ đã vốn quen với thói quen này, theo bản năng cọ ở lòng bàn tay hắn một chút, đôi con ngươi nhìn hắn, giống như muốn nói đừng tức giận.
Bị loại hành động này làm trấn an lại cảm xúc, Lục Tấn hơi mím môi hướng Sở mẫu nói, "Tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng, không biết Sở phu nhân có muốn đi cùng không?"
Tuy hắn nói chuyện vẫn còn hơi khách khí, nhưng đã không còn loại cảm giác xa cách như lúc trước, cái này làm trong lòng Sở mẫu run lên, liên tục gật đầu, sau đó còn nhắn tin cho Sở phụ đang ở công ty đi cùng.
Chờ đến lúc hiểu được quan hệ lúc sau của hai người trong khoảng thời gian này, Sở phụ và Sở mẫu đều lâm vào trầm mặc.
Nhìn Sở Từ cùng Lục Tấn ngồi đối diện, hắn vẫn luôn gắp đồ ăn cho cô, lại còn phi thường thuận tay đút cho Sở Từ ăn.
Sở mẫu cảm thấy trước kia bà còn chưa từng chăm sóc Sở Từ từng li từng tí như vậy, vốn hai anh em nhà này rõ ràng không thể hài hòa ở chung.
Nhưng hiện tại nhìn hòa hợp biết bao nhiêu.
Trước đây họ nỗ lực muốn làm cho Sở Từ thi đậu, nỗ lực tách hai người này ra, không cho Sở Từ đi tìm Lục Tấn là vì cái gì?
Náo loạn nửa ngày, kỳ thực họ vẫn luôn làm việc vô ích?
Bữa cơm này, Sở mẫu và Sở phụ ăn xong dưới tâm tình phức tạp.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tân một ngày, phiếu phiếu nhắn lại, các bảo bảo sớm an
Tấu chương xong.