Chuyện thuế ngân bị cướp tự nhiên sẽ không dễ dàng rơi vào yên lặng, Quận thủ Đông Hải Tiêu Mạc Toản bởi vì chuyện này mà mất con, hơn nữa tiền đồ chỉ còn một màu ảm đạm, trong tình huống như thế này, hắn nhất định kéo một số người cùng xuống nước với hắn.

Hắn nhận định chuyện này là Tô gia gây nên, cho nên sau khi tạm thời an trí tốt thi thể của Tiêu Cảnh, liền dẫn mười mấy tên nha ty của Đông Hải quận chạy tới hiện trường vụ án ở Thanh Phổ huyện, bất luận thế nào cũng muốn từ đó tìm ra dấu vết để vạch vài nhát đao lên người Tô gia.

Thực ra chuyện này nếu trong tình huống bình thường, chỉ cần phái ra vài nha môn Lạc Tông huyện của Đông Hải quận đi xử lý là tốt rồi, nhưng Tiêu Mạc Toản biết Huyện lệnh của Lạc Tông huyện là người của Hàn gia, cho dù là đi xử lý, suy tính đến thế lực của Tiêu gia, Hàn gia cũng sẽ không thể xử lý nhanh chóng được, mà cũng chưa chắc tra ra kết quả gì, cho nên Tiêu Mạc Toản chỉ có thể tự mình đi, chỉ có như vậy mới có thể đâm cho người Hàn gia một đao được.

Sự vụ ở Đông Hải thành tự nhiên là tạm thời do Hàn Huyền Xương xử lý.

Hàn Huyền Xương mặc dù biết rõ việc Tiêu Mạc Toản đi đến Thanh Phổ huyện, tất nhiên muốn dẫn đến một phen tranh đấu giữa hai nhà Tiêu – Tô, nhưng ông không có tâm tình tọa sơn quan hổ đấu, hiện tại ông phải chuẩn bị để đợi thánh chỉ từ Yên kinh truyền xuống.

Sau khi triều đình biết được tin thuế ngân bị cướp, thế lực Hàn gia ở Yên kinh tất nhiên sẽ bắt đầu hành động, ra sức thúc bách để Hàn gia có thể xuống biển tầm bảo để bổ sung chỗ thuế ngân thiếu hụt. Bọn họ dĩ nhiên phải đối mặt với mưu đồ của những gia tộc khác, những gia tộc có địch ý với Hàn gia chắc chắn sẽ yêu cầu triều đình ra lệnh cưỡng chế dân chúng Đông Hải quận giao nộp thuế ngân một lần nữa, không cho xuống biển tầm bảo quy mô lớn, từ đó sinh ra dân biến, đẩy Hàn gia đến chỗ vạn kiếp bất phục.

Dĩ nhiên, Hàn Huyền Đạo dù sao cũng là Hộ Bộ Thượng thư, ở phương diện thuế ngân này, mặc dù rất nhiều chuyện đáng lẽ phải thông qua thảo luận của Nội các, nhưng cái chức kia dù sao cũng mang đến rất nhiều lợi ích tích cực.

Bữa tối hôm đó, Hàn Mạc cũng không trở về hoa viên dùng cơm với Liễu Như Mộng, mà bày ra vẻ nghịch ngợm của trẻ con, quấn quýt lấy Hàn phu nhân, cùng dùng cơm với mọi người trong đình các.

Tuy nói Đại tông chủ đã phân phó xuống, Hàn Mạc phải khắc khổ chăm chỉ đọc sách luyện võ, tận lực dùng cơm trong hoa viên, nhưng Hàn phu nhân sao lại không muốn cùng hưởng thụ thiên luân chi nhạc (niềm vui gia đình), nên khi Hàn Mạc dây dưa vài lần liền lập tức đáp ứng.

Một lần nữa ngồi phía dưới Bích di nương, ngửi được mùi vị ở trên người của Bích di nương, Hàn Mạc cảm giác rất thoải mái.

Hàn Huyền Xương chưa về nên rượu và thức ăn chưa được dọn lên, mấy mẹ con chỉ là nói chuyện phiếm với nhau.

