- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Thái Đông Thành hơi nheo mắt lại, trầm tư một lúc rồi nói:
- Đối với tên thích khách kia, cho tới hôm nay chúng ta không hề có lấy một chút manh mối. Có lẽ chúng ta có nội gián. Hiện tại, việc cần làm đó là chúng ta phải tính toán lôi cổ tên nội gian này ra trước. Ta định...
Thái Đông Thành nhỏ tiếng, xì xào bàn tán với Dương Minh Sanh một lúc. Dương Minh Sanh vuốt cằm nói:
- Được! Ta cũng muốn xem trong phủ của mình có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám phản bội bản quan.
Y ngẩn đầu lên. Mặc dù mặt được quấn vải trắng, không nhìn thấy gì nhưng vẫn theo thói quan ngửa mặt lên "nhìn!" Thái Đông Thành rồi nói:
- Về chuyện thôn Đào Nguyên năm đó có người muốn trả thù. Chúng ta có nên nói với hắn một tiếng không?
Thái Đông Thành cười lạnh:
- Chuyện năm đó chúng ta làm gọn gàng như vậy mà vẫn để cho có một con cá lọt lưới. Chuyện này nếu để cho hắn biết được, không chừng lại thêm tội cho ta và ngươi. Hiện giờ, chúng ta bị con cá lọt lưới này quậy cho sứt đầu mẻ trán. Mà tính của vị chủ nhân kia ngươi còn không biết hay sao?
Người ngồi trên cao như hắn có để ý tới chuyện này không? Cuối cùng thì việc này chẳng phải do hai chúng ta giải quyết, lấy đâu liên lụy tới hắn?
Thái Đông Thành thở dài rồi quay sang nhìn Dương Minh Sanh lúc này người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ mà châm chọc:
- Ta vẫn cảm thấy khó hiểu, ngươi biến thành thế này thì sống thế nào? Nếu ngươi chết sớm một chút biến kẻ thù của chúng ta thành bằng hữu thì đúng là chuyện tốt.
Thái Đông Thành phất tay áo bỏ đi. Khi tới bên cạnh tấm bình phong, y đột nhiên đứng lại mà nói đầy ác độc:
- Thậm chí đối với người nhà của ngươi cũng là chuyện tốt. Dương Lang Trung! Làm người được như ngươi, từ xưa đến nay đúng là người số một. Thật sự khiến cho người ta khâm phục.
Nghe tiếng bước chân xa dần của y, Dương Minh Sanh nắm chặt tay lại một lúc rồi từ từ thả ra. Y lẩm bẩm với mình:
- Tại sao...ta bắt đầu hy vọng cái tên thích khách kia có thể thành công.
..........
Cùng ngày, Thái Đông Thành trở về báo cáo với cấp trên.
Khi y quay lại có dẫn theo ba mươi tên lính. Người nào cũng mang theo cung tên.
Điều động binh lính, cho dù là vài người thì cũng không phải là chuyện nhỏ. Chắc chắn không thể có quân lệnh mà tự tiện điều khiển. Lấy thân phận quan binh đi điều động là chuyện tối kỵ. Bình thường, trong quân sẽ không chấp nhận. Vì nếu không thì quân đội đâu còn là quân đội nữa.
Hình Bộ, Đại Lý Tự và phủ Lạc Dương cũng không muốn điều động quân đội. Bởi làm thế có khác nào nói bọn họ không có năng lực hay sao.
Có điều, cái án ở phủ Dương Lang trung quá ầm ĩ. Đường đường là một Hình lang trung của Hình bộ bị người ta làm cho tàn phế. Tiếp theo đó Thiên Ngưu bị chết. Cái án này trước sau thì Thiên hậu cũng biết.
Để tránh sau này bị quan trên hỏi, Phụng Thần vệ mới cho phép Thái Đông Thành điều tạm ba mươi tên lính mang theo cung tên tới đó.
Nghe nói vì chuyện này, phủ Lạc Dương cũng chịu rất nhiều áp lực. Tuy nhiên cả một cái thành lớn như vậy cũng không có nhiều binh lính. Vì vậy mà Lạc Dương úy Đường Tung tự mình tới, đồng thời dẫn theo ba mươi người, đều là những vũ hầu và phương đinh.
