- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Thủ lĩnh Kỳ binh còn hơi nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy bóng dáng Tạ Khước Sơn ôm mỹ nhân rời đi, bình thản, không thấy sơ hở gì, đành phải đi nơi khác tìm kiếm.
Đi ngang qua hồ nước, Tạ Khước Sơn lặng lẽ ném phi tiêu vừa rút ra xuống nước, đây có thể là vật chứng quan trọng để lại dấu vết, cần phải xử lý sạch sẽ bên ngoài, không thể mang về phòng.
Nhưng ngay cả Tạ Khước Sơn cũng không để ý, có người ở khúc quanh hành lang gần đó đã kinh ngạc che miệng bỏ chạy.
Đó là Lục Cẩm Tú, nghe thấy động tĩnh nên ra xem xét tình hình. Bà ta đứng hơi lệch về phía trước so với Tạ Khước Sơn, dường như nhìn thấy người trong lòng hắn là Nam Y, bọn họ đang "tình tứ dưới trăng"?
Chứng kiến cảnh tượng này, tay Lục Cẩm Tú run rẩy, nữ tỳ đi theo sau không nhịn được hỏi: "Lục di nương, ngài thấy gì vậy?"
"Không có gì... Về thôi, mau về thôi..." Lục Cẩm Tú không thể tin được, cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, thất thần quay người vội vã trở về phòng mình.
*****
Tạ Khước Sơn ôm Nam Y về Cảnh Phong Cư, Hạ Bình chỉ ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng lấy hộp thuốc trong ngăn kéo đặt lên bàn.
"Hạ Bình, ngươi ra ngoài canh."
Hạ Bình vâng một tiếng, xoay người ra ngoài đóng cửa lại. Bên ngoài gió tuyết bị ngăn cách, trong phòng ấm áp và yên tĩnh trở lại.
Tạ Khước Sơn đặt Nam Y ngồi xuống sập, hỏi: "Tam thúc an toàn?"
Nam Y do dự một chút, rồi gật đầu, sau đó bổ sung: "Hôm nay có sự cố, Tạ Lục cô nương đã thay đổi kế hoạch giải cứu, trước đó ta không biết... Hơn nữa Tạ Lục cô nương đã sắp xếp cho tam thúc, ta không biết những người khác ở đâu."
Nói xong câu cuối, Nam Y hơi chột dạ, chỉ có thể chuyển chủ đề: "Nhưng tại sao ngươi lại cứu ta?"
Tạ Khước Sơn nhìn Nam Y bình tĩnh và nghiêm túc: "Cảm ơn ngươi đã cứu người nhà của ta."
Đầu óc Nam Y như nổ tung, lời cảm ơn này đảo lộn nhận thức của nàng về Tạ Khước Sơn, nàng kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi và Kỳ nhân không phải cùng một phe?"
"Ta tuy làm việc cho Kỳ nhân, nhưng không muốn người nhà của ta gặp nguy hiểm."
Nam Y im lặng, ngụ ý, hắn vẫn là người của Kỳ nhân.
"Vậy mấy đêm trước ngươi đuổi ta khắp thành... cũng là cố ý?"
"Làm quen địa hình, bất cứ lúc nào cũng là một kỹ năng hữu ích."
"Vậy sao ngươi không nói sớm với ta!" Nam Y có chút bực bội.
"Bản năng sinh tồn là động lực tốt nhất."
Nam Y không nói nên lời, dù là một lão sư vô tình, nàng cũng phải thừa nhận phương pháp của hắn rất có hiệu quả.
Tạ Khước Sơn cầm lấy cây kéo, định cắt bỏ phần áo bị thương của Nam Y để băng bó vết thương.
Nam Y vội vàng ngăn lại: "Đừng cắt! Bộ y phục này mới, tổng cộng mới mặc vài lần, giặt giũ vá víu còn mặc được, cắt rồi không thể vá lại được đâu."
Tạ Khước Sơn khựng lại, thu kéo về: "Vậy ngươi cởi áo khoác ngoài ra."
