Bởi vì một phần sức mạnh của Văn Cảnh có liên quan đến tổ tiên thánh vật Lăng Nhất tông, không chỉ kiềm chế cảm xúc của hắn, mà còn kiềm chế cả sức mạnh cùng với phạm vi hoạt động của hắn, cho nên bên kia xảy ra chuyện gì, Văn Cảnh đều biết rất rõ.

Càng đừng nói, lúc trước bởi vì thăng cấp bị ngăn trở, tao ngộ thiên kiếp, làm cho thánh vật bị hư hỏng.

Lúc này sắc mặt hắn hơi trầm xuống, đáy mắt mang theo vài phần không kiên nhẫn cùng với những cảm xúc khó tả xen lẫn.

Đối với cái gọi là thánh vật, hắn không có một chút cảm nhận gì, ngay cả khi đó là thứ kiềm chế hắn, nhưng trên thế giới này, hắn không muốn bất kỳ thứ gì, cũng không có hứng thú đối với bất kỳ đồ vật nào.

Vậy nên, muốn kiềm chế thì liền kiếm chế đi, hắn không quan tâm, thậm chí còn muốn xem xem cái thánh vật này có thể tồn tại được bao lâu.

Nhưng hiện tại hắn lại có chút băn khoăn.

Bởi vì chính hắn cũng không xác định được, nếu cái thánh vật kia bị phá huỷ, có phải hắn sẽ thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát không.

"Chúng ta đi xem đi." Sở Từ nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, đứng dậy nắm chặt bàn tay Văn Cảnh.

Tiểu cô nương kéo hắn đi ra ngoài.

Văn Cảnh hơi ngừng lại, trái tim hơi lắng xuống, nhấc chân đi theo Sở Từ ra ngoài.

Vừa rồi bên ngoài truyền ra động tĩnh quá lớn, không ít người cẩn thận đẩy cửa nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì hai người không có dịch oa, chưởng môn cũng đã dẫn các môn đệ ngoại môn ra ngoài phụ cận trong thời gian gần đây, vậy nên Lăng Nhất tông rất thanh tĩnh, cũng chỉ thấy rải rác có vài người.

Mà ánh mắt Văn Cảnh nhìn về nơi trong quá khứ, mang theo một đạo đạm kim sắc, nối thẳng phía chân trời.

Cái loại hơi thở này làm Sở Từ có chút không thoải mái.

"Đi thôi." Văn Cảnh thấp giọng nói, bế Sở Từ lên, nhanh chóng tới đến nơi thánh tích.

Càng tới gần, loại hơi thở đó càng làm cho Sở Từ cảm thấy khó chịu.

Nàng không thoải mái dò hỏi Trà Bạch, "Đây là thứ gì vậy? Là thế giới Thiên Đạo sao?"

Trà Bạch cẩn thận tra xét cỗ lực lượng này, sau cùng mới kết luận, [Cũng có thể coi là như vậy, nhưng có phần không giống nhau, giống như ở rất nhiều vị diện, kỳ thực tất cả đều có quy tắc riêng, tỷ như một vài vị diện khủng bố sẽ có quỷ hồn tồn tại, mà mấy vị diện bình thường sẽ hoàn toàn hạn chế những thứ đó xuất hiện.]

Nói ngắn gọn thì những quy tắc đó tồn tại để phòng ngừa các vị diện thế giới phát sinh hỗn loạn.

[Quy tắc tồn tại giống nhau là không có lập trường, nhưng vị diện này quy tắc không giống nhau, hoặc nó không còn được gọi là quy tắc nữa, khả năng trở thành vị diện là tiên nhân cuối cùng mất đi, thời gian cuối cùng không cam lòng cùng khẩu dụ, có chứa ý thức chủ quan mãnh liệt, phòng ngừa những gì hắn ghét ngoài tầm kiểm soát của mình, bởi vì nó quá cường đại, nên mới bị những con người ở trong vị diện này hiểu nhầm làquy tắc Thiên Đạo.]

Trà Bạch nói nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc Sở Từ nghe có hiểu hay không, tóm lại là quy tắc ở vị diện này có chút kỳ quái, cái gọi là thánh vật kia, rất có thể không phải là khống chế cảm xúc của Văn Cảnh, mà là khống chế tình cảm cùng với sức mạnh của hắn.

Sở Từ rũ mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi nói, "Ta ghét nó."

Trà Bạch: [Vậy thì sao?]

Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ, chớp đôi mắt không nói gì.

Trà Bạch tổng cảm thấy có một loại dự cảm xấu, nhịn không được nhắc nhở nàng, [Ngươi đã hứa với ta là ngươi không bao giờ được dùng sức mạnh thật sự.]

...

Lời editor: Bão sương sương cho mấy nàng, còn 4 chương nữa là kết thúc vị diện. Đợi đến 20/11 tui sẽ đăng nốt nhé <33