Giương cung bạt kiếm, hai người đang giằng co bỗng giật mình nhận ra có người thứ ba trên hành lang.

Người này vừa mới từ Vọng Tuyết Ổ cùng Cam Đường phu nhân cáo biệt: Tống Mục Xuyên, vô tình chứng kiến cảnh tượng này.

Hắn lúng túng không biết phải xử trí thế nào. Chẳng rõ hai người kia xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan. Với mong muốn hòa giải, Tống Mục Xuyên chắp tay bước tới.

"Nhị vị, quân tử động khẩu không động thủ......"

"Liên quan gì đến ngươi?!" Cả hai người đồng thanh phản bác.

Tống Mục Xuyên bị hớ, á khẩu. Là người đầy bụng kinh luân lễ giáo, giờ đây như tú tài gặp lính, không biết đáp lại thế nào.

Chương Nguyệt Hồi phất tay áo bỏ đi, Tạ Khước Sơn cũng hừ lạnh, chẳng thèm để ý Tống Mục Xuyên, quay đầu đi hướng ngược lại.

Tống Mục Xuyên hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Hắn chần chừ, phân vân có nên gặp Tạ Khước Sơn hay không.

Trong lòng chất chứa trăm ngàn câu hỏi. Sau khi cứu Đế Cơ, nàng ấy nói với hắn, lúc Vũ Thành quân gặp nạn, chính Tạ Khước Sơn bảo nàng ấy đến Thuyền Bạc Tư tìm hắn. Tại sao? Rõ ràng là vi phạm đến lợi ích của Kỳ nhân.

Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn Tạ Khước Sơn bá đạo như vậy, lại thấy bực mình.

"Tạ Triều Ân." Hắn gọi, thanh âm nghiêm nghị.

Tạ Khước Sơn dừng lại, quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn âm u.

Tống Mục Xuyên nghiêm mặt quở trách: "Ngươi quá vô lý."

Tạ Khước Sơn cứng họng, khí thế giảm xuống có chút xấu hổ, thanh âm dịu đi: "...... Ngươi còn chưa đi?"

Thường ngày, hắn sẽ làm cho người đời thấy mình là kẻ vô lễ tàn bạo càng tốt. Nhưng từ khi tìm được chút ánh sáng le lói trong vực sâu, hắn cũng muốn giữ chút thể diện.

Hai người đứng dưới hành lang nhìn nhau từ xa. Tạ Khước Sơn thấy buồn cười, Tống Mục Xuyên luôn là người giữ vững nguyên tắc, coi trọng lễ nghi.

Cảm giác quen thuộc này khiến Tạ Khước Sơn thấy ấm lòng, quy củ là tốt, chứng tỏ hắn còn có kỳ vọng ở mình.

Ký ức chợt ùa về. Ngày mới đến Biện Kinh, hắn còn là võ phu mới cởi giáp, tính tình nóng nảy, hay bị các công tử thế gia trêu chọc là con di nương bị vứt bỏ, là mãng phu. Hắn sĩ diện, tự trọng cao nên thường gây sự.

Tống Mục Xuyên như Đường Tăng bên tai lải nhải quân tử phải khắc kỷ phục lễ, dĩ hòa vi quý, quân tử không tranh hơn thua, không nên nhất thời nóng giận......

Lỗ tai sinh ra cả kén, hắn vừa ghét bỏ Tống Mục Xuyên dài dòng, vừa học theo khí độ kẻ sĩ của hắn ta. Nhưng có thể thành bạn thân với Tống Mục Xuyên, lại vì hắn không phải hủ nho. Tống Mục Xuyên là người có ngạo khí, chỉ hận sắt không thành thép với người mình coi trọng, còn kẻ chướng mắt, hắn ta chỉ khách sáo nhìn họ sa ngã mà không nói thêm lời nào. Hắn hiểu Tống Mục Xuyên, biết hắn ta khát vọng điều gì, chỉ là chín lần trên mười lại nói quá nhiều.

Tạ Khước Sơn từng coi đó là niềm tự hào, có thể sóng vai Tống Mục Xuyên bàn luận văn chương, bình đẳng, lại có thể uống rượu tâm tình, thẳng thắn giãi bày.

Bao lâu rồi cố tình không nhớ lại? Đêm nay hắn sao lại đa sầu đa cảm thế này.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Tống Mục Xuyên trầm mặc, đấu tranh nội tâm, cuối cùng quyết định không hỏi Tạ Khước Sơn. Nếu chỉ là ngẫu nhiên làm việc thiện, hỏi ra lại lộ bí mật Từ Khấu Nguyệt. Hắn không thể mạo hiểm. Bèn tìm cớ thoái thác: "Lạc đường."

Tạ Khước Sơn quay lại, giơ tay chỉ đường, tự nhiên nói: "Ta đưa ngươi đi."

Tống Mục Xuyên không từ chối, sóng vai bước đi.