Cắt vạt áo kỳ thực là cách đơn giản nhất, cởi áo khoác khó tránh khỏi động đến vết thương, nhưng Nam Y vì muốn giữ bộ y phục nên cố chịu đau, từ từ cởi áo. Cởi xong, mồ hôi đã túa ra đầy đầu.
Tạ Khước Sơn thuận tay nhận lấy áo khoác, nàng cũng không nghĩ ngợi gì cứ thế đưa cho hắn. Nhưng nàng không ngờ, ngay sau đó Tạ Khước Sơn ném thẳng áo nàng vào chậu than.
Nam Y trố mắt nhìn, định nhào tới cứu cái áo nhưng vết thương trên vai đau buốt khiến nàng phải dừng lại. Nàng tức giận nhìn Tạ Khước Sơn: "Ngươi làm gì vậy?"
"Áo đầy máu me, ngươi lấy ra giặt giũ vá víu, sợ người khác không thấy ngươi có vấn đề?"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nam Y chột dạ, nàng thỉnh thoảng đúng là bị giới hạn trong tư duy của một tiểu dân, khó tránh khỏi thiển cận, luôn cho rằng mình có thể "lén lút" hoàn thành mọi việc, dù có mạo hiểm một chút.
Nam Y lầm bầm: "Vậy ngươi vừa nãy nói với ta một tiếng đi, ta còn có thể tiết kiệm sức cởi áo... Ngươi đùa ta à?"
"Không đau thì ngươi không nhớ lâu được, lần sau ngươi còn dám vì chút tiện nghi mà mạo hiểm."
Nam Y không nói lại Tạ Khước Sơn, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tạ Khước Sơn lấy rượu thuốc đổ lên băng gạc, vừa định đưa tay lau vết thương cho Nam Y, lại dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, vo tròn, đưa lên miệng Nam Y.
Hắn nói ngắn gọn: "Sẽ rất đau, cắn chặt, đừng lên tiếng."
Nam Y ngoan ngoãn há miệng, cắn khăn tay.
Băng gạc tẩm rượu chạm vào vết thương, cơn đau buốt đến tận xương tủy lan khắp cơ thể, Nam Y theo bản năng nắm lấy thứ gần nhất.
Tạ Khước Sơn rũ mắt, bàn tay gầy yếu tái nhợt kia đang nắm chặt tay áo hắn.
Nàng rất nghe lời, không dám phát ra tiếng động, cổ họng nghẹn ngào những tiếng rên rỉ mơ hồ, ngực phập phồng không tự chủ.
Nàng chưa mặc áo ngoài, chỉ có một lớp áo trong mỏng manh, bờ vai ngọc ngà nửa lộ, ánh nến nhảy nhót trên làn da trắng như tuyết, như gãi ngứa tâm can.
Trong khoảnh khắc, không biết vì sao, ánh nến trong phòng và tiếng than bạc bập bùng trở nên rõ ràng lạ thường, sắc màu trước mắt như bị phóng đại.
Tạ Khước Sơn vốn dĩ không màng ngoại vật mà xử lý vết thương cho nàng, bỗng cảm thấy huyết khí trong lồng ngực dâng trào. Hắn hít sâu một hơi, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Tạ Khước Sơn nhẹ thở ra, ngẩng đầu lên, thấy nàng đầy nước mắt.
Hắn lấy khăn ra khỏi miệng nàng: "Không được khóc."
Nàng nhịn rất vất vả, nước mắt vẫn rơi xuống, miệng lẩm bẩm: "Chết mất." Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn làm như không thấy, cúi đầu thu dọn hòm thuốc: "Tối nay ngươi ngủ lại đây."
"Ta không thể về Trà Nguyệt Các sao?"
"Tối nay chúng ta xuất hiện trong vườn hoa, tuy rằng đã tránh tai mắt mọi người, nhưng không thể không khiến người ta nghi ngờ. Hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, ngươi vừa ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
Nam Y lập tức tiếp nhận: "Dù sao ở bên cạnh ngươi chắc chắn là an toàn nhất... Vậy ta ngủ trên giường hay trên sập?"