- Ca ca, huynh gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?

Hàn Thấm nháy mắt hỏi tiếp:

- Phụ thân nói huynh gần đây phải luyện công, ngay cả ăn cơm cũng không dùng chung với chúng ta, đã mấy ngày nay muội không được dùng cơm chung với huynh rồi.

Hàn Mạc cười hè hè nói:

- Ca ca phải luyện công, nếu không đến lúc đó Đại gia gia thấy ta không có tiến bộ, chắc phải chịu gia pháp a.

- Ai...

Hàn Thấm thở dài, vẻ mặt như đưa đám:

- Huynh luyện công, ngay cả hoa viên cũng bị niêm phong, không cho ai quấy rầy, huynh không phải len lén lười biếng trong đó chứ?

Bích di nương ôn nhu nói:

- Thấm nhi, sao không biết trên dưới gì thế. Ca ca ngươi là người lớn, phải làm chuyện của người lớn, hắn luyện công mới có lợi, ngày sau hắn còn phải chống đỡ gia tộc này!

Ánh mắt long lanh như nước của nàng nhìn Hàn Mạc hết sức từ ái.

Hàn phu nhân cười hì hì nói:

- Đúng thế, Mạc nhi, ngươi phải luyện công cho tốt, nếu không lão nương sẽ đánh cái mông của ngươi. Ngươi nhìn mọi người ở cái nhà này xem, chờ đến lúc cha ngươi già đi, ngươi phải có trách nhiệm chiếu cố họ. Cha ngươi, ta – lão nương ngươi, còn có Bích di nương, đương nhiên còn gia gia của ngươi nữa, mọi người ở cái nhà này sẽ phải dựa vào ngươi đấy. Nếu không có tiền đồ, đến lúc đó dù lão nương chịu khổ cũng sẽ không cho ngươi được thoải mái đâu.

- Đại nương, còn con thì thế nào?

Hàn Thấm giương đôi mắt mong chờ nhìn Hàn phu nhân nói:

- Ca ca không cần chiếu cố con sao?

Hàn phu nhân cười hì hì nói:

- Thấm nhi, chờ đến lúc chúng ta già, ngươi cũng đã sớm gả ra ngoài rồi, hì hì…!

- Con không muốn lấy chồng đâu!

Hàn Thấm vểnh môi lên nói.

Nàng mặc dù là con thứ, nhưng Hàn phu nhân từ trước đến giờ đối với nàng cực kỳ yêu thương, cho nên trước mặt Hàn phu nhân, Hàn Thấm chưa bao giờ phải nơm nớp lo sợ như con gái dòng thứ của gia tộc khác, nên lúc làm nũng, nàng cũng không hề e dè điều chi.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Tiểu muội, muội nếu không muốn gả ra ngoài thì cũng không sao.

- Thật sự?

Ánh mắt của Hàn Thấm long lanh như nước nhìn Hàn Mạc, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, nhưng chợt như nhớ tới cái gì, nàng bĩu môi nói:

- Huynh nói không lấy chồng thì sẽ không xuất giá sao? Ca ca, huynh không có lợi hại như vậy a.

Hàn Thấm mặc dù ngoài miệng nói không lấy chồng, nhưng trong lòng hiểu rất rõ tương lai của một nữ nhi thế gia vọng tộc, cuối cùng cũng sẽ vì quan hệ lợi ích nào đó mà được gả ra ngoài, hoặc là vì kết minh, hoặc là vì thỏa hiệp, bất luận thế nào, cái loại vận mệnh trở thành công cụ chính trị là không cách nào thay đổi.

Thần sắc của nàng rất nhanh trở nên ảm đạm, mà mẹ con liên tâm nên mặt mày Bích di nương cũng trong nháy mắt đã hiện đầy ưu thương.

Hàn Mạc thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bích di nương mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt, trong lòng cảm khái khôn xiết, cũng biết mình đã nói điều không nên nói, liền giống như một người lớn an ủi một đứa trẻ, đưa tay xuống gầm bàn, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay xinh đẹp của Bích di nương.