Sự ăn ý quen thuộc khiến Tống Mục Xuyên bối rối, hắn xúc động muốn biết, những phần thuộc về Tạ Triều Ân còn trên người hắn ta không?

"Triều Ân, Tết Hàn Thực sắp đến rồi." Hắn khẽ nói.

"Ta không đi." Chưa dứt lời, Tạ Khước Sơn đã từ chối. Hắn hiểu rõ Tống Mục Xuyên, vừa mở miệng đã biết muốn nói gì.

Mời tế vong hồn? Hắn không xứng.

Tống Mục Xuyên không miễn cưỡng, cười: "Nếu ta chết, năm sau Tết Hàn Thực, ngươi có đến tế ta không?"

Tạ Khước Sơn lạnh lùng: "Chết thì chết rồi, tế có ích gì? Có bản lĩnh thì sống."

Thái độ Tạ Khước Sơn làm Tống Mục Xuyên tỉnh táo, hắn mong chờ điều gì? Rõ ràng đứng ở thế đối lập, nhắc đến tình nghĩa vô dụng làm gì? Hắn nặng nề thở dài trong lòng: "Đưa đến đây thôi."

Vòng qua bức tường, đến cổng lớn. Tống Mục Xuyên lùi lại giữ khoảng cách, chắp tay từ biệt.

Tạ Khước Sơn nhìn Tống Mục Xuyên xa cách, đứng bất động, trong lòng khổ sở.

Bất ngờ nói: "Ta chôn Tử Tự ở một mảnh rừng mai núi Hổ Quỳ. Mùa đông năm ngoái, hoa vừa nở."

Tống Mục Xuyên từng nói, quân tử như hoa mai, có khí tiết không vướng bụi trần, đứng kiêu hãnh giữa tuyết lạnh.

Cả ba người đều nhớ.

Tống Mục Xuyên ngẩng đầu, trong mắt có chứa ánh lệ.

*****

Mưa đêm tí tách, trong viện chỉ còn tiếng mưa rơi.

Nam Y đứng ngồi không yên, cả người bủn rủn, muốn rót nước mà tay run cầm cập. Nàng thấy lạnh nên đóng chặt cửa phòng, cài then, kéo rèm, rồi thắp nến lên.

Phòng sáng trưng, nàng vội tắt đèn đi.

Lúc này mới thấy trên bàn có một cái hộp, hình như Chương Nguyệt Hồi vừa vào đã đặt lên.

Nàng mở ra, bên trong là chiếc vòng tay, chỗ nứt được bọc vàng, cố gắng hàn lại thành hình tròn hoàn hảo, nằm yên tĩnh trong hộp, thể hiện quyết tâm nào đó.

Vật như bỏng tay, Nam Y đóng sập hộp, đặt lại chỗ cũ.

Cả hai người này, đều điên rồi sao?

Nam Y ngã xuống giường, vùi đầu vào chăn. Nghẹn một lúc lâu, bỗng nhiên bắt đầu nổi điên đấm mạnh xuống giường vài cái, như con sâu lăn lộn trên giường.

*****

Ngày thứ hai, Nam Y nghĩ tới nghĩ lui, sợ ra ngoài ăn sáng sẽ chạm mặt Tạ Khước Sơn, bụng lại đói meo, bèn cáo ốm, sai người mang cơm vào phòng.

Đang ăn, một nam hài dắt theo muội muội bước vào.

"Mẫu thân." Tạ Khâm lễ phép hành lễ.

Nam Y giật mình đánh rơi cái thìa, không hiểu sao tự dưng có thêm nhi tử lớn thế này.

"Mẫu thân." Nữ hài cũng líu ríu gọi theo ca ca.

Nữ nhi cũng là của nàng???

Nam Y trố mắt nhìn hai đứa trẻ, thấy thế giới như muốn sụp đổ.

Tiếng cười Cam Đường phu nhân vọng vào: "Nam Y, làm ngươi sợ rồi."

Tạ Phù và Tạ Khâm lập tức chạy tới ôm mẫu thân. Nàng ấy ôm hai đứa nhỏ ngồi xuống, giải thích với Nam Y.

Hai đứa trẻ tuy ghi tên đại phòng, nhưng thường ngày Cam Đường phu nhân vẫn nuôi dạy chúng. Việc học của Tạ Khâm không thể bỏ bê, nàng ấy mời Tống Mục Xuyên làm tiên sinh dạy học. Tống Mục Xuyên bận việc, chỉ có thể dạy khi có ngày nghỉ, Cam Đường phu nhân không thể phân thân, mong Nam Y đưa Tạ Khâm đi học.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nam Y lập tức hiểu ra, Cam Đường phu nhân tạo cớ cho nàng gặp Tống Mục Xuyên, kịp thời liên lạc.

Nàng như trút được gánh nặng, hiện tại nàng rất muốn ra ngoài gặp Từ Khấu Nguyệt, còn có một nguyên nhân: nàng ở trong Vọng Tuyết Ổ đứng ngồi không yên. Nàng vốn định ở lại điều tra Tạ Khước Sơn, quang minh chính đại không chút tạp niệm, nhưng Tạ Khước Sơn làm vậy, nàng lại không biết làm sao...... Hắn cố tình dùng mỹ nam kế với nàng chăng?