Tạ Khước Sơn khựng lại. Nàng quá mức bình thản, khiến trong lòng hắn dấy lên cảm giác khó chịu khó tả. Hắn thậm chí có chút bực bội, chẳng lẽ trong lòng nàng không có chút phòng bị nam nữ nào sao?
Nam Y không biết hắn đang dậy sóng trong lòng, mà nàng chỉ đang cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Dù vô tâm đến đâu, nàng cũng biết ở chung một phòng với nam nhân có ý nghĩa gì.
Tuy rằng đây là hành động bất đắc dĩ, tuy rằng Tạ Khước Sơn là đại ma đầu nàng sợ hãi, nhưng nàng cũng luôn thấy được mặt yếu đuối bí ẩn của hắn, dù sao hắn cũng đã cho nàng rất nhiều cơ hội sống sót.
Nàng biết ơn hắn, đêm nay lại càng như vậy.
Tạ Khước Sơn liếc nhìn Nam Y: "Diễn trò phải làm cho trọn, ta mang một nữ tử về phòng, lại để ngươi ngủ trên sập, nếu bị người khác nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
"Được rồi, vậy đêm nay đành làm phiền Tạ tam công tử."
Nam Y nhanh nhẹn bò xuống sập, đi thẳng vào phòng ngủ phía sau bình phong.
Hai người đều mang tâm tư riêng, trên mặt lại cố gắng giữ khoảng cách.
Đi đến bên bình phong, Nam Y đột nhiên quay đầu lại, thu hồi vẻ hài hước trên mặt, lộ ra vài phần nghiêm túc: "Tối nay mới biết, thì ra ngươi không phải tên đại ác nhân vô ác bất tác." (1)
(1): không việc ác nào mà không làm.
"Ngươi cũng không phải tiểu hỗn đản vô tình vô nghĩa."
Nam Y buồn cười, nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Khước Sơn khiến nụ cười của nàng đông cứng lại.
"Chuyện này qua đi, ta muốn ngươi moi từ miệng Tạ Tuệ An nơi ẩn thân của Lăng An Vương, nếu lần sau còn có chuyện như vậy... Ta sẽ khiến ngươi cười không nổi."
Ánh trăng đêm nay dường như chỉ là ảo giác, bọn họ chỉ hòa giải trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở về vị trí của mỗi người.
Đi ngang qua hồ nước, Tạ Khước Sơn lặng lẽ ném phi tiêu vừa rút ra xuống nước, đây có thể là vật chứng quan trọng để lại dấu vết, cần phải xử lý sạch sẽ bên ngoài, không thể mang về phòng.
Nhưng ngay cả Tạ Khước Sơn cũng không để ý, có người ở khúc quanh hành lang gần đó đã kinh ngạc che miệng bỏ chạy.
Đó là Lục Cẩm Tú, nghe thấy động tĩnh nên ra xem xét tình hình. Bà ta đứng hơi lệch về phía trước so với Tạ Khước Sơn, dường như nhìn thấy người trong lòng hắn là Nam Y, bọn họ đang "tình tứ dưới trăng"?
Chứng kiến cảnh tượng này, tay Lục Cẩm Tú run rẩy, nữ tỳ đi theo sau không nhịn được hỏi: "Lục di nương, ngài thấy gì vậy?"
"Không có gì... Về thôi, mau về thôi..." Lục Cẩm Tú không thể tin được, cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, thất thần quay người vội vã trở về phòng mình.
*****
Tạ Khước Sơn ôm Nam Y về Cảnh Phong Cư, Hạ Bình chỉ ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng lấy hộp thuốc trong ngăn kéo đặt lên bàn.
"Hạ Bình, ngươi ra ngoài canh."
Hạ Bình vâng một tiếng, xoay người ra ngoài đóng cửa lại. Bên ngoài gió tuyết bị ngăn cách, trong phòng ấm áp và yên tĩnh trở lại.
Tạ Khước Sơn đặt Nam Y ngồi xuống sập, hỏi: "Tam thúc an toàn?"
Nam Y do dự một chút, rồi gật đầu, sau đó bổ sung: "Hôm nay có sự cố, Tạ Lục cô nương đã thay đổi kế hoạch giải cứu, trước đó ta không biết... Hơn nữa Tạ Lục cô nương đã sắp xếp cho tam thúc, ta không biết những người khác ở đâu."
