- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Cố Văn Vũ theo phu nhân Bạch Diệc Sương đi tìm con gái, nhưng trời cao đất rộng nên họ cũng không biết Cố Linh Lung chạy đi đâu, chỉ có thể lần theo mấy chỗ trước đây Cố Linh Lung hay ghé để tìm từng chỗ một.
Tháng Bảy tháng Tám nắng như thiêu đốt, Cố Văn Vũ xót phu nhân nên trên đường hết lau mồ hôi lại quạt gió, sợ phu nhân bị nóng sinh bệnh.
Nhưng phu nhân lại sợ hắn đói chết. Nhìn hắn gầy yếu nhưng lại ăn không ít, một ngày có thể ăn được mấy bữa.
Thế là hôm đó ở quán trà, Bạch Diệc Sương thấy hắn rót mấy chén trà còn tưởng hắn đói bụng nên hỏi: "Hay là gọi ít điểm tâm nhé?"
Cố Văn Vũ lại tưởng nàng đói, "Phu nhân, nàng đói à? Nàng muốn ăn gì?"
Bạch Diệc Sương: "Ta không đói, chàng ăn đi."
"Ta cũng không đói," Cố Văn Vũ nói, "Nửa canh giờ trước mới ăn bánh nướng mà. Làm gì đói nhanh thế chứ?"
Bạch Diệc Sương: "Lúc nào chàng cũng ăn nhiều mà."
Cố Văn Vũ lập tức tủi thân: "Con đã lớn thế rồi mà nàng còn chê ta ăn nhiều nữa."
Bạch Diệc Sương: "...... Ta đâu có."
Cố Văn Vũ lại nói tiếp: "Nếu nàng nuôi ta không nổi có phải sẽ tìm kỹ viện bán ta vào đó không?"
Tiêu Lâm Thành bên cạnh phun nước trà ra.
Mộc Khinh Ngôn: "......Ngươi không sao chứ?"
"Khụ khụ khụ...... Không sao." Tiêu Lâm Thành vỗ ngực, vừa ngẩng đầu đã thấy nam tử bàn bên nhìn sang, lông mày nhíu lại.
Tiêu Lâm Thành hơi xấu hổ, tuy không phải mình cố ý nghe họ nói chuyện nhưng nghe xong còn phun trà quả thật không phải phép cho lắm.
"Ta......" Hắn đang định mở miệng thì thấy lông mày nam tử kia giãn ra, mừng rỡ gọi: "Mộc tiểu công tử?!"
Mộc Khinh Ngôn ngẩn người lộ vẻ mờ mịt.
"Chắc Mộc công tử quên rồi," Cố Văn Vũ cười nói, "Ba năm trước ta và phu nhân từng đến Thanh Phong Cốc tìm Mộc cốc chủ."
Mộc Khinh Ngôn nhìn nữ tử bên cạnh hắn, một lát sau mới nhớ ra nàng chính là nữ tử Miêu Cương đeo chuông giống Cố Linh Lung.
Nhưng hiện giờ hình như nàng không mang theo chuông.
"Không ngờ lại gặp được Mộc công tử ở đây." Cố Văn Vũ nói, "Ba năm không gặp, Mộc công tử đúng là càng thêm tuấn tú, gặp lại tức là có duyên, không biết công tử đã thành thân......"
Bạch Diệc Sương đưa tay bịt miệng hắn.
Tướng công nhà nàng mắc tật thích làm mai cho người ta, chưa nói mấy câu đã hỏi người ta thành thân chưa, nói thêm nữa e là sẽ giới thiệu hết mọi cô nương ở trại.
"Cổ họng hắn không tốt," Bạch Diệc Sương cười với Mộc Khinh Ngôn, "Công tử đừng trách nhé."
Mộc Khinh Ngôn: "Không...... không đâu."
Cố Văn Vũ: "Ư ư ư ư ư!"
Bạch Diệc Sương: "Không cho nói."
Cố Văn Vũ: "Ô ô ô ô ô......"
Bạch Diệc Sương: "Uống trà đi."
Cố Văn Vũ ỉu xìu gật đầu.
Lúc này Bạch Diệc Sương mới buông hắn ra.
Cố Văn Vũ lại nói: "Con đã lớn như vậy......"
Phu nhân hắn trừng một cái, hắn vội vàng sửa lời: "Đã lớn như vậy mà còn chạy lung tung khắp nơi nữa, chờ nha đầu Linh Lung này về ta nhất định sẽ mắng nó một trận!"
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn nghe vậy lập tức giật mình.
"Người hai vị nói," Tiêu Lâm Thành hỏi, "Là Cố cô nương Cố Linh Lung sao?"
Cố Văn Vũ mừng rỡ, "Ngươi gặp nha đầu nhà ta rồi à?"
Tiêu Lâm Thành cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, Cố Linh Lung chưa tìm ra mà lại tìm được cha mẹ nàng trước.
"Lúc trước có gặp ở thành Cầm Châu."