Đường Tung dẫn theo những người đó và gia đinh của Dương phủ cùng với phường đinh chia ra thành từng cặp, cứ một cũ kèm với một mới mà tuần tra, tăng cường cảnh giới cho Dương phủ.
Khi đám phường đinh được đưa tới Dương phủ, Dương Phàm thấy mặc dù bọn chúng được cố tình tách ra nhưng nét mặt lúc nào cũng ác liệt. Ánh mắt của Dương Phàm trở nên trầm tư. Bọn họ không hề châu đầu ghé tai, cũng không cười cười nói nói với nhau, thật đúng là phương đinh và vũ hầu tinh nhuệ a.
Lúc này, Mã Kiều vỗ một tên phương đinh đang bước về phía mình mà cao hứng nói:
- Có thêm nhiều người như vậy, chúng ta cũng an toàn hơn.
Dương Phàm nhìn đám phương đinh và vũ hầu mới tơi đầu có bước đi vững chắc thì cười nhẹ:
- Đúng vậy. Lần này...thật sự an toàn hơn.
Buổi chiều, trong phủ của Dương Minh Sanh, vũ hầu và phương đinh qua lại liên tục. Mặc dù nhiều người nhưng tất cả đều giữ sự im lặng, chỉ có những tiếng bước chân, ngoài ra không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Cảnh tượng nghiêm túc như vậy chẳng khác nào một cái quân doanh.
Trong một cái đình ngũ giác, trước mặt Hoàng Kỳ Lân có một cái bàn đá, trên đó đặt một bầu rượu và một con gà béo. Con gà chừng năm cân đã bị y gặm hơn một nửa.
Hoàng Kỳ Lân có thân mình tròn trịa. Mặc dù mập mạp nhưng lại không mang tới cho người ta cái cảm giác quá béo. Trong số bốn huynh đệ "Đồng Tường Thiết Bích" thì người này có tuổi nhỏ nhất. Nhưng vì dáng người mập mạp nên mới nhìn còn lớn tuổi hơn mấy vị huynh đệ của y.
Ngồi bên trái của y là Vương Vũ Lược - Người của Hình Bộ trước đây bị Dương Phàm đánh bại. Phía bên phải là Hoa Tiểu Tiễn bảo vệ Dương phủ. Dương Phàm và một tên phường đinh mới tới đứng thẳng.
Hoàng Kỳ Lân phun ra một cái xương gà, quệt mỡ lên quần áo rồi cười lạnh:
- Lần này chúng ta điều binh tới đây. Ta muốn xem cái tên thích khách kia có nhanh hơn cung tiễn được hay không.
Từ sau khi thoát chết, Hoa Tiểu Tiễn vẫn còn hoảng sợ nên không khỏi lo lắng:
- Hoàng Kỳ Lân! Tên thích khách kia không thấy bóng dáng thì làm sao mà đám cung tiễn có thể đối phó được hắn?
Hoàng Kỳ Lân hừ một tiếng:
- Đừng có thổi hắn lên như vậy. Hoàng mỗ từng thấy những cao thủ lợi hại nhưng không một ai nhanh hơn được cung tiễn. Ngươi có nghe thấy có cao thủ nào đánh đâu thắng đó trên chiến trường hay chưa?
Vương Vũ Lược của hình bộ nghe thấy vậy liền lên tiếng:
- Hoàng bị thân! Nếu Trung Lang tướng thỉnh được chỉ điều quân tới tại sao không lấy thêm nỏ. Chẳng phải nỏ có uy lực lớn hơn cung tiễn hay sao?
Hoàng Kỳ Lân cười cười liếc mắt nhìn y rồi nói:
- Ngươi chưa ở trong quân nên không hiểu được.
Vương Vũ Lược đỏ mặt lên rồi chắp tay nói:
- Xin Hoàng bị thân chỉ giáo.
Hoàng Kỳ Lân vất một cái xương gà xuống rồi quệt mồm nói:
- So với cung thì nỏ có tầm bắn xa và lực sát thương lớn hơn. Nhưng có chỗ nỏ không bằng được cung. Có câu nói rằng, năm tiễn một nỏ. Thật ra, một cung tiễn thủ có thể bắn ra được năm mũi thì nỏ mới bắn được một phát.