Nói xong câu cuối, Nam Y hơi chột dạ, chỉ có thể chuyển chủ đề: "Nhưng tại sao ngươi lại cứu ta?"
Tạ Khước Sơn nhìn Nam Y bình tĩnh và nghiêm túc: "Cảm ơn ngươi đã cứu người nhà của ta."
Đầu óc Nam Y như nổ tung, lời cảm ơn này đảo lộn nhận thức của nàng về Tạ Khước Sơn, nàng kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi và Kỳ nhân không phải cùng một phe?"
"Ta tuy làm việc cho Kỳ nhân, nhưng không muốn người nhà của ta gặp nguy hiểm."
Nam Y im lặng, ngụ ý, hắn vẫn là người của Kỳ nhân.
"Vậy mấy đêm trước ngươi đuổi ta khắp thành... cũng là cố ý?"
"Làm quen địa hình, bất cứ lúc nào cũng là một kỹ năng hữu ích."
"Vậy sao ngươi không nói sớm với ta!" Nam Y có chút bực bội.
"Bản năng sinh tồn là động lực tốt nhất."
Nam Y không nói nên lời, dù là một lão sư vô tình, nàng cũng phải thừa nhận phương pháp của hắn rất có hiệu quả.
Tạ Khước Sơn cầm lấy cây kéo, định cắt bỏ phần áo bị thương của Nam Y để băng bó vết thương.
Nam Y vội vàng ngăn lại: "Đừng cắt! Bộ y phục này mới, tổng cộng mới mặc vài lần, giặt giũ vá víu còn mặc được, cắt rồi không thể vá lại được đâu."
Tạ Khước Sơn khựng lại, thu kéo về: "Vậy ngươi cởi áo khoác ngoài ra."
Cắt vạt áo kỳ thực là cách đơn giản nhất, cởi áo khoác khó tránh khỏi động đến vết thương, nhưng Nam Y vì muốn giữ bộ y phục nên cố chịu đau, từ từ cởi áo. Cởi xong, mồ hôi đã túa ra đầy đầu.
Tạ Khước Sơn thuận tay nhận lấy áo khoác, nàng cũng không nghĩ ngợi gì cứ thế đưa cho hắn. Nhưng nàng không ngờ, ngay sau đó Tạ Khước Sơn ném thẳng áo nàng vào chậu than.
Nam Y trố mắt nhìn, định nhào tới cứu cái áo nhưng vết thương trên vai đau buốt khiến nàng phải dừng lại. Nàng tức giận nhìn Tạ Khước Sơn: "Ngươi làm gì vậy?"
"Áo đầy máu me, ngươi lấy ra giặt giũ vá víu, sợ người khác không thấy ngươi có vấn đề?"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nam Y chột dạ, nàng thỉnh thoảng đúng là bị giới hạn trong tư duy của một tiểu dân, khó tránh khỏi thiển cận, luôn cho rằng mình có thể "lén lút" hoàn thành mọi việc, dù có mạo hiểm một chút.
Nam Y lầm bầm: "Vậy ngươi vừa nãy nói với ta một tiếng đi, ta còn có thể tiết kiệm sức cởi áo... Ngươi đùa ta à?"
"Không đau thì ngươi không nhớ lâu được, lần sau ngươi còn dám vì chút tiện nghi mà mạo hiểm."
Nam Y không nói lại Tạ Khước Sơn, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tạ Khước Sơn lấy rượu thuốc đổ lên băng gạc, vừa định đưa tay lau vết thương cho Nam Y, lại dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, vo tròn, đưa lên miệng Nam Y.
Hắn nói ngắn gọn: "Sẽ rất đau, cắn chặt, đừng lên tiếng."
Nam Y ngoan ngoãn há miệng, cắn khăn tay.
Băng gạc tẩm rượu chạm vào vết thương, cơn đau buốt đến tận xương tủy lan khắp cơ thể, Nam Y theo bản năng nắm lấy thứ gần nhất.
Tạ Khước Sơn rũ mắt, bàn tay gầy yếu tái nhợt kia đang nắm chặt tay áo hắn.