Bàn tay trắng mịn hương nhuận, tựa như đụng vào ôn ngọc ấm áp vậy.

Bích di nương hiển nhiên có chút giật mình, nàng căn bản không có nghĩ đến Hàn Mạc sẽ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, từ một góc độ nào đó mà nói thì điều này đã phạm vào cấm kỵ, nàng nhanh chóng rút tay lại, trên mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh.

Thật ra sau khi đụng vào, Hàn Mạc cũng lập tức tỉnh ngộ, con trai trưởng cùng với thứ mẫu không thể có loại tiếp xúc như vậy, trái tim hắn đập loạn lên, không khỏi chột dạ len lén liếc nhìn Bích di nương, thấy nàng phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thấy cái gì khác thường, chẳng qua trên gò má hiện lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt.

Hàn Mạc không dám suy nghĩ nhiều, chỉ suy đoán nguyên nhân có phải là trong nhà nóng quá mức hay không!

Việc tiếp xúc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hàn Thấm trong lúc này còn đang mải mê than thở một mình không chú ý đến, Hàn phu nhân lại dõi nhìn hàng đá xanh bên ngoài đình chờ Hàn Huyền Xương về, nên cũng không có nhìn thấy.

Một sự mập mờ vô ý mà thôi.

Để phá vỡ loại trình trạng quái dị làm cho nội tâm của con người rất hưng phấn này, Hàn Mạc quay đầu về phía Hàn Thấm, cười híp mắt nói:

- Tiểu muội, ngươi không muốn gả ra ngoài, chi bằng tuyển rể về đây, như thế cũng giống nhau mà.

Hàn Thấm nhãn tình sáng lên, nhưng lập tức lắc đầu, nói:

- Huynh nói cứ như muội là công chúa không bằng!

Nói xong, nàng mới phát hiện lời nói của mình phạm vào kiêng kị, nên không dám nói nữa.

- Tại nhà của chúng ta, ngươi chính là công chúa.

Hàn Mạc vuốt cằm, nhẹ nhàng nói.

----

Hàn Huyền Xương khi về tới nhà, lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt, ngồi xuống ở chính giữa, Bích di nương lập tức đứng dậy tiếp lấy trà ngon trong tay nha hoàn đứng bên cạnh, dâng lên cho Hàn Huyền Xương cùng với Hàn phu nhân, xong đâu đó mới trở lại ngồi xuống vị trí của mình.

Hàn Huyền Xương xem ra thật sự rất khát, uống một ngụm hết non nửa chén, sau đó mới đặt chén trà xuống nói:

- Mấy ngày nay chuyện của ta rất nhiều, nói không chừng sẽ về muộn, nên sau này mọi người cứ ăn cơm không cần chờ ta.

Chờ rượu và thức ăn toàn bộ được đem lên, Hàn phu nhân lệnh cho bọn hạ nhân xung quanh tất cả đều lui ra, mới tự mình rót rượu cho Hàn Huyền Xương, hỏi:

- Lão gia vẫn lo lắng chuyện thuế ngân bị cướp sao? Có tra ra kết quả gì không?

Hàn Mạc nghe được chuyện liên quan đến thuế ngân bị cướp, giả vờ dùng cơm nhưng lại dỏng lỗ tai lên nghe ngóng.

Hàn Huyền Xương thấy bốn bề vắng lặng, tất cả mọi người đang ngồi là những người thân nhất của mình, trầm ngâm một lúc mới nói:

- Có thể tra ra kết quả gì? Tiêu gia cùng với Tô gia quấn thành một khối, chỉ biết chó cắn chó, mà đống bạc kia cũng không biết đi nơi nào.

- Vậy phải làm như thế nào cho đúng?

Hàn phu nhân có chút lo lắng nói:

- Thuế ngân lần này chưa chuyển được đến kinh đưa cho Hộ bộ, vậy thì coi như là chưa nộp. Chỉ sợ… Chỉ sợ triều đình bắt buộc Đông Hải quận chúng ta nộp bổ sung thuế ngân a.

Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

- Đó là điều không thể tránh khỏi.

Hàn phu nhân dậm chân, oán hận nói:

- Tiêu Mạc Toản kia thật đáng chết, phái đứa con vô dụng kia hộ tống thuế ngân, cái tên giá áo túi cơm kia có thể làm tốt được chuyện gì, làm liên lụy đến Đông Hải quận chúng ta.

Hàn Huyền Xương khoát tay, nói:

- Phu nhân chớ nói lung tung, khoan vội nói đến cái này, ăn cơm đi.

Hàn phu nhân mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Hàn Huyền Xương đã nói như vậy, cũng không dám nói tiếp nữa.

Ngay sau đó, cả nhà bắt đầu dùng cơm, chờ dùng xong bữa cơm chiều, Bích di nương rất dịu dàng dẫn Hàn Thấm lui xuống trước, Hàn Huyền Xương thấy Hàn Mạc dựa vào ghế ợ một cái, không có ý tứ rời đi, cau mày nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Mạc nhi, trời tối rồi, ngươi cũng lui xuống trước đi, nghỉ ngơi sớm đi.

- Cha!

Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Hôm nay có người tìm con.

Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:

- Những thứ hồ bằng cẩu hữu của ngươi có rất nhiều, có người tìm ngươi cũng không có gì lạ.

Hàn Mạc cười hì hì một tiếng nói:

- Cha, con có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo phụ thân.

- Chưa bao giờ thấy ngươi khiêm tốn như vậy.

Khóe miệng Hàn Huyền Xương nổi lên một nụ cười thản nhiên, hơi ngồi thẳng lại, nói:

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi:

- Con nghe người ta nói, lần này triều đình có thể đặc biệt cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển tầm bảo, bổ sung thuế ngân thiếu hụt. Nhưng con chưa rõ, Đại Đông hải là địa bàn của Hàn gia ta, vì sao qua nhiều năm như vậy, chúng ta lại không thể công khai tầm bảo? Vì sao Hàn gia ta xuống biển khai thác châu còn phải được triều đình cho phép?

Hàn Huyền Xương cau mày, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:

- Ai nói cho ngươi biết những lời hỗn trướng này?

Hàn Mạc cũng không vì nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hàn Huyền Xương mà sợ hãi, đứng dậy cung kính nói:

- Cha, con đã mười tám tuổi rồi!

Hàn phu nhân đột nhiên đứng lên, liếc Hàn Huyền Xương một cái, lại nhìn con của mình một chút, cười hì hì nói:

- Lão gia, Mạc nhi nói đúng, hôm nay hắn đã mười tám tuổi rồi, không phải tiểu hài tử nữa.

Nàng cũng không nói nhiều, lắc mông rời đi, để lại Hàn Huyền Xương phụ tử hai người.

Gió đêm thổi nhẹ nhàng, cách đó không xa, bên cạnh ao, đôi ngỗng trắng đang lạch bạch bên bờ, màu trắng càng tôn thêm vẻ đẹp của cái ao bên cạnh.

- Ngồi xuống đi!

Hàn Huyền Xương thở dài, đưa tay chỉ, ý bảo Hàn Mạc ngồi xuống.

Chờ sau khi Hàn Mạc ngồi xuống, Hàn Huyền Xương mới từ ái nhìn Hàn Mạc, trên mặt thậm chí lộ ra một nụ cười vui mừng, nói:

- Mạc nhi, bất tri bất giác, ngươi cũng đã mười tám tuổi rồi, nhưng cha vẫn xem ngươi như một hài tử không biết thế sự.

Dừng một chút, ông ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo chưa đến rằm trên trời, nhẹ nhàng cảm thán:

- Có một số việc, ngươi cũng có thể biết đến.

- Hài nhi lắng nghe phụ thân dạy bảo!

Hàn Mạc cung kính nói.

- Ước định!

Hàn Huyền Xương tựa hồ như đang nhớ lại chuyện cũ, thần sắc lúc này mang theo một tia cảm khái:

- Đó là ước định của Hàn gia chúng ta với Yên quốc!