Chúng ta không thể điều nhiều lính tới đây. Trong phủ lại có nhiều cây cỏ, lầu các. Chỉ cần một mũi tên không trúng thì tên thích khách kia có thể biến mất. Dùng nỏ làm sao mà bắt được y? Mà kích thước của nỏ cũng to hơn, binh sĩ khênh tới cũng bất tiện.
Hoàng Kỳ Lân cầm một miếng thịt gà nói:
- Chưa nói, nếu bắn thì lực sát thương chưa chắc đã kém nỏ. Danh tướng Đại Đường chúng ta là Tiết Nhân Quý khi đó làm đại tổng quản từng dẫn quân tới Tây Vực, còn được hoàng đế Cao Tông thưởng yến để tiễn.
Trong buổi tiệc, hoàng đế Cao Tông nói với Tiết tướng quân:"nghe tiếng, tướng quân nổi tiếng bắn giỏi đã lâu. Một mũi tên có thể xuyên qua bảy lớp giáp. Hôm nay ngươi có thể thử một mũi cho trẫm xem hay không?"
Khi đó ta đứng rất gần với giáo trường nên nghe được loáng thoáng. Tiết tướng quân nghe xong ý chỉ liền sai người cầm bảo cung của mình tới, sau đó dùng một mũi tên bắn xuyên qua năm lớp giáp. Hoàng đế Cao Tông thấy thế quá sợ hãi, sai người lấy bộ Thiết khải bảo giáp ở trong cung để Tiết tướng quân thay, sợ ngài bị tên bắn lén mà chết trận. Hắc! Áo giáp bình thường còn không thể ngăn cản được thì nói gì tới mấy tên trộm. Bằng này cung tiễn đủ đối phó với y rồi. Chỉ cần bị trúng một mũi tên thì đừng mong thoát được.
Hoa Tiểu Tiễn và Vương Vũ Lược nghe thấy Hoàng Kỳ Lân nói vậy thì vô cùng thán phục.
Theo quy định của nhà Đường thì binh lính được mặc giáp phải chiếm tới sáu phần. Nhưng giới hạn trong năng lực sản xuất và hoàn cảnh mà chiến trường cần. Hơn nữa, có sự khắc chế của cung nỏ, nên tránh để kỵ binh xung đột chính diện làm tổn thất của cải. Việc sử dụng kỵ binh gần như biến mất hoàn toàn , nên giáp trụ lúc đó chủ yếu là giáp da, bố giáp. Còn người mặc giáp trụ cũng không có nhiều.
Với sự deo dai của da, thì một đao chưa chắc đã có thể đâm thủng. Hơn nữa, nếu xếp chúng lại còn có tác dụng giảm lực. Nhưng cung nhà Đường có thể xuyên thủng qua năm lớp thì uy lực của nó thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Dương Phàm nghe họ nói chuyện mà cười lạnh.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của đối phương.
Điều cung thủ tới đây đúng là có mục đích tăng phòng ngự, lợi dụng cung tên để sát thương thích khách. Nhưng với ba mươi tên phường đinh và võ hầu kia...
Dương Phàm nhìn tên phường đinh tới từ phường Sùng Chính đứng đối diện. Người này tên là Đoạn Vị Phong. Hai chân y khép lại đứng thẳng như một cây thương. Đôi mắt nhìn về phía trước một cách cảnh giác và đầy nghiêm túc.
Dương Phàm không khỏi thở dài. Thái Đông Thành nên tìm một đám binh lính bình thường tới đây chứ không nên điều nhiều tinh binh thế này. Một tên binh sĩ mỗi cử động đã tạo thành thói quen, làm sao giả mạo được đám phương đinh.
Hiển nhiên, Lưu Khuê và Thẩm Gia Huy bị chết khó hiểu khiến cho bọn họ đã nghi ngờ trong Dương phủ có thích khách. Vì vậy mà bọn họ mới điều tới đây ba mươi tên cung tiễn thủ để tăng tác dụng uy hiếp.
Bọn họ lại cho đám lính giả dạng thành phương đinh. Nếu thích khách có trở trong phủ thì ba mươi tên lính này có thể bắt được.
Dương Phàm thầm cảnh giác. Nếu không thể làm từng bước một thì phải tốc chiến tốc thắng.