Bạch Diệc Sương vội hỏi: "Nó ở thành Cầm Châu à?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu: "Sau đó nàng đi ngay nên tại hạ cũng không biết nàng ở đâu nữa."
Bạch Diệc Sương tỏ vẻ thất vọng, Cố Văn Vũ an ủi nàng: "Không sao, chắc nó loanh quanh gần đó thôi, chúng ta tới xem thử đi."
Đành phải vậy thôi, Bạch Diệc Sương ưu sầu, nha đầu nhà nàng xưa nay luôn ham vui, e là sẽ không ở một chỗ quá lâu.
Mộc Khinh Ngôn nhìn cha mẹ Cố Linh Lung rồi lại nhìn Tiêu Lâm Thành.
Nếu Cố Linh Lung và Tiêu Lâm Thành có nét mặt giống nhau không phải là trùng hợp thì liệu cha mẹ nàng có biết được gì không?
Mộc Khinh Ngôn đưa tay sờ cổ mình, sau đó nhìn Tiêu Lâm Thành chằm chằm.
Tiêu Lâm Thành bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Mộc Khinh Ngôn kéo ra một sợi dây dài màu đỏ trên cổ, bên trên đeo một hạt châu sáng óng ánh.
Hạt châu này vừa láng vừa mát, mấy năm trước Tiêu Lâm Thành thấy y nóng nên tiện tay đeo lên cổ y.
Tiêu Lâm Thành nói đây là vật mẹ hắn để lại. Mộc Khinh Ngôn cảm thấy quá quý giá nên mỗi khi hết hè lại tháo ra trả cho hắn. Nhưng năm sau đến mùa nóng, Tiêu Lâm Thành không nói hai lời đeo lại vào cổ y.
Mộc Khinh Ngôn nghĩ nếu Cố gia thật sự có liên quan đến thân thế Tiêu Lâm Thành thì có nhận ra hạt châu này không?
Y đặt hạt châu trên lòng bàn tay rồi hỏi: "Không biết hai vị có từng thấy hạt châu này chưa?"
Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương nhìn một lát rồi lắc đầu.
"Chắc là trùng hợp thôi," Tiêu Lâm Thành giấu hạt châu vào vạt áo y, "Đừng đoán mò nữa."
Mộc Khinh Ngôn vẫn hơi băn khoăn, "Ngươi có nhớ chuyện gì lúc nhỏ không? Biết đâu sẽ tìm được chút manh mối thì sao."
"Mẹ ta qua đời lúc ta còn nhỏ xíu," Tiêu Lâm Thành nói, "Ngay cả tên bà ấy ta còn không nhớ thì sao nhớ nổi chuyện khác chứ."
Mộc Khinh Ngôn nhụt chí nhìn hắn --- Trí nhớ ngươi kém như vậy làm sao tìm người thân đây?
Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười véo mặt y nói: "Nhưng chuyện ngốc ngươi làm lúc nhỏ ta đều nhớ hết đấy."
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Ta làm chuyện ngốc gì cơ?"
"Có lần ta theo ngươi ra sau núi đào dược thảo," Tiêu Lâm Thành nói, "Ta lỡ bị sâu cắn làm tay sưng vù như búi tóc, sau khi trở về bị sư phụ và các sư đệ cười rất lâu, nói ta không cần ăn điểm tâm nữa vì một tay bằng hai cái bánh bao rồi."
"Ta giấu tay không cho bọn họ thấy, còn ngươi thì hay rồi, lúc về tay cũng sưng lên, còn nói con sâu cắn ngươi to hơn cả con cắn ta."
Việc này Mộc Khinh Ngôn cũng nhớ, y thấy Tiêu Lâm Thành bị mọi người cười, sợ hắn buồn nên làm mình sưng chung với hắn.
Nhưng Tiêu Lâm Thành càng tức hơn, kéo tay y vừa thoa thuốc vừa chửi mười tám đời tổ tông con sâu kia, chửi đến nỗi Mộc Khinh Ngôn không dám nói với hắn là mình tự đưa tay cho sâu cắn.
"Còn có một lần," Tiêu Lâm Thành lại nói, "Nửa đêm ngươi bị Bánh Trôi li3m tỉnh mà tưởng ta đánh thức ngươi nên đạp ta xuống giường."
Mộc Khinh Ngôn: "......Có sao?"
"Sao không," Tiêu Lâm Thành nói tiếp: "Sau đó ta tức quá nằm im dưới đất luôn. Ngươi ngủ mơ màng tưởng đạp chết ta rồi nên ôm Bánh Trôi ngồi cạnh ta khóc nức nở."
Khóc đến nỗi mèo trong ngực cũng ướt sũng.
"Ta nghe ngươi khóc thì vội vàng bật dậy, nhưng ngươi nói ta là xác chết sống lại nên càng khóc to hơn, còn bắt ta mau nằm xuống đi."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Ta không phải, ta không có, ngươi nói bậy.