Còn nói thích nàng, hắn từng nói tình yêu nam nữ rẻ mạt mà!

Phi phi phi, đầu óc như có thứ gì bẩn thỉu.

Nàng vừa nghĩ tới hắn, đầu óc liền rối tung, muốn ra ngoài tìm nơi thanh tịnh để suy nghĩ lại.

Nhưng trước đó, nàng không muốn gặp Tạ Khước Sơn.

Nhưng sợ gì đến nấy.

Vọng Tuyết Ổ vắng người, để tiết kiệm, từ khi Cam Đường phu nhân trở về, các viện nhỏ đều dẹp bếp riêng, ba bữa cơm đều ăn chung ở sảnh chính.

Tạ Khước Sơn không ăn cùng nữ quyến, biết mọi người run sợ ăn không ngon, nên không xuất hiện.

Nam Y định tiếp tục cáo ốm, nghe Tạ Khước Sơn không đến mới yên tâm đi ăn. Ai ngờ, mọi người đã ngồi vào bàn, chuẩn bị ăn thì hắn thong thả bước vào.

Không còn mặc bộ đồ sẫm màu thường ngày, hôm nay hắn mặc áo bào trắng viền xanh nhạt, có dáng vẻ thư sinh nho nhã, như cố ý muốn mình trông gần gũi hơn.

Mọi người run rẩy định hành lễ, Tạ Khước Sơn ngăn lại: "Không cần khách sáo, cứ như bình thường."

Hắn ngồi đối diện Nam Y, ánh mắt lướt qua nàng. Nam Y cố tỏ ra xa cách, nhưng tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn nữa.

Nam Y vừa mắng mình vô dụng, chưa ra tay đã rối loạn, vừa vùi đầu vào bát như rùa rụt cổ.

Thấy không khí lạnh lẽo, Cam Đường phu nhân gợi chuyện: "Hôm nay sao lại đến?"

Tạ Khước Sơn cười: "Nhị tỷ, về nhà ăn cơm còn cần lý do sao?"

Cam Đường phu nhân khó tiếp lời, cười gượng: "Ừ, phải, người một nhà nên ăn cơm cùng nhau."

Câu chuyện kết thúc, chỉ còn tiếng nhai nuốt và tiếng gắp thức ăn.

Nam Y trăm mối tơ vò, lòng rối bời, hắn thường không đến, hôm nay đến, chẳng phải là vì nàng sao?

Nhưng nàng lại thấy mình tự đa tình. Tạ Khước Sơn quỷ quyệt, biết đâu đang bày mưu gì!

Cơm ăn chẳng ngon. Nàng lo lắng, chân run lên.

Bỗng nhiên cảm giác dưới chân bị ai đá một cái, nàng như chim sợ cành cong, dừng lại động tác ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn không nhìn nàng, mà nhìn Tạ Khâm bên cạnh: "Khâm ca nhi, đừng run chân, sẽ mất lộc."

Tạ Khâm ngạc nhiên nhìn Tạ Khước Sơn, cậu có run đâu.

Nhưng là đứa trẻ ngoan ngoãn, lập tức liền nghĩ lại có thể mình đã làm ra động tác gì đó quấy nhiễu tới tam thúc, vội vàng xin lỗi: "Khâm nhi nhớ kỹ, đa tạ tam thúc dạy bảo."

Tạ Khước Sơn vẻ mặt hòa ái mà cười cười: "Tiếp tục ăn đi."

Trời biết nụ cười "hoà ái" của hắn  có bao nhiêu doạ người.

Nhạc đệm nhỏ qua đi, mọi người tiếp tục an tĩnh mà cúi đầu ăn cơm.

Nam Y chưa kịp thu ánh mắt, hắn đã táo bạo nhìn nàng, mặt không đổi sắc chỉ hất cằm về phía rừng trúc ngoài cửa sổ.

Cách một cái bàn, Nam Y hiểu rõ thông điệp: đây là lời mời.

Đầu óc nàng nổ tung, giữa thanh thiên bạch nhật, hắn sao dám?

Nam Y vùi mặt vào bát, không dám ngẩng đầu.

Tạ Khước Sơn như không có gì, buông đũa xuống, nói no rồi, đứng dậy chào mọi người, thong thả ung dung rời đi.

Hắn vừa đi, mọi người thở phào, không khí thoải mái hơn, phụ nhân cùng nhau trò chuyện vài câu, bàn ăn lại vui vẻ.

Nhưng bữa cơm của Nam Y dài như cả thế kỷ. Nàng câu giờ, suy nghĩ có nên đi hay không.

Trốn tránh không phải cách, sẽ làm chậm trễ việc chính. Nam Y quyết định đến nói rõ ràng với Tạ Khước Sơn!