- Đối với tên thích khách kia, cho tới hôm nay chúng ta không hề có lấy một chút manh mối. Có lẽ chúng ta có nội gián. Hiện tại, việc cần làm đó là chúng ta phải tính toán lôi cổ tên nội gian này ra trước. Ta định...
Thái Đông Thành nhỏ tiếng, xì xào bàn tán với Dương Minh Sanh một lúc. Dương Minh Sanh vuốt cằm nói:
- Được! Ta cũng muốn xem trong phủ của mình có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám phản bội bản quan.
Y ngẩn đầu lên. Mặc dù mặt được quấn vải trắng, không nhìn thấy gì nhưng vẫn theo thói quan ngửa mặt lên "nhìn!" Thái Đông Thành rồi nói:
- Về chuyện thôn Đào Nguyên năm đó có người muốn trả thù. Chúng ta có nên nói với hắn một tiếng không?
Thái Đông Thành cười lạnh:
- Chuyện năm đó chúng ta làm gọn gàng như vậy mà vẫn để cho có một con cá lọt lưới. Chuyện này nếu để cho hắn biết được, không chừng lại thêm tội cho ta và ngươi. Hiện giờ, chúng ta bị con cá lọt lưới này quậy cho sứt đầu mẻ trán. Mà tính của vị chủ nhân kia ngươi còn không biết hay sao?
Người ngồi trên cao như hắn có để ý tới chuyện này không? Cuối cùng thì việc này chẳng phải do hai chúng ta giải quyết, lấy đâu liên lụy tới hắn?
Thái Đông Thành thở dài rồi quay sang nhìn Dương Minh Sanh lúc này người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ mà châm chọc:
- Ta vẫn cảm thấy khó hiểu, ngươi biến thành thế này thì sống thế nào? Nếu ngươi chết sớm một chút biến kẻ thù của chúng ta thành bằng hữu thì đúng là chuyện tốt.
Thái Đông Thành phất tay áo bỏ đi. Khi tới bên cạnh tấm bình phong, y đột nhiên đứng lại mà nói đầy ác độc:
- Thậm chí đối với người nhà của ngươi cũng là chuyện tốt. Dương Lang Trung! Làm người được như ngươi, từ xưa đến nay đúng là người số một. Thật sự khiến cho người ta khâm phục.
Nghe tiếng bước chân xa dần của y, Dương Minh Sanh nắm chặt tay lại một lúc rồi từ từ thả ra. Y lẩm bẩm với mình:
- Tại sao...ta bắt đầu hy vọng cái tên thích khách kia có thể thành công.
..........
Cùng ngày, Thái Đông Thành trở về báo cáo với cấp trên.
Khi y quay lại có dẫn theo ba mươi tên lính. Người nào cũng mang theo cung tên.
Điều động binh lính, cho dù là vài người thì cũng không phải là chuyện nhỏ. Chắc chắn không thể có quân lệnh mà tự tiện điều khiển. Lấy thân phận quan binh đi điều động là chuyện tối kỵ. Bình thường, trong quân sẽ không chấp nhận. Vì nếu không thì quân đội đâu còn là quân đội nữa.
Hình Bộ, Đại Lý Tự và phủ Lạc Dương cũng không muốn điều động quân đội. Bởi làm thế có khác nào nói bọn họ không có năng lực hay sao.
Có điều, cái án ở phủ Dương Lang trung quá ầm ĩ. Đường đường là một Hình lang trung của Hình bộ bị người ta làm cho tàn phế. Tiếp theo đó Thiên Ngưu bị chết. Cái án này trước sau thì Thiên hậu cũng biết.
Để tránh sau này bị quan trên hỏi, Phụng Thần vệ mới cho phép Thái Đông Thành điều tạm ba mươi tên lính mang theo cung tên tới đó.
Nghe nói vì chuyện này, phủ Lạc Dương cũng chịu rất nhiều áp lực. Tuy nhiên cả một cái thành lớn như vậy cũng không có nhiều binh lính. Vì vậy mà Lạc Dương úy Đường Tung tự mình tới, đồng thời dẫn theo ba mươi người, đều là những vũ hầu và phương đinh.