Nàng rất nghe lời, không dám phát ra tiếng động, cổ họng nghẹn ngào những tiếng rên rỉ mơ hồ, ngực phập phồng không tự chủ.
Nàng chưa mặc áo ngoài, chỉ có một lớp áo trong mỏng manh, bờ vai ngọc ngà nửa lộ, ánh nến nhảy nhót trên làn da trắng như tuyết, như gãi ngứa tâm can.
Trong khoảnh khắc, không biết vì sao, ánh nến trong phòng và tiếng than bạc bập bùng trở nên rõ ràng lạ thường, sắc màu trước mắt như bị phóng đại.
Tạ Khước Sơn vốn dĩ không màng ngoại vật mà xử lý vết thương cho nàng, bỗng cảm thấy huyết khí trong lồng ngực dâng trào. Hắn hít sâu một hơi, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Tạ Khước Sơn nhẹ thở ra, ngẩng đầu lên, thấy nàng đầy nước mắt.
Hắn lấy khăn ra khỏi miệng nàng: "Không được khóc."
Nàng nhịn rất vất vả, nước mắt vẫn rơi xuống, miệng lẩm bẩm: "Chết mất." Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn làm như không thấy, cúi đầu thu dọn hòm thuốc: "Tối nay ngươi ngủ lại đây."
"Ta không thể về Trà Nguyệt Các sao?"
"Tối nay chúng ta xuất hiện trong vườn hoa, tuy rằng đã tránh tai mắt mọi người, nhưng không thể không khiến người ta nghi ngờ. Hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, ngươi vừa ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
Nam Y lập tức tiếp nhận: "Dù sao ở bên cạnh ngươi chắc chắn là an toàn nhất... Vậy ta ngủ trên giường hay trên sập?"
Tạ Khước Sơn khựng lại. Nàng quá mức bình thản, khiến trong lòng hắn dấy lên cảm giác khó chịu khó tả. Hắn thậm chí có chút bực bội, chẳng lẽ trong lòng nàng không có chút phòng bị nam nữ nào sao?
Nam Y không biết hắn đang dậy sóng trong lòng, mà nàng chỉ đang cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Dù vô tâm đến đâu, nàng cũng biết ở chung một phòng với nam nhân có ý nghĩa gì.
Tuy rằng đây là hành động bất đắc dĩ, tuy rằng Tạ Khước Sơn là đại ma đầu nàng sợ hãi, nhưng nàng cũng luôn thấy được mặt yếu đuối bí ẩn của hắn, dù sao hắn cũng đã cho nàng rất nhiều cơ hội sống sót.
Nàng biết ơn hắn, đêm nay lại càng như vậy.
Tạ Khước Sơn liếc nhìn Nam Y: "Diễn trò phải làm cho trọn, ta mang một nữ tử về phòng, lại để ngươi ngủ trên sập, nếu bị người khác nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
"Được rồi, vậy đêm nay đành làm phiền Tạ tam công tử."
Nam Y nhanh nhẹn bò xuống sập, đi thẳng vào phòng ngủ phía sau bình phong.
Hai người đều mang tâm tư riêng, trên mặt lại cố gắng giữ khoảng cách.
Đi đến bên bình phong, Nam Y đột nhiên quay đầu lại, thu hồi vẻ hài hước trên mặt, lộ ra vài phần nghiêm túc: "Tối nay mới biết, thì ra ngươi không phải tên đại ác nhân vô ác bất tác." (1)
(1): không việc ác nào mà không làm.
"Ngươi cũng không phải tiểu hỗn đản vô tình vô nghĩa."
Nam Y buồn cười, nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Khước Sơn khiến nụ cười của nàng đông cứng lại.
"Chuyện này qua đi, ta muốn ngươi moi từ miệng Tạ Tuệ An nơi ẩn thân của Lăng An Vương, nếu lần sau còn có chuyện như vậy... Ta sẽ khiến ngươi cười không nổi."
Ánh trăng đêm nay dường như chỉ là ảo giác, bọn họ chỉ hòa giải trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở về vị trí của mỗi người.