Đường Tung dẫn theo những người đó và gia đinh của Dương phủ cùng với phường đinh chia ra thành từng cặp, cứ một cũ kèm với một mới mà tuần tra, tăng cường cảnh giới cho Dương phủ.
Khi đám phường đinh được đưa tới Dương phủ, Dương Phàm thấy mặc dù bọn chúng được cố tình tách ra nhưng nét mặt lúc nào cũng ác liệt. Ánh mắt của Dương Phàm trở nên trầm tư. Bọn họ không hề châu đầu ghé tai, cũng không cười cười nói nói với nhau, thật đúng là phương đinh và vũ hầu tinh nhuệ a.
Lúc này, Mã Kiều vỗ một tên phương đinh đang bước về phía mình mà cao hứng nói:
- Có thêm nhiều người như vậy, chúng ta cũng an toàn hơn.
Dương Phàm nhìn đám phương đinh và vũ hầu mới tơi đầu có bước đi vững chắc thì cười nhẹ:
- Đúng vậy. Lần này...thật sự an toàn hơn.
Buổi chiều, trong phủ của Dương Minh Sanh, vũ hầu và phương đinh qua lại liên tục. Mặc dù nhiều người nhưng tất cả đều giữ sự im lặng, chỉ có những tiếng bước chân, ngoài ra không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Cảnh tượng nghiêm túc như vậy chẳng khác nào một cái quân doanh.
Trong một cái đình ngũ giác, trước mặt Hoàng Kỳ Lân có một cái bàn đá, trên đó đặt một bầu rượu và một con gà béo. Con gà chừng năm cân đã bị y gặm hơn một nửa.
Hoàng Kỳ Lân có thân mình tròn trịa. Mặc dù mập mạp nhưng lại không mang tới cho người ta cái cảm giác quá béo. Trong số bốn huynh đệ "Đồng Tường Thiết Bích" thì người này có tuổi nhỏ nhất. Nhưng vì dáng người mập mạp nên mới nhìn còn lớn tuổi hơn mấy vị huynh đệ của y.
Ngồi bên trái của y là Vương Vũ Lược - Người của Hình Bộ trước đây bị Dương Phàm đánh bại. Phía bên phải là Hoa Tiểu Tiễn bảo vệ Dương phủ. Dương Phàm và một tên phường đinh mới tới đứng thẳng.
Hoàng Kỳ Lân phun ra một cái xương gà, quệt mỡ lên quần áo rồi cười lạnh:
- Lần này chúng ta điều binh tới đây. Ta muốn xem cái tên thích khách kia có nhanh hơn cung tiễn được hay không.
Từ sau khi thoát chết, Hoa Tiểu Tiễn vẫn còn hoảng sợ nên không khỏi lo lắng:
- Hoàng Kỳ Lân! Tên thích khách kia không thấy bóng dáng thì làm sao mà đám cung tiễn có thể đối phó được hắn?
Hoàng Kỳ Lân hừ một tiếng:
- Đừng có thổi hắn lên như vậy. Hoàng mỗ từng thấy những cao thủ lợi hại nhưng không một ai nhanh hơn được cung tiễn. Ngươi có nghe thấy có cao thủ nào đánh đâu thắng đó trên chiến trường hay chưa?
Vương Vũ Lược của hình bộ nghe thấy vậy liền lên tiếng:
- Hoàng bị thân! Nếu Trung Lang tướng thỉnh được chỉ điều quân tới tại sao không lấy thêm nỏ. Chẳng phải nỏ có uy lực lớn hơn cung tiễn hay sao?
Hoàng Kỳ Lân cười cười liếc mắt nhìn y rồi nói:
- Ngươi chưa ở trong quân nên không hiểu được.
Vương Vũ Lược đỏ mặt lên rồi chắp tay nói:
- Xin Hoàng bị thân chỉ giáo.
Hoàng Kỳ Lân vất một cái xương gà xuống rồi quệt mồm nói:
- So với cung thì nỏ có tầm bắn xa và lực sát thương lớn hơn. Nhưng có chỗ nỏ không bằng được cung. Có câu nói rằng, năm tiễn một nỏ. Thật ra, một cung tiễn thủ có thể bắn ra được năm mũi thì nỏ mới bắn được một phát.
Chúng ta không thể điều nhiều lính tới đây. Trong phủ lại có nhiều cây cỏ, lầu các. Chỉ cần một mũi tên không trúng thì tên thích khách kia có thể biến mất. Dùng nỏ làm sao mà bắt được y? Mà kích thước của nỏ cũng to hơn, binh sĩ khênh tới cũng bất tiện.
Hoàng Kỳ Lân cầm một miếng thịt gà nói:
- Chưa nói, nếu bắn thì lực sát thương chưa chắc đã kém nỏ. Danh tướng Đại Đường chúng ta là Tiết Nhân Quý khi đó làm đại tổng quản từng dẫn quân tới Tây Vực, còn được hoàng đế Cao Tông thưởng yến để tiễn.
Trong buổi tiệc, hoàng đế Cao Tông nói với Tiết tướng quân:"nghe tiếng, tướng quân nổi tiếng bắn giỏi đã lâu. Một mũi tên có thể xuyên qua bảy lớp giáp. Hôm nay ngươi có thể thử một mũi cho trẫm xem hay không?"
Khi đó ta đứng rất gần với giáo trường nên nghe được loáng thoáng. Tiết tướng quân nghe xong ý chỉ liền sai người cầm bảo cung của mình tới, sau đó dùng một mũi tên bắn xuyên qua năm lớp giáp. Hoàng đế Cao Tông thấy thế quá sợ hãi, sai người lấy bộ Thiết khải bảo giáp ở trong cung để Tiết tướng quân thay, sợ ngài bị tên bắn lén mà chết trận. Hắc! Áo giáp bình thường còn không thể ngăn cản được thì nói gì tới mấy tên trộm. Bằng này cung tiễn đủ đối phó với y rồi. Chỉ cần bị trúng một mũi tên thì đừng mong thoát được.
Hoa Tiểu Tiễn và Vương Vũ Lược nghe thấy Hoàng Kỳ Lân nói vậy thì vô cùng thán phục.
Theo quy định của nhà Đường thì binh lính được mặc giáp phải chiếm tới sáu phần. Nhưng giới hạn trong năng lực sản xuất và hoàn cảnh mà chiến trường cần. Hơn nữa, có sự khắc chế của cung nỏ, nên tránh để kỵ binh xung đột chính diện làm tổn thất của cải. Việc sử dụng kỵ binh gần như biến mất hoàn toàn , nên giáp trụ lúc đó chủ yếu là giáp da, bố giáp. Còn người mặc giáp trụ cũng không có nhiều.
Với sự deo dai của da, thì một đao chưa chắc đã có thể đâm thủng. Hơn nữa, nếu xếp chúng lại còn có tác dụng giảm lực. Nhưng cung nhà Đường có thể xuyên thủng qua năm lớp thì uy lực của nó thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Dương Phàm nghe họ nói chuyện mà cười lạnh.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của đối phương.
Điều cung thủ tới đây đúng là có mục đích tăng phòng ngự, lợi dụng cung tên để sát thương thích khách. Nhưng với ba mươi tên phường đinh và võ hầu kia...
Dương Phàm nhìn tên phường đinh tới từ phường Sùng Chính đứng đối diện. Người này tên là Đoạn Vị Phong. Hai chân y khép lại đứng thẳng như một cây thương. Đôi mắt nhìn về phía trước một cách cảnh giác và đầy nghiêm túc.
Dương Phàm không khỏi thở dài. Thái Đông Thành nên tìm một đám binh lính bình thường tới đây chứ không nên điều nhiều tinh binh thế này. Một tên binh sĩ mỗi cử động đã tạo thành thói quen, làm sao giả mạo được đám phương đinh.
Hiển nhiên, Lưu Khuê và Thẩm Gia Huy bị chết khó hiểu khiến cho bọn họ đã nghi ngờ trong Dương phủ có thích khách. Vì vậy mà bọn họ mới điều tới đây ba mươi tên cung tiễn thủ để tăng tác dụng uy hiếp.
Bọn họ lại cho đám lính giả dạng thành phương đinh. Nếu thích khách có trở trong phủ thì ba mươi tên lính này có thể bắt được.
Dương Phàm thầm cảnh giác. Nếu không thể làm từng bước một thì phải tốc chiến tốc thắng.